Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 549


trước sau

546. Không quan hệ đến Đường Ti Lạc

Không ai phản ứng lại Bàn Tử, vẻ mặt hắn đưa đá, giống như thất tình, bàn tay to bè cầm một quả lê to tràn ngập bi phẫn cắn mạnh một cái, phảng phất như trời muốn sụp xuống, nhưng ai thèm để ý hắn a?

Một đội ngũ có thể đào đường hầm để ở, trong tay có nhiều dị năng giả hệ thổ như vậy, chính mình xây dựng một khu biệt thự hay nhà ở không phải được rồi sao, giả vờ là một quần thể yếu đuối ở chỗ này làm cái gì? Còn giả vờ sao?!!

"Bất quá nếu đối phương nhìn trúng những dị năng giả trong đội ngũ của Bàn Tử, đến lúc đó miễn cưỡng tiếp thu nhóm người này đi, đào hết dị năng giả đi rồi, còn dư lại là những người già phụ nữ và trẻ em hoàn toàn không có bất luận năng lực tự gánh vác gì."

An Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn là nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình, Bàn Tử đứng ở bên người nàng, gằm lê, liên tục gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, lời này không giả, nữ thần vẫn hướng về hắn a.

Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện nghiêng đầu giao lưu hai câu, cũng thập phần đồng ý với ý nghĩ của An Nhiên, nếu muốn đem nhóm người Bàn Tử giao cho một căn cứ nào đó, vậy khẳng định phải tìm một nơi tốt một chút, có quy tắc không thể tìm nơi nào không có nhân tính được.

Cho nên trước mắt, tốt nhất không cần trực tiếp tiến vào căn cứ, nếu bọn người Lôi Giang ở bên trong thì càng thêm chú ý không tùy ý xuất hiện.

Sau đó lại nói về người tên là Trần Triều Phát kia, nghe từ trong miệng người khác, Lạc Phi Phàm cảm thấy tác phong hành sự của người này rất giống Lôi Giang, nói không chừng chính là tên giả của hắn.

"Nếu Trần Triều Phát là Lôi Giang thì hắn phải chết không thể nghi ngờ."

Nói lời này là trương Bác Huân, trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng trong mắt tràn ngập thù hận cùng kiên định.

Vì thế Triệu Như châm biếm một tiếng:

"Thế nào, ngươi còn không bỏ xuống được Đường đại tiểu thư hay sao?"

"Thù của Phủ Tử phải báo."

Trương Bác Huân đối mặt với sự châm biếm của Triệu Như cũng không dao động, hắn chỉ nói một câu:

"Phủ Tử đã chết, không vì gì khác, không thể làm Phủ Tử chết không minh bạch được."

Ý tứ là giữa Lôi Giang và hắn đời này kết thù rồi. Không có quan hệ gì đến Đường Ti Lạc.

Triệu Như cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.

An Nhiên ngồi bên người nàng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Triệu Như, quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Như một chút.

Cho tới nay, Triệu Như làm hết thảy đối với Trương Bác Huân đều hợp tình hợp lý, cô của nàng bởi vì Trương Bác Huân không cứu mà chế, Triệu Như nhằm vào hắn là khẳng định, tuy nàng nhằm vào Trương Bác Huân nhưng chưa bao giờ chơi xấu sau lưng, về điểm này, An Nhiên rất tán đồng Triệu Như.

Đương nhiên, thường thường Triệu Như nói lời lạnh nhạt, mọi người đều lý giải một chút, có ai có thể bảo trì bình tĩnh trò chuyện vui vẻ với người mà có cơ hội cứu thân nhân của mình nhưng hắn bỏ qua chứ?

Trương Bác Huân cũng lý giải, hắn không thèm để ý, giờ phút này, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cất giấu một mạt sâu đau, hắn ngẩng đầu nói:

"Các ngươi muốn tìm người bàn bạc đúng không? Để ta đi."

Có bất luận nguy hiểm nào, Trương Bác Huân đều xông lên phía trước, hắn không hề có vướng bận, thậm chí có một loại nản lòng muốn chết, ngay cả ở tình cảnh hiện tại, không biết Lôi Giang có ở trong căn cứ kia không, hắn cũng xung phong nhận việc, không sợ Lôi Giang lại hại hắn thêm lần nữa?

Không, thậm chí hắn còn chờ đợi lại bị hại một lần, vì ít nhất điều này chứng minh phương hướng bọn họ đi là chính xác, Lôi Giang thật sự đi về phía bắc, cũng đi vào căn cứ.

"Ta đi cùng ngươi."

Lạc Phi Phàm gật đầu, muốn đi cùng Trương Bác Huân, đi bàn bạc với người trong căn cứ. Chiến Luyện cùng những người còn lại ở lại bên này, chiếu cố những người ở đây.

--------------------------------

547. Tin tức tốt

Sau khi xác định tốt phương hướng tiếp theo, ngay sáng sớm ngày thứ hai Lạc Phi Phàm cùng Trương Bác Huân lại đi tới căn cứ kia, lúc này không phải trộm đi vào nữa mà là đi dạo một vòng ngoài tường thành, tìm được cửa, gõ cửa hàn huyên cùng người thủ vệ.

Không phải người ta thường nói muốn xem phong cách hành sự của một quần thể thì tốt nhất nên xem tình huống người phía dưới như thế nào hay sao? Bởi vì người ở dưới không hỏng thì người phía trên mới là chính đạo!

Đội ngũ của Bàn Tử càng ngày càng khổng lồ, đội ngũ lão nhược bệnh tàn dựng chiếm tuyệt đại bộ phận, xem từ bên ngoài vào thì người bảo hộ nhóm trói buộc này chính là những quân nhân lúc trước của Đường Kiến Quân lưu lại.

Kỳ thật con người của Bàn Tử này cũng rất khá, hắn cũng có chút uy tín trong đám người lão nhược bệnh tàn dựng, hắn làm bọn họ không nói gì, bọn họ liền thật sự cái gì cũng chưa nói, cho nên một ít người mới gia nhập, ví dụ những người trong nhóm Lưu Đông, ngay từ đầu, căn bản không nhìn thấy thực lực trong đội ngũ của Bàn Tử.

Cũng có khả năng, chính người trong đội ngũ của Bàn Tử cũng không rõ ràng trong đội ngũ của bọn họ đến tột cùng thực lực như thế nào.

Cho nên những tráng đinh thuộc hạ của Lưu Đông bị Bàn Tử bắt, một khi đi vào trong hầm bị bắt làm cu li, chạy trốn vô số lần, nhưng lại bị bắt về vô số lần, mới biết được, nhân sinh của chính mình đã chú định thành tù nhân, đã vô vọng với tự do.

Bọn họ đã trải qua một quá trình biến hóa của tâm lý phi thường phức tạp cuối cùng chỉ có thể hậm hực bắt đầu cầm lấy xẻng, đào đường hầm, hỗ trợ cho nhóm quân nhân, có thể rảnh tay nhàn nhã một chút.

Dưới sự chung sức hợp tác của đám dị năng giả lực lượng của Lưu Đông thêm vào dị năng giả hệ thổ của Bàn Tử, đường hầm rất dài bị sập chỉ qua vài ngày đã thông.

Lạc Phi Phàm cùng Trương Bác Huân cũng mang về tin tức tốt từ căn cứ bên kia, bọn họ đã thành công đem tin tức có một số lớn lão nhược bệnh tàn dựng bên này truyền cho thượng tầng quản lý của căn cứ!

Tin tức tốt: thành công truyền tin tức lại!

"Đây thì tính là tin tức tốt sao?"

Trong xe An Nhiên có chút hoài nghi hai người đang đứng đối diện:

"Các ngươi chỉ thành công truyền lại tin tức, đây là tin tức tốt sao?"

"Đúng vậy, câu trả lời đâu? Biệt thự của chúng ta đâu? Căn cứ không phái người qua đây viện trợ chúng ta một chút hay sao?"

Bàn Tử ở một bên, có chút vui sướng khi người gặp họa, nhóm người An Nhiên này muốn vứt bỏ hắn sao, đây là không có khả năng a, không có biệt thự, hắn sẽ không mang nhiều người trong tay đi vào căn cứ này.

Lạc Phi Phàm lia ánh mắt sang Bàn Tử một cái, như nhìn thấu triệt ý tưởng của hắn, sau Lạc Phi Phàm nói với An Nhiên cùng Chiến Luyện:

"Không có biện pháp a, để tin tức truyền vào đã thực cố hết sức rồi, thượng tầng quản lý của căn cứ này, không quá quản việc a."

"Ý tứ là, bọn họ không cho thấy thái độ hay sao, có tiếp thu hay không?"

Triệu Như cau mày, ngáp một cái, thời tiết càng lạnh, nàng càng cảm thấy khó chịu, suốt ngày chỉ buồn ngủ, nghe Lạc Phi Phàm nói, cảm thấy có chút không đúng lắm, lại nói:

"Cho nên chúng ta còn tiến vào căn cứ này làm gì?"

"Không, đây thật là một tin tức tốt, có đôi khi, căn cứ càng mặc kệ mọi việc, thì càng có lợi cho chúng ta."

Chiến Luyện trầm tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Bàn Tử nói:

"Chúng ta, ai cũng không hy vọng bị ánh mắt của quá nhiều người nhìn vào, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Bàn Tử không nói chuyện, lại bắt đầu ăn, ăn chính là hai sọt dâu tây hôm qua hắn đưa cho An Nhiên, lúc này bàn tay béo núc ních của hắn đang túm một nắm dây tây ăn đầy miệng, cũng không biết thật là cố ăn hay là làm bộ không nghe thấy lời Chiến Luyện nói.

----------------------------------

548. Ăn cứng

Thấy Bàn Tử như vậy, An Nhiên nhìn thấy chán ghét, nàng vung tay lên, hung hăng đánh Bàn Tử chỉ lo ăn này một chút, gã kia lập tức rụt cổ, gật đầu.

"Đúng vậy, không sai, Chiến đội trưởng, ngươi nói rất đúng."

Người này mềm không ăn chỉ thích ăn cứng đi.

Vì thế ý kiến mọi người lại được thống nhất, đi vào căn cứ, không lắc lư ở bên ngoài, về yêu cầu nhất định phải có biệt thự của Bàn Tử, không có việc gì a, bị An Nhiên đánh một trận, hắn liền vô dục vô cầu.

Bàn Tử là quỷ tinh quỷ tinh, cứ giả vờ, ai cũng giả vờ, chỉ chờ đào thông đường hầm, liền bắt đầu như diễn viên sắm vai vô tôi đáng thương là trói buộc, nhìn từ bên ngoài, bọn họ
chính là một đoàn được những quân nhân với tinh thần công hiến tất cả hy sinh thân mình liều sống liều chết đưa đám người lão nhược bệnh tàn dựng từ phía Nam bò về phía Bắc.

Về việc đào thông đường hầm thì đương nhiên Bàn Tử đối ngoại sẽ không nói là do dị năng giả hệ thổ cùng những dị năng giả lực lượng bị bắt trở thành tù nhân, mà là do nhóm quân nhân, mang theo toàn bộ trai tráng thanh niên không hề có dị năng, không ngủ không nghỉ tăng ca thêm giờ, đào không biết bao nhiêu lâu.... Lúc này rốt cuộc mới đào thông đường hầm.

Có lẽ sẽ có người hoài nghi gì đó, nhưng vấn đề cũng không quá lớn, Bàn Tử chưa từng quá che dấu việc trong đội ngũ của mình có dị năng giả hệ thổ, nếu nhân gia hỏi hắn, hắn trả lời bất quá có vài người mà thôi, cụ thể là có mấy người ư? Không một ai biết .

Sau khi đường hầm được thông suốt, rất nhanh đội ngũ người sống sót khổng lồ này của bọn họ khiến cho bên căn cứ kia chú ý, hơn nữa có Lạc Phi Phàm cùng Trương Bác Huân để lại tin tức từ trước, nên không quá một giờ sau, đội tiên phong cử người lại đây tra xét tình huống.

Lập tức Bàn Tử kéo vài người già gầy trơ xương, còn có một ít thai phụ bụng to, hoặc vài người phụ nữ ôm đứa nhỏ, đứng ở đường hầm, đám thương hề hề, cầm lấy cái bát vỡ, giơ ra xin ăn với người vừa tới!

An Nhiên ở bên trong đường hầm, nhìn vậy muốn hôn mê, nàng cũng ôm Oa Oa, trên người Oa Oa bọc áo choàng rất dày, Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm cũng cau mày, đi ra ngoài đường hầm hàn huyên với vài người đến tra xét.

Người tới tra xét đi một chiếc xe, khoảng 5-6 dị năng giả lực lượng, đều mặc quân trang, thời điểm hiểu biết tình huống thì thái độ cũng hòa hoãn, bọn họ dùng bộ đàm vô tuyến, báo lại đơn giản tình huống cho căn cứ, chốc lát sau một chiếc xe khác đi tới.

Người trên xe có thái độ khác biệt một trời so với những người quân nhân kia, bởi vì thời tiết rét lạnh, phần lớn người trong xe đều không xuống xe, chỉ có một người, mặc một chiếc áo khoác bằng lông chồn sang quý, lười biếng ngồi ở ghế phụ nói chuyện rất lâu với Lạc Phi Phàm đang đứng trong gió lạnh.

Cuối cùng, người lười biếng này mới không tình nguyện mà xuống xe, hắn đứng ở cửa đường hầm, nhìn nhìn bên trong, chỉ nhìn đến một đám người đáng thương đang xin ăn, vì thế nhíu nhíu mày, quay đầu phân phó vài câu rồi lại nói vài câu với Lạc Phi Phàm sau đó lái xe trở về.

An Nhiên ôm Oa Oa, xuyên qua đám người đứng ở cửa hầm, chuẩn bị hỏi Lạc Phi Phàm người đàn ông mặc áo khoác lông chồn kia nói gì.

Còn lại mấy người quân nhân, nhìn tuyết lớn đang bay tán loạn cũng tính đi trở về, trong đó có một người, lấy mấy gói bánh quy từ trong xe, đi tới phía cửa hầm, nhét một gói bánh cho An Nhiên, sau lại đưa cho một người già cùng một thai phụ mỗi người một gói bánh....

-----------------------------------------

549. Thái độ này

An Nhiên ôm Oa Oa bằng một tay, đứa nhỏ bị khóa trong áo choàng lớn, tay nhỏ ở trong áo choàng, kéo lấy khẩu trang trên miệng, nhưng tay quá nhỏ, không kéo xuống dưới được.

Mà tay còn lại của An Nhiên thì ôm túi bánh quy kia ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn vị quân nhân cho nàng bánh quy đã xoay người lên xe đi về phía căn cứ.

Nàng cư nhiên được bố thí một túi bánh quy, cảm giác này.... thật mới lạ.

"Đối phương nói có thể tiếp nhận, bất quá chúng ta phải đến căn cứ, kiểm tra thân thể."

Lạc Phi Phàm đi tới bên người An Nhiên, nói với nàng và Bàn Tử.

Bàn Tử đứng ở phía sau An Nhiên, vừa nghe, vừa rụt cổ, nhanh chóng kêu đám người đứng ở ngoài trời hứng gió xin cơm gọi về, sau đó đôi mắt trừng lớn, lại bắt đầu nhập vai.

"Thiên a, thời tiết lạnh như vậy, để chúng ta nhóm cô nhi quả phụ lão nhược bệnh tàn dụng làm thế nào đi nha, nhìn xem, nhìn xem này, bên ngoài giá rét như vậy, chúng ta không đi được nha, cứu mạng a! An Nhiên, ngươi xem đi, bọn họ như vậy là không có nhân tính nha, chúng nếu ở trong tay bọn họ, sẽ bị ngược đãi a."

Nói đi nói lại chính là muốn ăn vạ An Nhiên.

"Ta cũng cảm thấy thái độ kia có phải không để ý chút nào."

An Nhiên nói chuyện với Lạc Phi Phàm, đem gói bánh quy trong tay đưa cho Bàn Tử, không phản ứng lại tiếng kêu rên của Bàn Tử, thấy Lạc Phi Phàm đi vào trong đường hầm, liền ôm Oa Oa quay lại đi tới bên người hắn, cùng hắn song hành đi vào bên trong.

Lạc Phi Phàm gật gật đầu.

"Khẳng định là thái độ không tính tốt, bất quá đây là mạt thế, ấn tượng của đối phương đối với chúng ta chính là một đội ngũ trói buộc khổng lồ, hiện tại xã hội này, ai sẽ để ý đến sự sống chết của trói buộc nữa, có thể đồng ý cho chúng ta đi vào căn cứ đã là không tồi, mặt khác, ta đoán chừng sau khi vào căn cứ chúng ta sẽ không có gì hết."

"Ta đoán có khả năng là vậy, chúng ta không có gì để đối phương cảm thấy hứng thú, muốn giả làm người thường, thì sẽ nhận được đãi ngộ của người thường thôi."

An Nhiên ôm Oa Oa, không nhịn được mà thở dài, nàng quay đầu lại, nhìn Bàn Tử trên mặt hiện sự ủy khuất, khuyên nhủ:

"Tuyết quá lớn, nếu cứ rơi như vậy, không chừng sẽ xuất hiện thiên tai, ta thấy trong đội ngũ của ngươi có vài thai phụ sắp sinh, chúng ta vẫn là đi vào căn cứ, tìm nơi an ổn đặt chân đi, chính ngươi cũng nghĩ lại đi, người nhiều lực lượng lớn, nếu lại xuất hiện quái vật gì đó, ở trong căn cứ thì tốt hơn sống trong đường hầm này."

Bàn Tử đi theo phía sau cũng không hề ầm ĩ nữa, lời An Nhiên nói cũng có đạo lý.

"Bọn họ muốn chúng ta nộp lên 2/3 vật tư."

Lạc Phi Phàm cau mày, lại bắt đầu nói chuyện.

"Đến lúc đó sẽ chia cho chúng ta một khu biệt thự, nhưng chúng ta chỉ có thể mang 1/3 vật tư đi vào, tính cả tinh hạch."

"Cái gì" Bàn Tử chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, dừng lại trong phút chốc, tròng mắt đảo một cái trong hốc mắt, lại cười.

"Vật tư a, chúng ta chỉ có một người một chăn, gạo muối rau dưa trái cây gì đó đều đã ăn hết không sai biệt lắm đi? Tinh hạch sao? Chúng ta đào đâu ra tinh hạch? Đều là một đám trói buộc trói gà cũng không chặt a, tùy tiện tùy tiện a, nộp lên trên thì nộp lên trên."

An Nhiên lại quay đầu nhìn Bàn Tử liếc mắt một cái, cũng không biết nên tức giận hay nên cười, trên đời này sao có loại người không biết xấu hổ như Bàn Tử chứ?

Nhưng chợt ngẫm lại, nàng khẳng định cũng không muốn vật tư của mình bị thu đi 2/3, căn cứ này có quy củ rách nát gì chứ, lúc trước Đường Kiến Quân tạo ra thôn Thiết Ti kia, cũng có quy củ chỉ nộp lên vài viên tinh hạch cho xong việc, căn cứ này dựa vào cái gì mà vừa mở miệng đã đòi 2/3 vật tư a?

---------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện