Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 647


trước sau

642. Giết người đến nghiện rồi

Không ngừng có người hô lớn lên, tuy rằng Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm không khẳng định hung thủ là Trần Triều Phát, nhưng mà trí tuệ của quần chúng là vô địch, mọi người đều ngươi một câu, ta một ý, rất nhanh đã tổng kết ra hung thủ giết người khẳng định là Trần Triều Phát không chạy đi đâu được.

Mà phòng bị huyết tẩy đích xác đều là phòng của đoàn trưởng, chỉ cần ở cùng phòng với những vị đoàn trưởng kia đều sẽ bị liên lụy.

Cho nên kẻ điên Trần Triều Phát kia sẽ giết người theo quy luật nhất định.

Chiến Luyện trầm ngâm một lát, gắt gao cau mày, sau đó trầm giọng nói với mọi người:

"Giả thiết hung thủ giết người là Trần Triều Phát không sai, như vậy hiện tại việc các ngươi nên làm là lập tức trở về phòng của mình, ai cũng không cần ra ngoài bởi vì Trần Triều Phát đã tỏa định những số đoàn trưởng đã phản bội hắn, người tạp vụ tất cả đều rời đi, ai là đoàn trưởng thì ở lại."

Nói như vậy, mọi người cẩn thận phân tích một chút, nếu kẻ điên Trần Triều Phát kia chỉ muốn giết đoàn trưởng thì chỉ cần ở bên những đoàn trưởng này sẽ chịu liên lụy, như vậy trở lại phòng của mình, không cần mở cửa cho bất luận kẻ nào đầy những đoàn trưởng kia ra đây chính là biện pháp duy nhất có thể bảo hộ được chính mình.

Đây cũng là biện pháp duy nhất có thể tìm ra được Trần Triều Phát mà Chiến Luyện muốn nói với An Nhiên.

Toàn bộ hết thảy là giả thiết, bọn họ giả thiết Trần Triều Phát sẽ ẩn thân, nhất định theo đuôi những đoàn trưởng kia, tìm kiếm cơ hội thích hợp để xuống tay, người càng nhiều thì tình huống sẽ rất dễ dàng trở nên phức tạp, đám đoàn trưởng kia đơn độc bị trích ra tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người, muốn tìm Trần Triều Phát thì thập phần đơn giản.

Nghĩ thông điểm này mọi người cùng với mười mấy vị đoàn trưởng phần lớn đều không do dự tiếp nhận đề nghị của Chiến Luyện, trong lòng nhóm đoàn trưởng tuy rằng cũng hoảng sợ nhưng hiện tại xuất hiện tình huống như thế này, ở cùng hai nhân vật lợi hại như Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm nói không chừng ngược lại bọn họ là an toàn nhất.

Nhưng dù sao trong đám người luôn có những người muốn làm trái ngược lại.

"Dựa vào cái gì?"

Vị đoàn trưởng râu ria xồm xoàm phẫn nộ đứng ra từ trong đám người chỉ vào Chiến Luyện lớn tiếng hỏi:

"Ngươi có phải muốn hại chết chúng ta hay không, để thanh lý đại phú hào này? Để chúng ta đơn độc ở lại, bên người không có người bảo hộ, thế này sao được?"

Hiện trường đã rất loạn, có người đứng ra phản đối liền có mấy người cũng nhô ra hưởng ứng, có đoàn trưởng, có cả người thường, có người hô lên:

"Nghe ta nói, nghe ta nói, ta cảm thấy hiện tại tất cả chúng ta nên ở bên nhau, gọi hết người trong phòng ra, mọi người đều ở trong đại sảnh, như vậy mặc kệ Trần Triều Phát kia là ba đầu hay sáu tay, nơi này nhiều người nhiều mắt như vậy, sẽ có người thấy được.:

"Ta cảm thấy cái này cũng có đạo lý."

Lại có người gió chiều nào che chiều đó, bắt đầu duy trì đề nghị tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh, ánh mắt Chiến Luyện có chút lãnh đạm, nhìn một đám người muốn tìm đường chết, nói:

"Nếu Trần Triều Phát ẩn thân, người càng nhiều, cơ hội xuống tay càng lớn."

"Hắn chỉ giết đoàn trưởng nên để những đoàn trưởng kia chờ ở bên kia, chúng ta đơn độc ở một bên."

Có người hô lớn, lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều gật đầu cảm thấy có lý.

Chiến Luyện nhíu mày:

"Nếu các ngươi khẳng định muốn như vậy thì tùy các ngươi."

Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, Trần Triều Phát cũng không kiêng kị vì ít người hay nhiều ngươi, ngược lại, phân tích từ thủ pháp huyết tinh của hắn, rất có khả năng hắn giết người đến nghiện rồi.

----------------------------

643. Không phải ta giết

Đúng vậy, không sai, giết người thật sự sẽ nghiện, loại mùi vị này, Chiến Luyện rất rõ ràng, đến lúc đó Trần Triều Phát quan tâm gì đến việc phản bội hay không phản bội, hắn chỉ biết hưởng thụ khoái cảm của việc giết chóc mang lại, những nguyên tắc với hắn mà nói, đã không cấu thành bất kỳ trói buộc nào.

Mấy người đề nghị tất cả mọi người ở cùng nhau cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, buộc chặt mọi người bên nhau, như vậy đi Chiến Luyện tạm thời quan sát, xem Trần Triều Phát ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, làm như thế nào giết chết mười mấy người đoàn trưởng kia.

"Nếu mọi người chúng ta đều ở chỗ này vậy các ngươi có phải cũng nên ở lại nơi này hay không?"

Trong lúc đám người nghị luận sôi nổi có người bắt đầu nói đến Chiến Luyện, biểu tình Chiến Luyện rùng mình, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, nhún vai, kéo lên khóa kéo áo lông của mình.

"Chúng ta ở chỗ này cũng không sao cả, coi như chơi đùa với các ngươi, nhưng vợ và con gái ta thì sẽ về phòng ngủ."

Nói xong, cũng mặc kệ có người phản đối hay không, hắn xoay người, chuẩn bị đem An Nhiên đang ôm Oa Oa đưa lên phòng khách sạn ở tầng 5.

Vừa rồi An Nhiên ôm Oa Oa chuẩn bị đi ra khỏi phòng trà, nhưng đã bị đám người kia nhao nhao nói nên dừng bước, giờ nghĩ thầm đám người này đã ồn ào xong rồi cuối cùng cũng có thể mang theo Oa Oa đi ngủ.

Kết quả, đột nhiên trong đám người, từng đợt tiếng kêu hoảng sợ bạo phát, đám người chen chúc ở trong đại sảnh, giống như viên đá ném vào mặt hồ tạo ra gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía, bên trong đám người có một người ngã xuống đất, hắn che eo lại, từ kẽ tay hắn máu tươi ào ạt chảy ra.

"Ai? Là ai???"

Đám người tản ra, có người phát ra tiếng dò hỏi, người đàn ông đang ôm bụng ngã trên mặt đất kia, nghiêng đầu, dùng một ngón tay vô lực chỉ vào Tĩnh Huyên đang đứng cách hắn vài mét, mở to hai mắt nhìn sau đó đầu hắn ngả xuống, thở một hơi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tĩnh Huyên, rồi chết.

"Ta.... Ta... ta không có!"

Tĩnh Huyên mặc váy múa màu đỏ, trên đầu còn kẹp mấy cọng lông chim, vẻ mặt khiếp sợ lắc đầu, lông chim trên đầu cũng loạng choạng theo, nhìn mọi người chung quanh sôi nổi cách nàng hai thước, vội la lên:

"Không phải ta giết, ta không có, thật sự không phải ta, Tề sư phụ, ngươi luôn đứng ở bên người ta, ngươi biết ta vẫn không di chuyển ra nơi khác, A Ngọc, A Ngọc, ngươi cũng luôn đứng ở bên người ta a."

Nhưng mà, Tề sư phụ cùng A Ngọc kia, lại giống như mọi người, cách xa Tĩnh Huyên một chút, Tĩnh Huyên kia nôn nóng đi hai bước về phía A Ngọc, vội vàng giải thích.

"A Ngọc, A Ngọc, ngươi biết ta mà, ngay cả gà ta còn không dám giết, làm sao sẽ giết người???"

"Ai... ai... ai biết được Trần Triều Phát kia có ở cạnh ngươi hay không."

A Ngọc cũng nóng nảy, Tĩnh Huyên càng tới gần, nàng càng vội vàng lui ra sau mấy bước, nghe nói Trần Triều Phát kia cũng là một dị năng giả, có người đoán hắn biết ẩn hình, mà vị đoàn trưởng vừa mới chết kia, lại trực tiếp chỉ vào Tĩnh Huyên, tuy rằng Tĩnh Huyên thật không có khả năng giết người nhưng bên người này nói không chừng còn cất giấu một người đang ẩn hình đâu.

Người ẩn hình kia nhìn không thấy, sờ không được, ai biết khi nào thì thao túng tay của Tĩnh Huyên, thọc một đao vào người khác chứ, người kia chết như thế nào cũng không biết a.

Cho nên A Ngọc sợ a.

Một người lui ra sau vội vã phủi sạch quan hệ, một người thì đi lên trước, vội vã giải thích, đám người bên cạnh lại thét chói tai, người thứ hai bị thọc chết, tất cả đều là một dao đâm vào eo bụng, phần eo là bộ vị mềm mại nhất bị một vết thương thật dài thật dài.

--------------------------------------

644. Tín nhiệm

Người bị hại kia giãy giụa co giật, ruột non ruột già từ miệng vết thương trào ra, hiện trường cực kỳ huyết tinh.

"Mẹ!!!!"

Người kia nhặt ruột của mình lên, chỉ vào chính mẹ đẻ của mình, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn mẹ ruột, bởi vì người xuống ta thọc hắn chính là mẹ đẻ.

Lại có người chết ngay lập tức, có người bị một dao cứa vào động mạch cổ, máu phun ra bốn phía.

Có người bị chính anh em của mình giết nhưng không chết, vì thế giơ con dao trong tay thọc một dao về phía người anh em của mình, bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

Chiến Luyện ở trong phòng trà, gắt gao bảo vệ An Nhiên cùng Oa Oa, khuôn mày hắn không dám lơi lỏng, nhìn đám người vật lộn náo loạn như một nồi cháo, nói với Lạc Phi Phàm:

"Phi Phàm, Trần Triều Phát bắt đầu động thủ với những người bên cạnh, chút nữa chúng ta gặp lại."

Nói xong, Chiến Luyện che chở An Nhiên cùng Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà trực tiếp vào cầu thang thoát hiểm, chạy lên tầng 4, đón Triệu Như cùng Lưu Toa Toa, để mấy người phụ nữ các nàng ở bên nhau.

"Tình huống có chút loạn, sau khi ta rời đi đừng mở cửa cho bất luận kẻ nào, trừ bỏ ta."

Chiến Luyện dặn dò An Nhiên, nàng ngồi trên giường ôm Oa Oa, hắn ngồi xổm trước mắt nàng, Chiến Luyện cúi người, hôn hôn khuôn mặt An Nhiên, lại hôn hôn cái trán Oa Oa, nhìn An Nhiên, rất nghiêm túc nói thêm:

"Sau khi ta rời khỏi cánh cửa kia, nhớ rõ, không mở cửa cho bất luận kẻ nào, mấy người phụ nữ các ngươi sẽ không có người yêu cầu các ngươi hỗ trợ gì."

An Nhiên gật gật đầu, duỗi tay, thả một chiếc lá cây màu xanh vào trong lòng bàn tay Chiến Luyện, hắn cúi đầu nhìn nhìn, ngầm hiểu rồi nắm chặt lá cây kia, sau đó nhìn An Nhiên cười cười, đứng dậy, ra khỏi cửa.

Trên hành lang tầng 5, tất cả đều là cây mây xanh tốt, cũng có người ở trong phòng, trốn tránh không dám đi ra ngoài, phòng họp tầng 4 còn mấy người bị thương đang nằm, được Lưu Toa Toa dùng dị năng nhanh chóng chữa khỏi cứu sống, bọn họ cũng đóng chặt cửa phòng, không dám mở cửa cho bất luận kẻ nào.

Trong phòng, An Nhiên chờ Chiến Luyện sau khi rời khỏi, nhẹ nhàng đặt Oa Oa đang ngủ xuống giường đệm, đắp chăn lên, lúc này mới đứng dậy, đi đến cạnh cửa, khóa chặt phòng lại.

Quay đầu, thấy vẻ mặt Triệu Như lo lắng sốt ruột hỏi:

"An Nhiên, tình hình ở tầng 1 như thế nào?"

"Quá rối loạn."

An Nhiên biết tầng 1 đang là một đống hỗn loạn, những người đó bắt đầu ngươi giết ta ta giết ngươi bởi vì không ít người bị chính người bên cạnh đâm thọc, có thể là do Trần Triều Phát quấy phá, nhưng cũng có khả năng là người một nhà thọc người một nhà.

Ngày thường có chút mâu thuẫn nhỏ gì đó hoặc có oán hận chất chứa đã lâu, giờ thừa cơ hội này, xuống tay với người bên cạnh, đây cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc bọn họ có thể đẩy trách nhiệm lên ngươi Trần Triều Phát, nói chính mình bị không chế bởi Trần Triều Phát ẩn hình.

Nhân tâm, tại thời khắc này, đặc biệt được bộc lộ ra.

"Thật đáng sợ, thật đáng sợ."

Lưu Toa Toa nghe An Nhiên nói, mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy cơ thể, ngồi ở mép giường, không dám tin tưởng hỏi:

"Bọn họ không thể cho nhau một chút tín nhiệm nào sao? Nói không chừng những người động thủ giết người đúng là bị Trần Triều Phát khống chế a."

Triệu Như ngồi trước bàn trang điểm, nghe lời Lưu Toa Toa nói xong trên mặt có một mạt bi thương:

"Tín nhiệm ư, ở trong lòng nhân loại, quá trân quý đi, đặc biệt ở mạt thế này, ai cũng không thể tín nhiệm."

--------------------------------

645. Ta không phải Trần Triều Phát

"Còn có người có thể tín nhiệm chứ."

An Nhiên ngồi bên người Oa Oa, Tiểu Bạc Hà ngồi đối diện nàng, An Nhiên nhìn Triệu Như thở dài

"Ta biết ngươi thông minh, nhưng ngươi cũng đừng quá bi quan, điều chúng ta phải làm hiện giờ chính là tín nhiệm lẫn nhau, sau đó chở ở trong phòng này, ai cũng không cần đi ra ngoài, cũng không mở cửa cho bất cứ kẻ nào, người bên ngoài giết hại nhau xong tự nhiên sẽ phân biệt được đâu là Trần Triều Phát."

Nói thật, Triệu Như cùng Lưu Toa Toa không nhìn thấy tình huống ở tầng 1, các nàng chỉ có thể tưởng tượng ra tình huống dưới đó nhưng An Nhiên có thể nhìn thấy, tình huống nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng kia, chỉ là nàng không nói mà thôi.

Thế cục cùng diễn biến ở tầng 1 rất nhanh, hơn nữa người lại nhiều chỉ cần thoáng châm ngòi một chút, những người này liền nhao lên giết hại quần ẩu như một nồi cháo, người giết ta ta giết ngươi, ai cũng không chịu tín nhiệm ai, sau đó người vô tội ví dụ như Tĩnh Huyên chỉ có thể vắt giò lên cổ chạy, nhưng vẫn không thể trốn thoát được những người kia, tất cả mọi người đều như lâm vào cuồng loạn.

Bọn họ hình như đang biểu đạt một loại tâm lý, nếu không tín nhiệm ai như vậy tất cả đều giết chết hết, mặc kệ là ai giết hết, như vậy chính mình liền an toàn.

"Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Trần Triều Phát kia chỉ có một người."

An Nhiên giơ 1 ngón tay lên, cau mày sau lại giơ lên thêm một ngón.

"Hắn làm sao có thể mê hoặc nhân tâm đến nông nỗi này?"

Đây không phải ván cờ chỉ có hơn hai mươi người mà liên lụy đến toàn bộ đại cục của đại phú hào, ngươi giết ta, ta
giết ngươi, mỗi người đều lâm vào giết chóc, ngươi không tín nhiệm ta, ta cũng không tín nhiệm ngươi, Trần Triều Phát làm như thế nào?

"Những người may mắn còn sống sót chạy xuống nói, người gõ cửa mỗi lần đều không giống nhau, thời điểm động thủ giết người cũng không giống nhau."

Lưu Toa Toa cắn môi, cung cấp tin tức cho An Nhiên.

Sau đó đột nhiên An Nhiên như nghĩ tới cái gì, từ mép giường đứng bật dậy, vội vàng nói:

"Nếu, ta nói là nếu, Trần Triều Phát có thể biến hóa dung mạo của mình, ví dụ như, Triệu Như, hắn biến hóa thành bộ dạng của ngươi, sau đó thọc ta một dao...."

Triệu Như ngồi ở bàn trang điểm hoảng sợ, xua tay, vội vã giải thích:

"Ta không phải Trần Triều Phát, ta không phải."

"Chúng ta đều biết ngươi không phải."

An Nhiên lại ngồi xuống mép giường, mắt nhìn Triệu Như cùng Lưu Toa Toa trong lòng thập phần trầm trọng.

"Nhưng mà, nếu Trần Triều Phát có thể tùy thời biến hóa thành bộ dạng của bất luận người nào trong chúng ta, kia đã không còn quan hệ đến việc tín nhiệm hay không tín nhiệm, Triệu Như, ta nói trước với ngươi nha, ta với ngươi không thù không oán, sẽ không tự dưng đi thọc ngươi một dao, nếu ta thọc ngươi, thì ta đây khẳng định người đó không phải ta."

"Ta... Ta cũng không có thù oán gì với các ngươi."

Người nói chuyện là Lưu Toa Toa, nàng nhìn thoáng qua An Nhiên, thấy An Nhiên không tin, lại nói:

"Được rồi, ta nói thật, kỳ thật ngay từ đầu ta đã không thích An Nhiên, ta cho rằng ngươi giống như bọn người Bàn ca, đều là kẻ lừa đảo, nhưng dù không thích cũng không đến nông nỗi bay tới thọc ngươi đi."

"Ta đây cũng nói thật."

An Nhiên tức giận nhìn Lưu Toa Toa.

"Ta cảm thấy ngươi giống như một đại tiểu thư thiên chân lại tiểu bạch, không chịu chút mưa gió nào, ông ngoại ngươi qua đời liền chơi trò mất tích gì đó, hại người trong nhà đều lo lắng, ta cũng không thích ngươi, nhưng cũng không tới nỗi muốn thọc ngươi một đao a."

"Ta!!!!"

Lưu Toa Toa không phục, nóng nảy nói:

"Ông ngoại ta qua đời, ta còn không thể khổ sở thương tâm hay sao?"

-----------------------------------

646. Trước tiên đừng mở cửa

"Đương nhiên ngươi có thể khổ sở, nhưng ngươi cũng phải xem xem tình hình thực tế như thế nào, ngươi khổ sở, ngươi mất tích làm bọn người Lưu Chi gấp đến muốn chết, điều này ngươi có nghĩ tới chưa?"

Thanh âm An Nhiên không tự giác mà lớn một chút, nói thật, mạt thế này, ai không trải qua việc thân nhân mất đi? Một mình Lưu Toa Toa chạy ra ngoài lớp băng, thắp đèn Khổng Minh cho ông ngoại nàng, hành động này trước khi mạt thế thì rất cảm động, nhưng mạt thế rồi, có vẻ như có chút làm màu.

"Được rồi, đừng nói nữa, chốc lát nữa ngươi một câu ta một câu, không muốn thọc người khác cũng phải cầm dao thọc người đó!!!"

Triệu Như bất đắc dĩ đầu muốn lớn nhìn hai người ấu trĩ này.

"Mấy người chúng ta chỉ cần không mở cửa, không cho người khác tiến vào thì sẽ không bị Trần Triều Phát châm ngòi gây nguy hiểm, nhưng những người bên ngoài thì sao?"

Tâm tình nàng có chút ngưng trọng, theo An Nhiên nói, tình cảnh bên ngoài hỗn loạn giết chóc khắp nơi như vậy cũng có thể lý giải, giữa người với người khuyết thiếu điều cơ bản nhất là tín nhiệm, mặc dù là giữa thân sinh thủ túc, cũng không tránh được việc có khoảng cách.

Căn bản Trần Triều Phát không cần thọc chết ai trong số đó cả, chỉ cần biến thành khuôn mặt của người khác, làm động tác muốn thọc chết ngươi, hắn chỉ cần muốn giết người thì có rất nhiều giúp hắn giết.

Đang nói, cửa phòng đã bị gõ vang.

Trong phòng, sắc mặt An Nhiên, Triệu Như cùng Lưu Toa Toa chợt biến đổi, liếc mắt nhìn nhau trao đổi, Triệu Như thở sâu, chạy đến mắt mèo của cánh cửa nhìn ra sau đó quay đầu lại nói với An Nhiên:

"Là Vân Đào."

"Ngươi hỏi hắn muốn làm gì? Trước tiên đừng mở cửa."

An Nhiên sớm đã thông qua rừng thực vật trên hành lang, thấy được Vân Đào ngoài cửa, nàng vừa phân phó Triệu Như vừa "nhìn" quang cảnh trong đại sảnh tầng 1, trong đại sảnh đang phi thường hỗn loạn, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, còn có mấy người đàn ông mà Vân Đào mang tới, tất cả đều không ở trong phòng trà, trong đám hỗn chiến ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng của Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm.

An Nhiên đang tìm trong trận hỗn chiến có bóng dáng Vân Đào hay không liền nghe thấy Triệu Như hỏi:

"Ai đó?"

Vân Đào ngoài cửa không trả lời, biểu tình tràn ngập khẩn trương gõ cửa, hô lên:

"Đừng ra ngoài, bên ngoài đang giết nhau thành một đoàn, đừng mở cửa!"

Nói xong Vân Đào vội vàng chạy xa, "Tầm mắt" của An Nhiên nhìn theo Vân Đào đang di chuyển, phát hiện hắn lại gõ của phòng người khác, cũng dặn dò câu đó, sau đó chạy qua một hành lang khác, gõ cửa từng gian phòng dặn dò, rồi lại lên tầng, gõ cửa dặn dò....

Nhìn dáng vẻ này hẳn là Vân Đào đi thông tri mỗi phòng, để họ đừng ra ngoài, cũng đừng mở cửa cho bất luận kẻ nào, hành vi như này không có bất luận vấn đề gì.

Đại sảnh tầng 1, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đang ở giữa đãi hỗn chiến, từ trong đó kéo ra một ít người vô tội ra khỏi vòng hỗn loạn, ví dụ như trẻ nhỏ hay người già, còn lại, đám người kia đang quần ẩu không phải ta giết ngươi thì ngươi đánh ta, ngăn cũng không ngăn được, hai người kéo người này, bảo vệ vệ người kia khỏi bị người khác lạm sát.

Nói đây là một hồi hỗn chiến không bằng nói đây là một hồi biểu diễn sự xấu xí của nhân tính, nhân tính xấu xí tại đây bị biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Một lát sau, An Nhiên lại nhìn thấy vài người rốt cuộc chạy thoát khỏi tràng hỗn chiến kia, vọt vào cầu thang thoát hiểm, biểu tình hoảng loạn chạy lên tầng 2, trong quán cà phê tìm nơi trốn vào .

Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm mang theo mấy đứa nhỏ cũng vọt vào cửa thoát hiểm, lên tầng 3 không gõ cửa gian phòng nào hết, đem mấy đứa nhỏ đẩy vào trong một phòng chiếu phim, đóng cửa phòng lại, mặc cho đứa nhỏ khóc lóc bên trong.

-----------------------

647. Mở cửa

Dù sao cũng chỉ là hai người đàn ông, có thể cứu ra mấy đứa nhỏ ở trong hỗn chiến như vậy đã là không tồi rồi, hiện tại nơi nào có tinh lực đi dỗ dành trẻ con?

"Ai???"

An Nhiên ngồi ở mép giường sắc mặt có chút dị thường.

Triệu Như cùng Lưu Toa Toa ở bên cạnh vội vàng tới gần hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Ta ở tầng 1 phát hiện còn có một Vân Đào."

An Nhiên nghiêng đầu lại đi nhìn một Vân Đào đang ở tầng 7, phát hiện hắn còn đang gõ cửa từng phòng dặn dò người trong phòng không cần mở cửa.

Mà Vân Đào ở đại sảnh tầng 1 thì đang cứu người, cứu những đứa trẻ..... Cho nên, hai Vân Đào này, đâu là thật? Đâu là giả?

Hành vi của hai người xem ra đều không có bất luận vấn đề gì!

Lại có vài tốp người từ tầng 1 xông lên tầng, vừa giết vừa chạy về phía trước, người bị đuổi giết phía trước kia là một người phụ nữ, nàng khóc lóc chạy từ tầng 1 lên tầng 4, chạy tới gõ cửa phòng họp, người bên trong không mở cửa.

Vừa lúc thang máy tới, nàng này vọt vào thang máy, thang máy lên tầng 5 thì mở cửa, nàng lại chạy ra tầng 5, sau đó khóc lóc run rẩy bắt đầu gõ cửa từng gian từng gian phong, tới lúc gõ tới cửa phòng An Nhiên.

Lưu Toa Toa đang ghé vào mặt mèo thấy phía sau có người đuổi theo gấp đến độ nhảy lên:

"An Nhiên, An Nhiên, người này hình như là thật a, người phụ nữ này thật vô tội, chúng ta có thể mở cửa cứu cứu nàng hay không??"

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng đối diện mở ra, người phụ nữ cả người đầy máu kia vội vàng nhảy vào trong gian phòng kia, không chờ thực vật của An Nhiên bò vào cánh cửa đã bị đóng lại, một đám đàn ông chạy qua, bắt đầu đấm đá cửa phòng đối diện.

"Kỹ nữ, mở cửa!"

Người cầm đầu giống như có thâm cừu đại hận gì đó với người phụ nữ kia, nhất quyết phải đẩy nàng ta vào tử địa.

Cũng có một ít người đã giết người đến đỏ cả mắt, bắt đầu đến đá cửa phòng An Nhiên, đương nhiên không chỉ đá mỗi cửa phòng nàng, mà mỗi gian phòng ở đây đều đấm đá vài cái, chỉ là cửa phòng nàng ở ngay đối diện cho nên cũng coi như bị liên lụy đi, nên cửa phòng nàng bị đá phá cửa lợi hại hơn một chút.

"Ngươi TMD có thể an tĩnh chút được không? Lão tử chỉ tới giết kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng kia thôi!!!"

Người muốn giết người phụ nữ kia cũng tốp người phía sau kia dường như không phải một nhóm người, tốp người tới sau phảng phất như phi thường thị huyết, rút dao ra chém, vì thế người đàn ông muốn giết người phụ nữ kia cùng vào tốp người đang đá cửa phòng An Nhiên, một lời không hợp bắt đầu quần ẩu giết lẫn nhau.

"Rốt cuộc bọn họ ai là người tốt, ai là người xấu?"

Lưu Toa mộng bức nhìn một hồi tinh phong huyết vũ bên ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa, nàng bị sự hung tàn của người bên ngoài làm sợ hãi, đầu óc như mơ hồ không rõ ràng, sau đó quay đầu lại, nhìn Triệu Như cùng An Nhiên, tự cho là đúng nói:

"Ta cảm thấy khẳng định người đàn ông đuổi giết người phụ nữ kia là xấu, ngay cả phụ nữ cũng muốn giết, quá xấu rồi."

"Kia cũng không nhất định."

An Nhiên cười nhìn Lưu Toa Toa một cái.

"Ngươi không nghe người đàn ông kia nói hay sao, người phụ nữ này ai cũng có thể làm chồng gì đó, biết đâu người kia từng bị người phụ nữ này làm tổn thương thì sao."

"Chuyện của ngươi khác, chúng ta đừng xen vào."

Triệu Như ngồi ở bàn trang điểm mắng Lưu Toa Toa một câu.

"Ngươi xem ngươi đi, tốt xấu gì cũng sinh sống ở mạt thế đã gần một năm, vừa rồi còn muốn mở cửa cho người phụ nữ kia đi vào, làm sao có chút thường thức đều không có thế? Rất thiên chân a."

"Ta..."

Lưu Toa Toa há mồm, biểu tình trên mặt có một chút khó chịu, nói thầm:

"Ta cũng không gặp qua sự tình này trước đây a, không có kinh nghiệm, có thể trách ta hay sao?"

-------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện