Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 574


trước sau

571. Có thể tự hỏi ra cái gì

Nói đoàn đội này cường đâu, mấy người vừa đi vào Hà Tây đã bị mấy người ăn xin quấn lên xin tinh hạch, đây là có chuyện gì xảy ra a? Còn nói yếu nhược đâu? Họ muốn bao nhiêu củi gỗ, than hoa hay than củi gì đó, Bàn Tử đều lấy ra được, cho nên mọi người đều không rõ thực lực của đội ngũ này đến tột cùng như thế nào, một số người có tâm cố tình hỏi thăm cũng không hỏi thăm ra nguyên cớ gì.

"Ai, ta thật chán ghét như vậy a."

An Nhiên ôm Oa Oa thấy sáng nay gió tuyết tạm ngừng, liền ôm Oa Oa ra cửa nhìn, vừa ra thấy trên khoảng đất trống tụ tập một đoàn người nào người già nào trẻ nhỏ, mỗi người đều cầm một cái bát mẻ, đuổi theo những người tới mua than củi xin ăn, bên tai đều là thanh âm:

"Cho xin một ít đi, cho xin một ít đi." Ong ong vang lên.

Nhìn vậy An Nhiên không biết phiền như thế nào, Triệu Như đi sau nàng cũng cứng đơ run run nói:

"Thông cảm đi, rốt cuộc Bàn Tử này tổ chức là Cái Bang a."

"Xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp đi!"

An Nhiên xuy một tiếng, thở dài, dẫm lên nền tuyết thật dày đi tới khu đất trống, thấy một người phụ nữ ngồi trên mặt đất, tóc tai rối tung, tuy rằng quần áo trên người khá dày nhưng đầy đụm vá, bên người nàng ta là một chiếc xe lăn, trước người là một cái bát, dưới bát có một mảnh vải, trên vải viết thân thế của nàng.

Cái gì mà từ nhỏ si ngốc, không có năng lực tự gánh vác, cầu mong người có lòng hảo tâm bố thí linh tinh, An Nhiên cau mày, thấy không tốt lắm, ngước mắt lên thấy qua mặt của người phụ nữ từ nhỏ si ngốc này, vội vàng quay đầu lại, kéo Triệu Như đang hành động chậm chạp đằng sau.

"Ngươi xe, là Từ Lệ Nhi."

"Nha ~~ nàng sao lại ở đây?"

Triệu Như cũng rất kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Từ Lệ Nhi ngồi trên nền tuyết, ánh mắt dại ra si si ngốc ngốc, từ sau khi Từ Lệ Nhi bị Tiểu Bạc Hà lấy ra một phần não bộ, các nàng đều không còn gặp qua nàng ta, nguyên bản cũng không để người này ở trong lòng, không nghĩ tới nàng ta rơi xuống tay Bàn Tử, thế nhưng biến thành công cụ ăn xin của Bàn Tử.

Mà ngồi gần Từ Lệ Nhi chính là lão tam bị chặt đứt cánh tay kia, cánh tay của lão tam đúng là bị An Nhiên chặt, hắn giống Từ Lệ Nhi ngồi trên nền tuyết, trước mặt để một mảnh vải, trên mảnh vải dùng thuốc màu đỏ viết chữ, viết rằng từ nhỏ bị kẻ gian hãm hại, làm mất một cánh tay, hiện tại không có bất luận năng lực sinh tồn nào, mong sự bố thí vân vân và vũ vũ......

"Bị kẻ gian hãm hại?"

An Nhiên đứng ở trước miếng vải của lão tam, cúi đầu, cười như không nhìn hắn.

Hắn ngượng ngùng cười hắc hắc, cầm lên cái bát sứt, trong bát có vài viên tinh hạch, vội vàng cầm cái bát kia đè lên hai chữ "kẻ gian", rồi chào hỏi An Nhiên.

"Xin chào, hôm nay như thế nào đi ra? tới tản bộ hay sao?"

"Ta nói này, các ngươi như này là bị Bàn Tử bức hay là tự nguyện?"

An Nhiên xoay người đặt mông ngồi lên chiếc xe lăn ở giữa Từ Lệ Nhi và lão tam, đi lại trong tuyết rất mệt, còn phải ôm một cái Oa Oa béo này nữa, cho nên An Nhiên tính ngồi nghỉ một chút tâm sự cùng lão tam.

Lão tam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Bàn ca cũng không bức chúng ta, đều là tự nguyện, kỳ thật cũng rất tốt, nếu ngươi đúng ở góc độ này của chúng ta, ngươi có thể nhìn đến thế gian trăm thái, có thể tự hỏi suy ngẫm rất nhiều thứ."

"Có thể suy ngẫm ra cái gì?"

"Ví dụ như nhân sinh, triết lý gì đó."

"Điên rồi, thật là ....."

An Nhiên nghe hắn nói, hết chỗ nói rồi, nàng ngồi trên xe lăn, ôm Oa Oa, lúc này thật sự phải lau mắt nhìn với lão tam, nhân sinh? Triết lý? Ăn xin còn có thể nhìn ra nhưng thứ đó ư?

----------------------------------------

572. Tam quan bất chính

Đang nói, An Nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm lại, một tiểu cô nương đứng trước mặt nàng, An Nhiên ngẩng đầu muốn nói chuyện, hỏi cô nương này đứng trước mặt nàng làm gì, tiểu cô nương này lại móc ra mấy viên tinh hạch, đưa cho Oa Oa.

Oa Oa đang chảy nước miếng, miệng ân ân hừ hừ nói gì đó, nâng lên cánh tay với cái lục lạc không chút suy nghĩ nhận lấy.

"Đứa nhỏ này thật đáng yêu!"

Tiểu cô nương hơi ngồi xổm xuống, duỗi tay, sờ sờ đầu nhỏ còn đội mũ len của Oa Oa, nàng cười, khóe miệng có hai cái má lúm đồng tiền, thoáng có vài phần tương tự giống với Lưu Chi.

An Nhiên ngây người vừa muốn bảo Oa Oa trả lại tinh hạch trong tay về thì tiểu cô nương này lại nhìn về phía nàng hỏi:

"Tỷ tỷ, chân của của ngươi làm sao lại gãy?"

"Ta...." An Nhiên nghẹn lời, chân nàng bị gãy? Làm sao nàng lại không biết chứ?

Lão tam ở bên cạnh đúng lúc dịch tới gần giải thích nói:

"Bị ngã nên gãy, lúc mạt thế tới, vì trốn tang thi nàng ấy ôm đứa nhỏ nhảy từ tầng 5 xuống, ai.... thật là đáng thương a!!!"

Tầng 5 a! An Nhiên ôm Oa Oa mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn về lão tam, hắn cũng thật có thể nói a, tốt xấu gì thì nói là tầng 2 đi, từ tầng 5 mà nhảy xuống không ngã thành thịt nát hay sao?

"Không có gì, tỷ tỷ, chờ sau này có cơ hội, ta chữa trị cho ngươi!"

Tiểu cô nương có hai má lúm đồng tiền cười đứng dậy, xoay người chạy về đám người đang tụ tập ở trong khoảng đất trống, sau đầu là bím tóc được buộc cao giống đuôi ngựa, đung đưa, nhìn rất thanh xuân có sức sống.

Đợi đến khi nàng đi rất xa, An Nhiên lập tức nhảy dựng từ xe lăn lên, nói với lão tam:

"Vừa rồi là ta nhịn xuống không muốn vạch trần các ngươi, Bàn Tử đâu? Ta đi nói với hắn, để hắn ngăn lại đám người tam quan bất chính các ngươi tiếp tục đi lừa gạt người khác!"

Sắc mặt lão tam có chút ngượng ngùng, chỉ về một phía, An Nhiên hấp tấp ôm Oa Oa đi rồi.

Lúc này, Bàn Tử đang tiếp đãi một đám khách nhân có chút đặc thù, những người này lưng đeo hành lý tay mang valy, một đám người tay chân đông lạnh đến sắp tê dại, đi sau Bàn Tử xem biệt thự.

"Tòa nhà này không tồi a, gia cụ xa hoa, phong cách độc đáo, lại đại khí, một tòa có thể ở 20 người không phải vấn đề gì, các ngươi có thể suy xét một chút...."

"Bàn Tử!"

An Nhiên đứng ở một góc, đánh gãy Bàn Tử đang nói đến nước miếng bay tứ tung, hắn vội vàng bỏ xuống đám người xem phòng ở, vội vàng chạy lại đây, nói với An Nhiên:

"Nữ thần, làm gì a? Rốt cuộc hôm nay xuất quan a? Cùng ngươi nói cái này, hôm hay người đến Hà Tây chúng ta thật nhiều, nhóm người này đang tính dọn đến ở bên Hà Tây này, ta đã dẫn bọn hắn đến xem phòng ở đâu?"

"Ta đến nói với ngươi, về những người ăn xin kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Các ngươi thiếu tinh hạch dùng hay sao?"

Nàng không quan tâm ai đến đây ở, hay là dọn đi chỗ khác, nàng trừng mắt nhìn Bàn Tử, moi ra mấy viên tinh hạch từ trong tay Oa Oa, nói với Bàn Tử:

"Nhạ, ngươi xem đi, ta chỉ ngồi trên chiếc xe lăn trong chốc lát, có người đã bố thi cho ta, Bàn Tử, ta phải nói với ngươi là, ngươi làm như vậy là không tốt, trẻ nhỏ cần phải dẫn đường một cách chính xác, ngươi làm những người tàn tật đi ăn xin thì thôi đi, nhưng đưa trẻ nhỏ cũng đi ăn xin sao, đây là sai lầm, sau khi lớn lên bọn chúng có thể làm cái gì? Chính là cả đời ỷ lại người khác, trôi qua những ngày đi xin ăn hay sao? Không biết nỗ lực phấn đấu, không biết tự tôn tự ái, rốt cuộc ngươi muốn dạy cho đám nhỏ thành dạng tam quan gì a?

"Được được được, ta sẽ cùng bọn họ nói nói, ta không đồng ý cho những đứa trẻ ra ngoài ăn xin được không?"

Bàn Tử đây chỉ muốn nhanh chóng đuổi An Nhiên đi cho xong việc, vội vàng đáp ứng, sau lại kéo An Nhiên lại thấp giọng nói:

"Nữ thần, ta nói với ngươi chuyện này đi, ngươi biết nhà Lưu Chi có một vị cô nương a, Lưu Chi tính toán giới thiệu nàng ấy cho Lạc Phi Phàm nhà các ngươi a."

--------------------------------------

573. Là cơ hội gì?

"Nói với ta cái này làm gì a"

An Nhiên nghiêng mắt nhìn thoáng qua Bàn Tử, không biết ý tứ trong lời nói của Bàn Tử này là gì, việc giới thiệu hay không giới thiệu cho Lạc Phi Phàm rất quan trọng hay sao?

Bàn Tử lại làm ra bộ dạng "Ngươi không hiểu được đâu", rồi thấp giọng bà tám nói:

"Ta cố ý tìm người đi hỏi thăm chút, ngươi đoán ta tra ra cái gì không?"

"Cô nương nhà Lưu Chi kia, cụt tay hay què chân? Cứng rắn muốn gả cho Lạc Phi Phàm?"

"Không phải, lại đoán đi."

"Vậy vị cô nương kia bị người ta làm cho lớn bụng, cho nên muốn Lạc Phi Phàm đổ vỏ?"

"Cũng không phải, ta nói với ngươi này, chắc ngươi không biết vị cô nương nhà bọn họ kia, nghe
nói là có dị năng, có thể trị liệu cho người khác, cho nên Lưu Chi sợ nàng bị người trong căn cứ hay đoàn đội nào đó đoạt đi, cho nên vội vã tìm một người đàn ông cho vị cô nương này, người mà có thể bảo hộ được cho nàng a."

"Nga ~~~" Vẻ mặt An Nhiên hiểu rõ, xét đến cùng đều không phải đèn cạn dầu, nhà Lưu Chi nói là giới thiệu bạn gái cho Lạc Phi Phàm, thực tế cũng muốn cho Lạc Phi Phàm thành bảo tiêu cho gia sản nhà bọn hắn thôi.

Vì thế An Nhiên nhìn Bàn tử, vẻ mặt hoài nghi hỏi:

"Đừng nói với ta rằng chuyện này ngươi đã đồng ý hỗ trợ giới thiệu a~!"

"Ta đã sớm đồng ý."

Trên mặt Bàn Tử còn sự đắc ý dào dạt.

"Hôm nay vị cô nương kia sẽ tới, ta chế tạo cơ hội để nàng gặp mặt Lạc Phi Phàm."

An Nhiên nghiêm mặt không cao hứng hỏi Bàn Tử:

"Ngươi đây là cố ý sao, Lạc Phi Phàm là chiến hữu của Chiến Luyện, ngươi đây là đào hố hắn biết không!"

"Nữ thần, ngươi trước tiên đừng nóng giận a, ngươi nghe ta phân tích phân tích chút a."

Bàn Tử vội vàng trấn an AN Nhiên.

"Chính ngươi nghĩ đi, chồng ngươi cùng Lạc Phi Phàm kia mỗi ngày đều như hình với bóng, bọn hắn mà làm chuyện gì, ngươi khóc cũng không có nơi khóc đi, hơn nữa đám người kia muốn lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng lại bọn họ nha, dị năng trị liệu, quý giá như thế nào, đúng không?"

"Vậy sao ngươi không tự làm bạn trai của vị cô nương kia đi?"

"Ta......"

Bàn Tử tự đánh giá hình thể của chính mình, tay thô cổ ngắn.

"Ngoại hình này của ta, chỉ cần vị cô nương kia để mắt đến, ta không sao cả a."

"Nếu ngoại hình ngươi có tốt vị cô nương kia cũng chưa chắc nhìn trúng ngươi, cái tính tình sắc phôi bụng đói ăn quàng của ngươi kia...."

An Nhiên nhìn Bàn Tử, càng ngày càng tra, chỉ cần đàn bà đến cửa, ai cũng không cự tuyệt, loại như Từ Lệ Nhi kia, Bàn Tử cũng từng chạm vào, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn đến làm người khác giận sôi lên, cứ như vậy lúc nào đó Bàn Tử này bị nhiễm bệnh, An Nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Vì thế An Nhiên lại ghét bỏ nhìn từ trên xuống dưới Bàn Tử, mang theo chút thực lòng quan tâm hỏi:

"Ngươi không thể cố định một chút sao, tìm một người phụ nữ nào đó hảo hảo mà sinh hoạt?"

Bàn Tử lại không chút xấu hổ cười thản nhiên với An Nhiên, trong phút chốc như vị triết gia cảm thán nói:

"Nhân sinh a, vốn dĩ sống rất khốn khổ rồi, còn không thể tùy tâm sở dục, thật nhiều bi ai a, thật ra ta chưa bao giờ bức các nàng ấy, bản thân các nàng một hai phải bò lên giường của ta, ta còn có thể như thế nào? Cự tuyệt ư, rất đả thương tâm tình người khác, đúng không."

"Ngươi có lý!"

An Nhiên trợn trắng nhìn Bàn Tử một cái, không muốn nói chuyện với hắn nữa, nàng ôm Oa Oa xoay người đi tìm Chiến Luyện.

Nàng phải nói một câu với Chiến Luyện về chuyện của vị cô nương kia, miễn cho cuối cùng Lạc Phi Phàm trở thành bảo tiêu của người ta còn mơ hồ không biết gì.

Nàng đi hai bước rồi quay đầu lại tò mò hỏi Bàn Tử:

"Ngươi nói tạo cơ hội cho hai người đó gặp mặt, là cơ hội gì?"

-----------------------------------------

574. Lưu Toa Toa

"Nga, là như thế này."

Bàn Tử lại nở một nụ cười đắc ý.

"Buổi sáng hôm nay ta nói với Lạc Phi Phàm, nhờ hắn hỗ trợ đi đến biệt thự số 520 để sửa nóc nhà, sau đó nói với Lưu Chi để cho vị cô nương kia tới biệt thự số 520 để cứu một người, hiện tại phỏng chừng hai người đã gặp mặt a."

"Kế hoạch rách nát gì chứ?!"

An Nhiên nhíu mày, lắc đầu, xoay người đi, vừa đến biệt thự của mình thì nhìn thấy Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm hai người đang nghênh diện đến, An Nhiên chào hỏi với hai người sau đó ôm Oa Oa hỏi Lạc Phi Phàm.

"Đang đi đâu a?"

Oa Oa trong lòng ngực nàng đội chiếc mũ len, trên chóp mũ có một quả cầu len còn lớn hơn so với đầu nàng, cầu len bay múa trong gió lạnh, Oa Oa chỉ vào Chiến Luyện, hô lên:

"Ba, a, ba ba~~~"

Sau đó hai cánh tay nhỏ giơ lên với Chiến Luyện, rất rõ ràng nàng muốn ba ba nàng ôm.

"Ba Ba đây, ba ba tới ôm một cái nào."

Chiến Luyện đi nhanh tới, duỗi tay nhận lấy Oa Oa từ trong lòng ngực An Nhiên, trong miệng phát ra những âm thanh ngọt chết người.

"Nga nga, ba ba ôm ngoan ngoan của ba ba nga, ba ba ôm bảo bảo của ba ba nha, ba ba ôm bảo bảo bay bay nha~~~!"

Chịu không nổi a a a~~!

An Nhiên cùng Lạc Phi Phàm không hẹn mà cùng khinh bỉ nhìn Chiến Luyện một cái, đang là một người rất bình thường, vừa mới chạm vào con gái hắn xong, trí thông minh 0.1s đã ở dưới trục hoành rồi.

Vì thế An Nhiên chỉ có thể trò chuyện với Lạc Phi Phàm hỏi:

"Đang vội đi đâu a? Đi sửa nóc nhà hay sao?"

"Đúng vậy, Bàn Tử kia thần thần bí bí, có nhiều người trong tay như vậy, thế nào cũng bắt ta đi sửa nóc nhà căn 520 kia, ngươi nhanh xem như thế nào vậy?"

Vẻ mặt mang ý cười của Lạc Phi Phàm nhìn qua cũng nổi lên lòng nghi ngờ với Bàn Tử, hắn đích thân nhanh chân đi xem, An Nhiên cũng gật gật đầu, cùng đi xem, thuận tiện nói vài câu về vị cô nương kia với Lạc Phi Phàm trên đường đi.

Cùng lúc nhóm người An Nhiên đi về phía biệt thự số 520 thì vị cô nương trong miệng bọn họ đang tìm căn biệt thự 502 khắp nơi.

Gió tuyết mấy tháng đem những căn biệt thự không có ai ở đều chôn trong tuyết, nhìn khắp nơi đều là tuyết trắng xóa, căn 502 rất khó tìm.

Hôm nay thừa dịp thời tiết tốt một chút, có vài người bên Hà Đông dọn đến Hà Tây, lại có không ít người tới đây mua củi gỗ, than hoa, chỗ khu đất trống cửa vào biệt thự có rất nhiều người, nhưng càng đi sâu vào trong khu biệt thự thì càng không thấy bóng dáng người nào khác.

Bởi vì bọn người An Nhiên dọn vào khu biệt thự thì ở gần phía Đông Nam của cửa vào, vì thế đội ngũ của Bàn Tử chia ra 20 người một căn phân tán cư trú ở phía Đông Nam, phụ cận căn của An Nhiên.

Cho nên bên này hiếm khi sẽ có người, nếu mà có người ở thì cũng là một vài người vừa mới dọn vào tiểu khu này, không biết An Nhiên có bao nhiêu lợi hại, nếu không, bọn họ có chen phá đầu, chỉ sợ đều phải dọn đến ở gần nhà An Nhiên đi.

Vì cái gì ư? An toàn a!

Cho nên chung quanh đây không có một bóng người nào, Lưu Toa Toa phát hiện mình đã thành công lạc đường rồi.

"502, 502 ~~~" Lưu Toa Toa rất mờ mịt đọc tên căn biệt thự mà Chi tỷ tỷ nói, nàng thì thầm trong miệng:

"502, bảo ta tới cứu người? Nơi này một người đều không có, ta tới cứu ai a? Trở về thôi, thật lạnh quá."

Nói rồi nàng thực sự quay đầu lại, khi đi qua hai căn biệt thự, trong lòng tự nhiên lại vui vẻ cao hứng nhìn số nhà của căn biệt thự phía trước.

"502, tìm được rồi a!!!"

Trên lưng nàng đeo một cái túi, cao hứng chạy vào, vừa mới đẩy hàng rào gỗ đi vào sân, liền thấy trên nền tuyết trắng có vài vết máu đỏ thắm, trên khuôn mặt tiếu lệ của Lưu Toa Toa ngẩn ra, vội vàng đi vào, đẩy cánh cửa đang khép hờ của căn biệt thự ra.

------------------------------------

(P/s: Đố các nàng, Lưu Toa Toa này sẽ gặp ai và cứu ai trong đó a. :))))))))))))))

<em>

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện