Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 579


trước sau

575. Không có duyên với phụ nữ

Trong cánh cửa, quả nhiên là có người, là một người đàn ông, trong không khí lạnh băng, ánh sáng vựng ám, hắn thở thoi thóp nằm trên mặt đất, nhìn dáng vẻ sống không được bao lâu nữa.

"Này, này, ngươi không có việc gì đi!"

Lưu Toa Toa nhanh chóng đi qua, lấy ra một viên tinh hạch bình thường, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông kia, một tay hấp thu năng lượng trong tinh hạch, tay khác đặt lên miệng vết bỏng trên người người đàn ông.

Người đàn ông trên mặt đất, nguyên bản sắp đứt khí, nay ẩn ẩn hòa hoãn trở lại, hắn hơi hé mở mắt, nhìn Lưu Toa Toa, giọng nói ám ách hỏi:

"Ngươi là ai?!"

"Ta tên là Lưu Toa Toa, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ngươi đừng nhắm mắt, bảo trì thanh tỉnh a, ngươi tên là gì? Ta đi tìm người đến cứu ngươi, ngươi có thân nhân không? Ngươi nói với ta, ta nên đi tìm ai được?"

Dị năng trị liệu này của Lưu Toa Toa kỳ thật cũng không quá thần kỳ, hoặc có khả năng là cấp bậc không đủ, rất nhanh, đã dùng xong một viên tinh hạch bình thường, nhưng nàng còn chưa thể cứu người đàn ông nằm trên mặt đất này trở về, nàng lại lấy ra một viên khác.

Người đàn ông nằm trên mặt đất nghe thấy vậy, nở nụ cười không sao cả, trên khuôn mặt anh tuấn có một loại mờ mịt khôn kể:

"Ta không có người thân, không cần gọi ai cả, không có người nào sẽ để ý đến sự sống chết của ta, ta tên là Trương Bác Huân."

"Trương Bác Huân a...."

Lưu Toa Toa gật gật đầu, miệng lẩm nhẩm cái tên này, mắt thấy vết bỏng trên người hắn đang dần dần khép lại, nàng vội đem Trương Bác Huân nâng dậy, dựa ngồi vào ghế sô pha, lại tìm một ít quần áo cùng chăn mềm đắp trên người Trương Bác Huân.

Người này thật kỳ quái, Lưu Toa Toa nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Bác Huân, mày gắt gao nhăn lại, nàng cảm thấy có chút khó chịu không thể hiểu, bất quá Trương Bác Huân này thật đúng là anh tuấn, nàng nhịn không được luôn nhìn hắn.

Đương nhiên, là Trương Bác Huân đang nhắm mắt, đến lúc hắn mở mắt ra, nhìn đôi mắt Lưu Toa Toa đang ở trước mắt, trong lòng nàng nhảy dựng lên, mặt rất đỏ, vì che dấu mình đang nhìn lén Trương Bác Huân, nàng nói:

"Ngươi làm sao lại bị thương, một mình nằm ở chỗ này?"

"Ngươi giúp ta tìm vài người, phải bí mật không để người khác biết."

Trương Bác Huân hít sâu sau thở ra làn khói trắng, không đau giống như tưởng tượng, dị năng trị liệu của cô nương này còn lợi hại, lại nhìn biểu tình chần chờ của Lưu Toa Toa, Trương Bác Huân nói:

"Ngươi yên tâm, ta không phải người xấu, người muốn tìm cũng không phải người xấu, ngươi có biết An Nhiên không? Ngươi đi tìm nàng, để nàng mang theo Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đến đây."

"An Nhiên a, được, ta đây giúp ngươi đi tìm."

Lưu Toa Toa nghĩ nghĩ, xoay người thay Trương Bác Huân đi tìm người, vừa mới bước nửa bàn chân ra ngoài, nàng lại vòng trở về, từ trong túi lấy ra một quả táo, đưa cho Trương Bác Huân, nhìn sắc mặt kinh ngạc của hắn, nàng ngượng ngùng nói:

"Ngươi vừa mới khôi phục, thân thể rất suy yếu, ăn chút đồ gì đó đi, không có độc đâu."

Nhìn hắn chậm rãi duỗi bàn tay tiếp nhận quả táo, Lưu Toa Toa nhảy nhót trong lòng, xoay người đi ra biệt thự tìm người tên là An Nhiên đi.

An Nhiên còn đang cùng Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm ở biệt thự 520 sửa nóc nhà đâu, đợi khoảng 2 giờ đồng hồ rồi mà người tên Lưu Toa Toa kia còn không có tới, Lạc Phi Phàm còn đang trên nóc nhà gõ gõ đánh đánh cười nói:

"Đào hoa của ta đến trễ a. Ai, không có duyên với phụ nữ, ta cũng không có biện pháp nào."

Lạc Phi Phàm làm bộ làm tịch cười cười, vốn dĩ hắn mang theo tâm tình xem náo nhiệt, nghe An Nhiên nói, Bàn Tử an bài cho hắn một hồi kỳ ngộ, kết quả chờ đợi kỳ ngộ kia hơn 2 tiếng còn không thấy bóng dáng đâu, thì có chút nhạt nhẽo, hắn cùng Chiến Luyện thu thập một chút rồi tính đi về.

--------------------------------------

576. Bành Vũ

Không ai nghĩ được bốn người Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện, An Nhiên còn có Oa Oa vừa mới đi ngang qua khu đất trống thì thấy một vị cô nương, mặt đầy nôn nóng, hỏi khắp nơi:

"Xin hỏi An Nhiên đang ở đâu? Xin hỏi...."

Có người chỉ chỉ An Nhiên cho nàng, cô nương kia nhìn sang thấy An Nhiên đến, mở to hai mắt nhìn, ngón tay chỉ vào nàng nói:

"Ngươi.... ngươi không phải bị gãy chân hay sao, ngươi không phải vì trốn tang thi mà nhảy xuống từ tầng 5 xong bị......."

An Nhiên đầu đầy hắc tuyến, nhìn Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm cũng đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng, An Nhiên hận không thể tìm một khe đất để chui vào, nàng chỉ có thể cười gượng giải thích:

"Cái này ngươi phải hỏi Bàn Tử!!! Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

"Nga, đúng rồi, có một người tên là Trương Bác Huân, muốn tìm ngươi."

Mắt Lưu Toa Toa vẫn còn nhìn về phía đùi An Nhiên, nàng bị An Nhiên này lừa đúng không? Vậy Trương Bác Huân kia cũng giống An Nhiên này, đều là kẻ lừa đảo hay sao?

Nháy mắt, ấn tượng của Lưu Toa Toa đối với Trương Bác Huân còn có An Nhiên không tốt, nàng cười có lệ với An Nhiên, quyết định không làm bạn với kẻ lừa đảo, nàng đem lời Trương Bác Huân muốn nói truyền đạt lại, rồi xoay người đi rồi.

Tự nhiên An Nhiên sẽ không quản ấn tượng của Lưu Toa Toa đối với nàng như thế nào, lúc trước khi quen biết Bàn Tử cũng vậy, An Nhiên biết nàng sẽ để lại cho người khác ấn tượng không quá tốt về mình, đương nhiên là không sao cả, thế giới đang hỗn loạn như thế này làm nổi bật làm gì? Khi nào bị người ta chộp tới phòng thí nghiệm để giải phẫu cũng không biết a.

Nàng nghe Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm thương lượng vài câu, hai người đi đón Trương Bác Huân, còn nàng thì ôm Oa Oa trở về, còn chưa tới cửa nhà, trên bãi đất trống truyền đến một trận ồn ào.

An Nhiên ôm Oa Oa tò mò nhìn lại, thấy có một đám người thoạt nhìn thập phần không dễ chọc đang lôi kéo mắng nhiếc vài người trong đội của Bàn Tử, kêu mang thủ lĩnh ra gặp.

"An Nhiên, An Nhiên."

Lưu Chi chạy tới, phía sau mang theo Lưu Toa Toa, nàng bước nhanh đến bên người An Nhiên nhỏ giọng nói:

"Ngươi ôm đứa nhỏ đứng tới xem náo nhiệt, đây là đoàn người Bành Vũ, nhanh gọi chồng ngươi cùng vài người đến đi."

"Bành Vũ?"

An Nhiên không nhúc nhích, ôm đứa nhỏ đứng tại chỗ, nàng không quen biết Bành Vũ này, hắn rất lợi hại hay sao?

Có vẻ như trên mặt nàng hiện biểu tình tò mò, Lưu Chi nhăn mặt, sau đó nói:

"Bọn họ đến vì dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy."

Ở căn cứ Diệu Dương, toàn bộ dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, chỉ cần một khi bị phát hiện thức tỉnh sẽ bị người mang đi, mặc kệ là đoàn đội người sống sót hay người trong căn cứ, thừa hành nguyên tắc không buông tha ai cả.

Trong khoảng thời gian này Bàn Tử kiêu ngạo như vậy, người nào đến mua củi lửa cùng than hoa hắn đều bán, hơn nữa còn không hề che lấp, xác thật tương đối dẫn người chú mục vào.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, loại người như Bành Vũ này tới phá rối là hơi muộn.

Trên khoảng đất trống kia, có vài người đàn ông thân cao mã đại mặc áo lông thật dày, trong tay cầm một ống tuýp thật dài, theo quy củ của giang hồ, tiên lễ hậu binh, cho nên trong tay bọn họ đều cầm vũ khí dùng giấy báo bọc vào.

Người cường tráng nhất ở giữa, hắn là người đàn ông tên Bành Vũ đi, trên đầu còn đội một cái mũ lông xù xù, ước chừng trước khi mạt thế cũng là loại người lăn lộn kiếm ăn mặt đường đi.Đặc biệt thời tiết lạnh thế này, những người đàn ông kia còn không lái xe ô tô, chỉ cưỡi xe máy cái loại có thể bốc đầu phát ra tiếng gầm ầm ĩ, lúc này mấy chiếc xe kia đang đỗ ngang ngược ở cửa vào khu biệt thự, vài người đàn ông kia thì bắt mấy người già cũng kéo vài người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ nhắc đến trước mặt Bành Vũ.

------------------------------------------

577. Đây là động vật biến dị gì

Những đứa nhỏ thì khóc thét lên, những người già cùng phụ nữ thì cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Bành Vũ, kẻ yếu đuối luôn phải cúi đầu khuất phục.

Nhưng dù vậy, Bành Vũ cũng không có một chút lòng trắc ẩn nào, hỏi những người phụ nữ và người già cả kia mấy câu, dường như không có được đáp án hắn vừa ý, hắn ném ra một cái tát, vào một người phụ nữ còn đang ôm đứa nhỏ làm nàng ngã xuống nền tuyết lạnh.

Đứa nhỏ trong lòng ngực nàng cũng khoảng 9 tháng tuổi giống Oa Oa, cũng bị ngã trên nền tuyết, may mắn là lớp tuyết dưới đất kia mềm xốp nhưng làm đứa nhỏ quá sợ gào khóc đến giọng đều khàn đi.

Bành Vũ này đi đôi ủng đi trong tuyết, đạp lên nền tuyết trắng tinh, duỗi tay, túm lấy cổ áo sau của đứa nhỏ 9 tháng tuổi kia, giống như cầm theo vật dơ bẩn, quơ quơ, trên mặt đều là nụ cười ác liệt, hắn uy hiếp hỏi:

"Ta hỏi lại các ngươi một lần nữa, ai là người phụ trách nơi này của các ngươi?"

Người phụ nữ bị ngã trên nền tuyết phát ra những tiếng thét chói tai, cầu xin, quỳ gối trên nền tuyết lạnh dập đầu cầu xin Bành Vũ, những người già cả cũng sợ tới mức quỳ xuống cầu Bành Vũ buông tha bọn họ, mấy người bên cạnh có phụ nữ có người già thì nhanh chóng xoay người chạy trốn lại bị người của tên kia ngăn cản.

Những người đàn ông kia phát ra những tiếng cười nhạo ác liệt, phảng phất như nhìn sự thống khổ của người khác là lạc thú đối với bọn họ.

Lưu Toa Toa ở phía sau Lưu Chi nhìn thấy thập phần không đành lòng, định đi lên ngăn cản Bành Vũ kia nhưng Lưu Chi lại duỗi tay, ngăn trở bước chân của Lưu Toa Toa thấp giọng trách mắng:

"Rắc rối của bản thân ngươi còn không giải quyết sạch sẽ đâu, còn định nhô đầu ra sao."

Sau đó lại nhíu mày cảm thấy An Nhiên đang ở bên người này có phải bị ngốc hay không? Hay là không có chút lòng thương người nào, nhìn như vậy sao còn không đi tìm chồng của nàng?

Lại trong tiếng hô hoán của mọi người, trên nền tuyết đột nhiên nhô ra chín cái đuôi màu trắng, giống như những bông tuyết bay múa cuốn lấy chín người đàn ông, tính cả Bành Vũ bên trong đó, tất cả đều bị cuốn lấy.

Thoáng chốc, chín người đàn ông này ngã xuống mặt đất, bị cái đuôi trắng kia kéo lê trên mặt đất vào những đống tuyết thật dày, sau đó trừ bỏ 9 cái xe máy ra lại không còn thân ảnh của những người này.

"Đây là động vật biến dị gì?"

Lưu Chi không thấy rõ, cũng chỉ thấy được một chút bóng thoáng qua, bởi vì cái đuôi màu trắng, tuyết cũng màu trắng, cho nên những cái đuôi kia từ đâu tới a, không ai thấy rõ, vì vậy có động vật biến dị lợi hại nào đó đang được giấu bên trong tiểu khu này sao?

Nàng hỏi An Nhiên, An Nhiên lại nhún nhún vai, không nói chuyện, ôm đứa nhỏ xoay người trở về biệt thự của mình.

Lại hỏi những người già hay những người phụ nữ quanh đây khá, một đám đều im lặng không nói, lắc đầu, xua xua tay, từng người lại đi làm việc của mình, ngay cả vài người bị đám người Bành Vũ kia khi dễ cũng không phát hiện ra mấy cái đuôi trắng kia có gì khác thường, như không có việc gì đi dỗ
dành những đứa trẻ bị dọa khóc.

Còn một số khách nhân đang kinh ngạc giống như Lưu Chi, chỉ thấy vài giây hình ảnh thoáng qua, nếu không phải trên khoảng đất trống kia còn đỗ 9 cái xe máy màu mè thì bọn họ đều hoài nghi mình bị ảo giác.

"Đúng rồi!"

An Nhiên đã đi xa, bỗng ngừng lại, ôm Oa Oa xoay người tùy tiện tìm vài người bên Bàn Tử phân phó:

"Mấy chiếc xe máy kia không tồi, để Bàn Tử phân cho ta một chiếc."

"Vâng."

Người bên Bàn Tử, tất cung tất kính trả lời An Nhiên, vừa vặn để Lưu Chi đang quay đầu nghe thấy, nàng kia thấy người của Bàn Tử lúc trả lời An Nhiên, thế nhưng còn hơi cúi người vâng dạ trả lời An Nhiên.

------------------------------------------

578. Còn không phải là kẻ lừa đảo hay sao

"Cô cô, cô cô, ngươi làm sao vậy?"

Lưu Toa Toa đứng bên cạnh thấy Lưu Chi đang sửng sốt ngẩn người liền kỳ quái hô vài câu với Lưu Chi, sau đó lại nhìn về phía Lưu Chi đang nhìn, là bóng dáng An Nhiên ôm Oa Oa rời đi, nàng ấy đã đi vào sân của biệt thự, bóng dáng yểu điệu kia thoáng biến mất ở bên trong hàng rào sắt.

Lưu Chi lại vẫn còn đang ngây người bị Lưu Toa Toa nhẹ đẩy một chút, phục hồi lại tinh thần, nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

"An Nhiên này, địa vị trong đoàn đội của Bản Tử, giống như không thấp đâu."

"Nàng a? Còn không phải là kẻ lừa đảo hay sao?"

Nghe vậy, Lưu Toa Toa nhịn không được đem việc An Nhiên ngồi trên xe lăn giả vờ bị gãy chân lừa nàng, nói với Lưu Chi, sau lại nói thêm:

"Cô cô, nói thật, thủ lĩnh của đoàn đội ở Hà Tây này thật sự rất giống với trước khi mạt thế, rất giống với những kẻ tội phạm chuyên đi thao túng người già trẻ nhỏ còn có phụ nữ đi ăn xin trên phố a, cô cô, ngươi xác định nhà của chúng ta cũng muốn dọn vào đây, làm bạn với những kẻ tội phạm này sao?"

"Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu được đâu."

Lưu Chi thở dài, kỳ thật ở phương Bắc này, những người may mắn còn sống sót vẫn còn rất đơn thuần, bởi vì người phương Bắc không bị thi hóa trên diện tích lớn, không giống như phía Nam, từng tòa từng tòa thành thị chỉ còn một nắm người sống sót, cho nên dưới nguy cơ sinh tồn cùng với nguy cơ về tài nguyên hai loại áp lực song song đè xuống, nhân tính rất nhanh sẽ bị buộc lộ ra.

Lưu Toa Toa may mắn sinh sống ở phương bắc, mạt thế tới, người Lưu gia bọn họ chỉ bị thi hóa vài người, người biến thành tang thi đều là những người già nằm trên giường đã lâu cho nên lúc đầu trải qua mạt thế, không trải qua việc gì quá trắc trở, tất cả mọi người đều còn sống sót, sau đó cơ hồ mỗi người đều thức tỉnh dị năng.

Cho nên Lưu Toa Toa không hiểu, kỳ thật khi mạt thế đến, có lẽ người giống như Bàn Tử này mới dễ dàng tiếp tục sinh tồn.

Nếu.... giả thiết là, nếu trong tay Bàn Tử có đồ vật mà thế nhân mơ ước, như vậy hắn mang theo một đám người khoác lên danh hiệu lừa bịp, càng làm người ta xem thường hắn, đồng thời kỳ thật bên trong không biết nước sâu cạn thế nào.

Mà từ hiện tại đủ loại dấu hiệu cho thấy, trong tay Bàn Tử này có lẽ thật sự có thứ mà nhiều người mơ ước.

Chốc lát sau, những khách nhân ở bãi đất trống vừa tốp năm tốp ba rời đi vừa khe khẽ nói nhỏ, Bàn Tử thật sự phái vài người đến dắt 8 chiếc xe máy này đi, còn lại 1 chiếc thì tặng cho An Nhiên.

Mà còn Lưu Chi thì trong lòng còn có chút hoài nghi nhưng không giống trước đây, hỏi thẳng Bàn Tử, bởi vì nàng phát hiện dù mình có hỏi, Bàn Tử cũng không cho một cái đáp án nào tốt.

Nếu như muốn biết cũng chỉ có thể dung nhập vào đoàn đội này của Bàn Tử, như vậy a, vậy thì chuyển đến khu biệt thự này đi, đây là bước đầu tiên.

Đang lúc Lưu Chi cùng Lưu Toa Toa về nhà, thương lượng với mấy huynh đệ trong nhà về chuyện chuyển nhà thì, một ngày nữa trôi qua trong căn cứ Diệu Dương, trời đã vào chạng vạng, cuồng phong lại gào thét, lúc này trời không hạ tuyết, mà trực tiếp hạ mưa tuyết.

Biệt thư nhà An Nhiên rốt cuộc không còn kiêu ngạo có điện nữa, mà dừng điện, bên ngoài đều hạ mưa tuyết, cánh chong chóng đều bị đông cứng còn phát điện cái gì?

Còn may nhà bọn họ có củi lửa để đốt, Vân Đào đẩy thêm củi lửa làm bếp lò càng cháy to, một phòng người đều vây quanh bếp lò nướng khoai ăn.

Oa Oa rất hưng phấn đứng trên sô pha, hai cánh tay nhỏ bám vào thành ghế, hưởng thụ Tiểu Bạc Hà bón khoai lang đỏ cho nàng, từng miếng từng miếng nhỏ, ăn đầy miệng, lại vẫn muốn ăn.

An Nhiên ngồi ở phía trước Oa Oa, đỡ đứa nhỏ sợ nàng ngã xuống, thoáng quay đầu nhéo lấy cẳng chân thịt thịt của Oa Oa.

"Ăn ít thôi, ngươi cứ ăn như vậy a, lớn lên lại giống như Bàn Tử kia a."

----------------------------------------

579. Văn võ toàn tài

Oa Oa đâu thể nghe hiểu nàng, thấy Tiểu Bạc Hà không bón tiếp, liền há miệng, nhìn khoai lang đỏ trong tay Tiểu Bạc Hà, kêu lên "ân... ân ... ân..... ân...."

Tiểu Bạc Hà trộm nhìn thoáng qua An Nhiên, thấy An Nhiên lại quay sang nói chuyện với Vân Đào, liền vội vàng bón cho Oa Oa một miếng, sợ An Nhiên sẽ trách tội nàng.

Chốc lát sau, cửa lớn mở ra, băng tuyết bùm bùm rơi xuống mặt đất, bên ngoài mọi thứ bị đóng băng hết, Lạc Phi Phàm chạy vào cửa đầu bị băng tuyết rơi trúng sưng lên.

An Nhiên ngồi trên ghế sô pha, dặn dò Tiểu Bạc Hà một tiếng, sau đứng dậy đón hỏi:

"Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân đâu? Hai người không phải đi đón Trương Bác Huân hay sao?"

"Ở phía sau."

Lạc Phi Phàm chỉ chỉ phía sau, rồi xoa cái trán bị băng tuyết đập sưng, chạy đến cạnh đống lửa sưởi ấm, phía sau Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân nối đuôi nhau đi vào.

Chiến Luyện vừa vào cửa liền duỗi tay ôm ôm An Nhiên, hai người cầm tay nhau trở về phòng khác, cởi ra áo khoác bên ngoài, Chiến Luyện dặn dò:

"Những ngày tới đừng ra cửa, bên Hà Đông phát hiện một nhà, đều bị chết cóng, trên đường còn đào được dưới nền tuyết vài cỗ thi thể bị đông chết, thời tiết cứ như vậy phỏng chừng sẽ xảy ra đại sự."

Nghe vậy, mấy người trong phòng tức khắc ngưng trọng lên, ngày hôm này tưởng như thời tiết ác liệt đã kết thúc, kết quả không phải, ông trời chỉ làm bọn họ suyễn khẩu khí một chút thôi, kết tiếp ông trời muốn phóng đại chiêu a.

Người tại Hà Đông đều sống sờ sờ bị chết cóng, thì có thể thấy được điều kiện sinh hoạt bên Hà Đông ác liệt đến trình độ nào rồi, hơn nữa không chỉ phát sinh ra hiện tượng người chết cóng mà trời hạ băng tuyết Hà Đông chắc chắn cũng bị mất điện toàn diện.

Bởi vì bọn họ cũng dùng chong chóng để phát điện, cánh quạt bị đông cứng như vậy, không thể phát điện được.

Sắc mặt mọi người đều rất trầm trọng, làm cho phòng khách trầm mặc xuống, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí thực sự ngưng trọng.

Chốc lát sau, An Nhiên thanh thanh yết hầu nhìn Vương Uy đang ném một cành củi vào trong bếp lò hỏi:

"Vật tư của chúng ta còn đủ đi."

"Tạm thời hẳn là còn không có vấn đề gì."

Người phụ trách xử lý vật tư chính là Vân Đào, hắn nói tiếp:

"Nhưng mà cứ như thế này, có khả năng chúng ta sau này đi ra ngoài sẽ rất ít, cũng không biết thời tiết như thế này sẽ kéo dài bao lâu, nếu mấy năm thì...."

"Nhân lúc hiện tại thời tiết còn không quá xấu, vẫn còn có thể đi ra ngoài hoạt động, chúng ta dùng hết khả năng tìm kiếm một ít vật tư."

Chiến Luyện quyết định dứt khoát, thế giới này đã trở nên quá mức kỳ quái, sợ đến lúc đó người vừa đi ra khỏi cửa liền bị đông cứng, bọn họ dù cho có bản lĩnh thông thiên đi nữa, nhưng ai mà có khả năng đầu tranh với thiên nhiên cơ chứ, thời tiết lạnh vô cùng, người đều bị đông lạnh thành băng còn muốn sống tiếp như thế nào a.

"Mặt khác, còn về vấn đề điện lực."

Chiến Luyện duỗi tay, hơ lên ngọn lửa, trầm ngâm nói:

"Người luôn không thể bị khốn khó vây chết, mấy ngày này ta sẽ nghiên cứu làm một cái nồi hơi phát điện bằng củi...."

"Ngươi còn biết làm cái này sao?"

An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Chiến Luyện, Chiến Luyện cười với nàng một chút, không đợi hắn mở miệng, Lạc Phi Phàm ở một bên đã xen mồm vào, nói với An Nhiên:

"Không có gì mà chồng ngươi sẽ không làm được."

Chiến Luyện đây là văn võ toàn tài a, đối với một người có thể làm ra một quả bom mini hay đạn pháo mà nói, thì cải tạo nới rộng một cái xe chống đạn hay làm một cái nồi hơi phát điện bằng củi thì chỉ là việc đơn giản.

Mạt thế có Chiến Luyện thì sinh hoạt không cần sầu!

Đột nhiên An Nhiên cảm thấy mình nhặt được bảo vật a.

------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện