Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 655


trước sau

648. Đường Ti Lạc mang thai

"Cho nên không biết thế sự hiểm ác, phải thành thật mà đợi, phải nghe lời người khác nói, đừng giống như Đường Ti Lạc, chỉ toàn làm những việc kéo chân sau người khác."

Triệu Như giáo huấn Lưu Toa Toa không để lại chút tình cảm nào, nhưng vừa nghe nhắc tới Đường Ti Lạc, trên mặt Lưu Toa Toa hiện lên sự không phục, nhìn dáng vẻ, Lưu Toa Toa biết đến nhân vật Đường Ti Lạc này.

"Ta lại vô dụng như thế nào cũng không nên so sánh ngang bằng với Đường Ti Lạc đi."

Lưu Toa Toa đứng ở cạnh cửa, đi về mép giường, gian phòng khách sạn này là phòng dàng cho hai người, có hai chiếc giường được phủ kín khăn trải giường màu trắng, nàng ngồi xuống mép giường đối diện với An Nhiên, nhìn Triệu Như nói thêm:

"Nghe nói, Đường Ti Lạc kia, mang thai."

"A???" An Nhiên há mồm, kinh ngạc.

"Của ai? Trương Bác Huân sao?"

"Sao có thể là Trương Bác Huân chứ?"

Lưu Toa Toa vừa nghe vậy, nhảy dựng lên từ trên giường, nàng đứng thẳng lên nói với An Nhiên:

"Ta nghe Bàn ca cùng Đường Ti Lạc nói, hắn đã tìm người kiểm tra cho Đường Ti Lạc, đứa nhỏ trong bụng nàng đã 6 tuần."

Cái ngày mà, Lưu Toa Toa vì ông ngoại mất, Trương Bác Huân định rời khỏi căn cứ Diệu Dương, cho nên tâm tình không tốt, vì vậy hai người chạy ra ngoài lớp băng trên mặt Hà Tây thả đèn Khổng Minh, ký thác chút tâm sự của mình.

Cái ngày mà, Trương Bác Huân đi tìm nàng, Đường Ti Lạc ngất xỉu kia.

Sau đó Triệu Như tìm Lương Tử Ngộ, rồi đem người đưa về cho Bàn Tử, Bàn Tử lại tìm người kiểm tra cho Đường Ti Lạc, liền phát hiện nàng ta mang thai, sáu tuần, 1 tháng rưỡi a.

Tính thời gian, 1 tháng rưỡi trước Đường Ti Lạc còn ở trong tay Lôi Giang đâu, cho nên đứa nhỏ trong bụng nàng, mặc kệ là của ai cũng không phải là của Trương Bác Huân được.

"Vậy chuyện này, Trương Bác Huân có biết không?"

Triệu Như có chút bát quái, cũng không có biện pháp a, ai bảo sự tình phát sinh trên người Đường Ti Lạc này đều cẩu huyết như vậy đâu? Đường Ti Lạc không phải muốn cùng Trương Bác Huân hòa hảo lại sao? Như này làm sao có thể hảo a?

Lại nhìn Lưu Toa Toa kia, đang cắn môi, há mồm, có loại muốn nói lại thôi, nàng nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, tỏ vẻ Trương Bác Huân còn không biết.

"Ta đây cũng chỉ nghe trộm, mấy giờ trước, Bàn ca để ta hỗ trợ cứu vài người, sau đó ta nghe lén Bàn ca nói chuyện cùng Đường Ti Lạc."

Lúc trước Lưu Toa Toa luôn giúp đỡ Triệu Như trị liệu cho nhóm lão nhược bệnh tàn dựng, tất cả mọi người đã di chuyển đến những chung cư nhà cao tầng đối diện với đại phú hào, Lưu Toa Toa vẫn luôn được Bàn Tử trọng dụng, Đường Ti Lạc đã mang thai 1 tháng rưỡi tất nhiên cũng nằm trong phạm vi cứu trị a.

Bởi vì quan hệ với Trương Bác Huân, Lưu Toa Toa đặc biệt lưu ý Đường Ti Lạc này, cũng không phải muốn làm gì bất lợi với nàng ta, mà chỉ là Lưu Toa Toa muốn nhìn một chút, Đường Ti Lạc có mị lực gì, đáng giá để Trương Bác Huân yêu đến như vậy.

Kết quả nghe ngóng trái phải, nghe ra nhóm trói buộc của Bàn ca cũng không quá tốt đối với Đường Ti Lạc, đặc biệt là khi mọi người ở Tương thành, Trương Bác Huân đi ra ngoài đánh quái thú, thì Đường Ti Lạc này mang hết binh lính ba nàng để lại cho, chạy trốn cùng một người đàn ông khác.

Lưu Toa Toa đặc biệt tức giận, nàng cũng không có khinh thường hay coi khinh gì Đường Ti Lạc, nhưng làm người thì không nên như vậy, nàng cảm thấy Trương Bác Huân như vậy là đặc biệt đặc biệt không đáng giá.

Về chuyên Đường Ti Lạc mang thai, gần đây Trương Bác Huân luôn vội vàng dàn xếp cho nhóm người già phụ nữ và trẻ em bên đội Bàn Tử, không tiếp xúc với Đường Ti Lạc, mà Đường Ti Lạc kia cũng năn nỉ Bàn Tử, đừng nói ra việc nàng mang thai.

Cho nên Lưu Toa Toa cũng không nhiều miệng, nàng đang do dự có nên để cho Trương Bác Huân biết hay không.

---------------------------

649. Lại là Vân Đào

Sau đó mắt hạnh của Lưu Toa Toa trừng to, nhìn Triệu Như, An Nhiên cùng Tiểu Bạc Hà, dặn dò nói:

"Chuyện này, ta cũng chỉ nói với ba người các ngươi, các ngươi đừng nói ra ngoài."

Triệu Như cười:

"Liên quan gì tới ta."

An Nhiên cũng nhún vai, nói với Lưu Toa Toa:

"Ta sẽ không nói, Tiểu Bạc Hà càng sẽ không nói ra ngoài, bất quá chuyện này, vẫn phải xem Trương Bác Huân nghĩ như thế nào, ngươi a, đừng thay hắn bất bình."

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa lại vang lên, nghĩ đến những người bên ngoài, đại khái đã phân thắng bại đi, Triệu Như đứng dậy, tới mắt mèo ở cánh cửa nhìn ra, còn An Nhiên cũng đang "xem" bên ngoài.

Gõ cửa là người đàn ông đuổi giết người phụ nữ kia, người này tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng, trước đó có hai ba người vây quanh hắn, kết quả lúc đánh nhau, người đi cùng bị đám người đá cửa xử lý, sau đó hắn lại xử lý tốp người đá cửa, hiện tại tới gõ cửa, đại khái là tìm kiếm sự trợ giúp.

Triệu Như không mở cửa, An Nhiên cũng không để cho Triệu Như mở cửa, người đàn ông kia gõ cửa nửa ngày thì cửa phòng đối diện mở ra, người phụ nữ lúc đầu bị đuổi giết kia đi ra, tư thế đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm thấy không tự nhiên, tay nàng còn cầm một con dao biểu tình phi thường thống khổ.

Nói như thế nào nhỉ? Người phụ nữ này vừa nhìn cảm giác không đúng ở chỗ nào đó, cảm giác như là ở trong thân thể nàng có phát sinh điểm gì đó.

Sau đó người phụ nữ này giơ con dao lên, mang theo tâm tình bi phẫn giết người đàn ông đuổi giết nàng kia.

Tiếp theo, đổi lại người phụ nữ này lại bắt đầu gõ cửa, gõ cửa phòng của An Nhiên, Triệu Như từ trong mắt mèo nhìn biểu tình trên mặt nàng kia, khuôn mặt bắt đầu mất tự nhiên cực độ, giống như giết người giết đến chết lặng rồi, cảm giác có chút biến thái, bất quá nàng này gõ cửa tựa hồ cũng là muốn tìm kiếm sự trợ giúp.

Sau đó Triệu Như quay đầu lại, nhìn An Nhiên, An Nhiên lắc đầu, ý nói Triệu Như không cần mở cửa, nàng ngồi ở mép giường nói với Triệu Như:

"Người trong phòng đối diện kia, tất cả đều đã chết."

Phòng đối diện, chính là mấy người đàn ông mở cửa cho người phụ nữ bị đuổi giết đi vào.

Người phụ nữ này vừa mở cửa ra giết người, lục đằng của An Nhiên đang bám vào trần nhà cũng bò vào phòng, nhìn đến thảm cảnh trong phòng, tất cả đều đã bị giết chết.

Giường đệm kia rất hỗn độn, bên trong có hai người đàn ông còn đang cởi quần, phơi thây trơn bóng nằm trên mặt đất.

Đây hoàn toàn không cần phải đoán, vừa rồi hai người đàn ông này để cho người phụ nữ này đi vào phòng, rồi làm chút gì, không nghĩ cũng biết.

Người trong gian phòng kia bị giết, cũng là bình thường."

"Cho nên người phụ nữ này, chính là Trần Triều Phát sao?"

Triệu Như không dám tin tưởng nhìn An Nhiên, Trần Triều Phát cũng có thể biến hóa thành phụ nữ hay sao? Hay là từ đầu đến cuối chỉ là suy đoán của An Nhiên, Trần Triều Phát không thể biến hóa diện mạo hết thảy chỉ là một loại trùng hợp thôi.

An Nhiên hít một hơi thật sâu, cảm giác như lông tơ trên xương sống đều dựng thẳng lên, nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Như nói:

"Không nhất định, Vân Đạo lại xuất hiện."

Vân Đào thứ nhất vẫn chạy lên gõ cửa từng phòng, thông báo cho mọi người trốn đi không cần mở cửa, chạy đến một nơi không có thực vật, sau đó không thấy bóng dáng, làm sao không thấy An Nhiên cũng không biết.

Vừa rồi nàng phân thần.

Nhưng người ở trong đại sảnh tầng 1 vẫn cứu giúp những đứa trẻ, lúc này lại đi lên, phía sau còn mang theo mấy đứa nhỏ, đi thang máy trực tiếp lên tầng 5.

Đầu óc An Nhiên có chút hỗn loạn, đem chuyện này nói với Triệu Như, Triệu Như nói:

"Vân Đào này khẳng định là thật, lúc trước người kia là giả, An Nhiên, ngươi xem đi, Vân Đào này có tính thương, còn cứu giúp nhiều đứa trẻ như vậy."

------------------------------------------

650. Không hiểu sao đã chết

"Vân Đào đầu tiên cũng đi từng gian phòng dặn dò người khác không mở cửa, hắn cũng có tình thương a."

Lưu Toa Toa cảm thấy Triệu Như phân tích không đúng, dựa vào cái gì mà cứu những đứa trẻ là có tình thương, dặn dò người khác thì không có a? Nói không chừng Vân Đào phía sau mang theo đứa nhỏ mới chính là Trần Triều Phát biến hóa ra, hắn lợi dụng những đứa trẻ để ngụy trang cho chính mình.

"Người phụ nữ kia, biểu tình của nàng ta có chút không đúng."

An Nhiên ngồi ở mép giường nhắm mắt lại, xem nhẹ toàn bộ thị giác thì hình ảnh trong đầu nàng mới có thể càng rõ ràng, Triệu Như cùng Lưu Toa Toa vừa nghe An Nhiên nói như vậy, khẩn trương dựa sát vào, chỉ thấy An Nhiên lắc đầu, bộ mặt ngưng trọng nói:

"Giống như..... biểu tình rất biến thái a."

Trong đầu An Nhiên, biểu tình của người phụ nữ đầy máu này đang tà ác dị thường, nàng ta nhìn con số đang nhảy lên ở thang máy, con dao trong tay chậm chạp không bỏ xuống, nghiêng đầu, ánh mắt chuyên chú, bộ dạng này là tính toán không buông tha cho bất cứ người nào ra khỏi thang máy.

Nhưng trong thang máy, chỉ có Vân Đào cùng với mấy đứa nhỏ vừa được cứu ra từ cuộc hỗn chiến.

"Người này khẳng định là người xấu, nàng ta muốn giết Vân Đào cùng mấy đứa trẻ kia!!!"

Lưu Toa Toa không kịp chờ An Nhiên tự thuật, lại chạy tới cửa phòng, nhòm qua mắt mèo, quả nhiên, thấy người phụ nữ ngoài cửa, biểu tình rất tà ác, nhìn chằm chằm Vân Đào cùng mấy đứa nhỏ đang đi ra, không nhúc nhích.

Vì thế Lưu Toa Toa gấp gáp kêu lên:

"An Nhiên, An Nhiên, không được, người phụ nữ này sẽ giết Vân Đào cũng những đứa trẻ kia mất, chúng ta phải ngăn cản nàng ta!!!"

An Nhiên không nói chuyện, dùng ánh mắt nhìn Triệu Như một cái, Triệu Như liền tiến đến ngăn lại Lưu Toa Toa, kéo nàng ấy ra xa khỏi cánh cửa, trách mắng:

"Vừa rồi mới kêu ngươi đừng học Đường Ti Lạc, hiện tại ngươi không khác gì Đường Ti Lạc cả, An Nhiên cũng chưa động, ngươi gấp gáp làm gì?"

Mặc kệ nói thế nào, An Nhiên ở chung với Vân Đào lâu nhất, nếu luận về quan tâm, khẳng định An Nhiên ở trong phòng này là người quan tâm Vân Đào nhất, đồng thời nàng cũng hiểu biết về Vân Đào nhất.

"Nếu ngươi này thật là Vân Đào, thì người phụ nữ kia không thể đánh lại được hắn."

An Nhiên đứng dậy, đứng ở trong phòng, tùy tay lấy một chiếc lá cây từ dây lục đằng, đặt xuống mép giường Oa Oa đang nằm.

Thế cục thay đổi càng lúc càng phức tạp, Vân Đào vừa mới mang theo mấy cái tiểu bằng hữu đi ra thang máy, thì người phụ nữ người đầy máu đứng ở trên hành lang kia lại run rẩy vài cái, tự ngã xuống mặt đất.

Miệng sùi bọt mép, không hiểu sao đã chết.

Sau đó, sắc mặt An Nhiên biến đổi, nói với Triệu Như và Lưu Toa Toa:

"Có người đang phóng hỏa, có người biết được ta có thể khống chế thực vật?"

Là ai đây? Hiện giờ hỗn chiến trong đại sảnh đã sắp kết thúc, mấy giờ qua, những người kia đánh giết lâu như vậy, cũng nên chạy sớm, người có thể bò ra khỏi biển máu đó cũng đã sớm trổ hết tài năng, rốt cuộc Trần Triều Phát đang trốn ở đâu, không ai biết, nhưng lửa thì bắt đầu đốt từ phòng cao nhất xuống.

Tầng cao nhất kia có dị năng giả hệ hỏa, bất quá chờ tới khi An Nhiên chú ý tới tầng cao nhất kia thì lửa đã bốc ngùn ngụt, cho nên người phóng hỏa ở tầng này là ai, không ai biết.

Không ít người bị lửa lớn bức ra khỏi phòng, chạy từ trên xuống, sau đó An Nhiên thấy được Vân Đào đang đi gõ cửa kia cũng chạy xuống tầng.

Cầu thang an toàn bị thực vật của An Nhiên bao trùm, hắn cùng những người khác đã tiến vào cầu thang, tự nhiên cũng tiến vào tầm mắt của An Nhiên, cho nên Vân Đào này cũng không mất tích mà là lúc trước đi vào góc chết của tầm mắt An Nhiên.

-------------------------------------

651. Không quan hệ với Nhục hoa.

"Có người biết được ngươi có thể thao túng thực vật, cái này rất bình thường."

Triệu Như nhún nhún vai, nhìn An Nhiên.

"Thực vật của ngươi lợi hại như vậy, bí mật rất khó giữ người ở Hà Tây lại nhiều như vậy, những ngày vừa rồi năng lực của ngươi lại bại lộ ra, rất khó để khiến người khác không chú ý tới ngươi."

Về năng lực của An Nhiên, chỉ cần là người từ trải qua thời gian ở Hà Tây, ai cũng đều biết, mặc dù có không rõ đi chăng nữa thì cũng sẽ nghe thấy một ít,về các loại thần kỳ An Nhiên có thể thao túng thực vật, vì thế vì chính mình không bị gông cùm xiềng xích, phóng hỏa thiêu hủy thực vật cũng là một đối sách khá tốt.

Nhưng bọn hắn vừa lúc thiêu hủy thực vật của An Nhiên, cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng, điều này đúng là giúp Trần Triều Phát một đại ân đi.

Người ở tầng 1 đang chạy lên trên, người từ tầng cao nhất thì đang chạy xuống dưới, mà ở tầng 5 này, rất nhanh Vân Đào đã mang những đứa trẻ tới bên cạnh cửa phòng An Nhiên, Lưu Toa Toa rất khẩn trương nhìn qua mắt mèo, sợ Vân Đào sẽ gõ cửa, đến lúc đó sẽ rất rối rắm, có nên mở cửa cho Vân Đào này hay không đây.

Kết quả, Vân Đào cùng mấy đứa nhỏ trực tiếp đi qua, không gõ cửa, đi tới cuối hàng lang, nơi phòng cho nhân viên nghỉ ngơi, đẩy mấy đứa nhỏ vào bên trong sau đó quay đầu lại tính toán đi vào cầu thang an toàn, từ cầu thang an toàn này đi xuống tiếp tục tiếp ứng những đứa trẻ khác.

"Có chút không thích hợp a."

An Nhiên lại nhắm mắt, nhíu mày nói:

"Những thực vật đã chịu ảnh hưởng."

"Ảnh hưởng gì?"

Triệu Như ngồi bên người An Nhiên, duỗi tay nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi.

"Ngươi còn nhớ rõ chúng ta đi từ thôn Thiết Ti tới Tương thành có một đoạn thời gian, ta giống như bị mắt mù tai điếc không?"

An Nhiên lắc lắc, dùng tay vỗ vỗ đầu của mình, nhìn sắc mặt biến đổi của Triệu Như, tiếp tục nói:

"Không kéo a, ta lại gặp phải trạng huống như vậy."

"Là cái gì? An Nhiên ngươi làm sao vậy? Có cần ta trị liệu cho ngươi không?"

Đôi tay Lưu Toa Toa đã giơ lên, bàn tay ấm áp, năng lượng của dị năng bắt đầu tích tụ, chờ An Nhiên gật đầu nàng sẽ lại gần trị liệu cho An Nhiên.

Kết quả, An Nhiên còn chưa nói gì, Triệu Như đã quay đầu vẫy vẫy tay, nói:

"Vô dụng thôi, dù dị năng của ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng vô dụng."

Này không phải vấn đề tự thân của An Nhiên, mà là thực vật đơn phương cắt đứt liên hệ với nàng, Triệu Như nhớ lần trước khi tình huống này xuất hiện ở An Nhiên, nàng nghiêng đầu, nhìn An Nhiên hỏi:

"Có phải đại phú hào này lại xuất hiện thực vật mà ngươi không có biện pháp khống chế hay không? Hay là đóa Nhục hoa mới ở Hà Tây lại phản bội?"

"Không quan hệ tới Nhục hoa."

An Nhiên chống tay lên trán, Nhục hoa của nàng còn đang liều mạng ăn a.

Hiện tại người trong đại phú hào này vì sao còn có thể nhàn nhã như vậy, chỉ lo tàn sát lẫn nhau như vậy? Đừng tưởng Trần Triều Phát cho ném bom Hà Tây thì từ đây thế giới được thái bình a, sẽ không có sinh vật mạnh mẽ hơn con người xuất hiện hay sao.

Đây đều là bởi vì có Nhục hoa, nó đang điên cuồng sinh trưởng ở Hà Tây, nó ở đó ăn bầy sói biến dị, cho nên bầy sói tuyết này mới không tới Hà Đông quấy rầy nhân loại mà thôi.

Không sai, động vật biến dị sinh sôi nẩy nở phi thường nhanh chóng, số lượng còn nhiều hơn so với tang thi, thời gian mới qua không bao lâu, từ hai đến ba con sói tuyết còn sót lại giờ đã phát triển thành một bầy lớn.

Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, còn không bằng để bầy sói tuyết đó qua sông, tai họa cho Hà Đông đi, ít nhất cũng có thể làm nhân loại ít đi việc tàn sát lẫn nhau như thế này.

An Nhiên nhắm mắt lắc đầu trái phải, vô dụng a, hình ảnh trong đầu nàng càng lúc càng mơ hồ, đầu tiên chính là nàng mất liên hệ với một ít thực vật, mà tầng trên cùng còn đang cháy lớn, thực vật ở những tầng dưới từng tầng từng tầng mất liên hệ.

------------------------------------

652. Tang thi hệ mộc.

Ý nghĩ của An Nhiên không sai biệt lắm với Triệu Như, nàng cũng cho rằng trong đại phú hào này đã xuất hiện thực vật biến dị khó lường nào đó, bởi vì lúc trước bên ngoài Tương thành, những thực vật bình thường cũng sẽ mất liên hệ với An Nhiên, vì dâm uy của Nhục hoa.

Cho nên lần này không chừng cũng giống lần trước, trong đại phú hào có thực vật biến dị nào đó đặc biệt lợi hại, đang lấy tốc độ cực nhanh sinh trưởng, dưới sự áp bức của nó tất cả những thực vật bình thường đều chủ động cắt đứt liên hệ với An Nhiên.

Này thật sự rất phiền toái, vốn dĩ camera của đại phú hào đã bị Trần Triều Phát phá hủy, hiện tại chưa tìm được Trần Triều Phát thì lại xuất hiện thực vật biến dị khó lường kia, một nồi cháo còn chưa giải quyết xong đã nhận thêm một nồi nữa, tình huống càng lúc càng phức tạp.

"Tình huống bên ngoài, ta đã không nhìn thấy."

An Nhiên lắc lắc đầu, trong lòng chững lại, sắc mặt trắng bệch, trong đầu nàng, nguyên bản một thế giới lập thể rất rõ ràng, giờ tựa như trò chơi ghép hình, từng mảnh từng mảnh biến mất, cho đến khi toàn bộ thế giới lâm vào hắc ám, ngay cả tình huống ở ngoài cửa, đối với nàng mà nói bây giờ có mắt cũng như mù.

Ở loại tình huống này đừng nói mở cửa, An Nhiên cũng không dám thao túng thực vật, sợ thực vật một khi không chịu khống chế sẽ nhảy loạn khắp nơi.

"An Nhiên, An Nhiên ngươi nhìn người phụ nữ ở bên ngoài kia!!!"

Lưu Toa Toa lại chạy tới mắt mèo ở cánh cửa, An Nhiên đi qua, Lưu Toa Toa tránh ra, nàng nhìn qua mắt mèo nhìn ra ngoài, người phụ nữ đã ngã xuống đất kia, không phải lúc trước sùi bọt mép chết rồi hay sao? Hiện tại thế nhưng có đờm vàng chảy ra từ miệng, rồi chậm rãi ngồi dậy.

"Nàng ta biến thành tang thi!!!"

An Nhiên quay đầu, dựa vào cánh cửa, nhìn Triệu Như cùng Lưu Toa
Toa:

"Không phải tang thi bình thường."

"Là tang thi gì??? Hệ kim hay hệ thủy???"

Triệu Như xắn tay áo lên, nếu là hệ thủy, nàng tới thu phục a!

"Đều không phải, giống như...."

Sắc mặt An Nhiên trắng bệch như một tờ giấy trắng.

"Hình như là hệ mộc, nó đang ảnh hưởng tới thực vật bình thường bên ngoài."

"Là thứ gì a a a???"

Lưu Toa Toa vẫn không hiểu, căn bản nàng không hiểu An Nhiên cùng Triệu Như đang nói gì, căn cứ Diệu Dương ở phía Bắc, căn bản không gặp qua tang thi hệ kim cùng hệ thủy, thậm chí như đại Nhục hoa nguy hại đến toàn bộ Tương thành cũng chưa từng nghe thấy.

Cho nên tang thi hệ mộc là cái quỷ gì? Khác gì với tang thi bình thường?

"Đơn giản mà nói, ảnh hưởng của nó tương đồng với thực vật biến dị."

Phảng phất như An Nhiên đang nói với Triệu Như nhưng phảng phất như đang nói với chính mình, đối với nàng mà nói, tang thi hệ mộc ngoài cửa kia cùng giống như một thực vật biến dị lớn, nó có tác dụng áp chế thực vật bình thường, làm cho thực vật bình thường không dám có bất luận liên hệ gì với An Nhiên.

Đồng thời, An Nhiên cũng mất đi sự khống chế đối với thực vật.

Điểm khác nhau đái khái là tang thi hệ mộc này là con người biến dị thành tang thi, dâm uy của nó ngay từ đầu đã rất lớn, mà thực vật biến dị là từ nhỏ trải qua một đoạn thời gian rất dài mới có dâm uy như tang thi hệ mộc.

"Thoạt nhìn, nó cũng không có gì khác với tang thi bình thường."

Triệu Như cũng đi tới mắt mèo nhìn thoáng qua, rồi quay đầu hỏi An Nhiên:

"Ngươi có thể phán đoán sai hay không?"

"Sẽ không."

An Nhiên lắc đầu khẳng định, tuy rằng con tang thi ở bên ngoài thoạt nhìn xem qua giống với tang thi bình thường nhưng nó đã tiến hóa thành công, An Nhiên biết nó là tang thi hệ mộc, cũng như việc biết nơi nào có thực vật, thực vật đó là biến dị hay không, nàng chính là biết.

----------------------------

653. Tang thi tiến hóa theo tổ đội hay sao?

"Bạc Hà, ngươi có thể lấy tinh hạch trong óc của nó cho ta xem được không?"

An Nhiên lại tiến đến chỗ mắt mèo, thuận tiện nói yêu cầu với Tiểu Bạc Hà luôn không có cảm giác tồn tại bên trong, hiện tại tang thi hệ mộc ngoài cửa kia rất nhỏ yếu, chỉ vừa mới tiến hóa thành công mà thôi, muốn lấy tinh hạch của nó Tiểu Bạc Hà hẳn là có thể làm được.

Nàng có thể khẳng định như vậy là bởi vì theo năng lực hiện tại của Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ có thể cách không lấy được một ít thứ trong thân thể còn sống, ví dụ như bộ não, tinh hạch của thực vật biến dị, cùng với tinh hạch trong đầu của tang thi bình thường, nhưng năng lực này của Tiểu Bạc Hà có hạn chế,

Nếu cấp bậc của dị năng giả cao hơn nàng, hoặc thể tích của thực vật biến dị quá lớn, hoặc tang thi cấp bậc cao, Tiểu Bạc Hà không có cách nào lấy ra bộ não hoặc tinh hạch.

Ví dụ như, Tiểu Bạc Hà không có biện pháp lấy đi bộ não trong đầu của Chiến Luyện hay An Nhiên.

Tiểu Bạc Hà đứng dậy, đi tới cạnh cửa, đôi tay dán lên cánh cửa, qua vài giây, lòng bàn tay nàng xuất hiện một viên tinh hạch màu xanh, viên tinh hạch giống như đá mắt mèo được đưa tới trước mặt An Nhiên.

Bởi vậy có thể thấy được, con tang thi hệ mộc này vừa mới biến dị xác thật không quá mạnh.

Nhưng nếu nhìn về hai mặt vấn đề, một con tang thi vừa mới biến dị thành công thành tang thi hệ mộc đã có thể làm thực vật mất liên hệ với An Nhiên thì nếu tang thi hệ mộc này tiến hóa đến cấp bậc cao hơn thì năng lực sẽ càng khủng bố, ít nhất đối với An Nhiên mà nói, sẽ là một sự uy hiếp phi thường lớn.

Cho nên loại tang thi hệ mộc này nhất định phải sớm diệt mới tốt, ngàn vạn lần không thể để nó tiến hóa đến cấp bậc tương đương với Nhục hoa ở Tương thành, nếu không, sẽ không có ai có thể thu phục được nó.

Con tang thi hệ mộc ngoài cửa vừa chết, An Nhiên cảm thấy mình hơi chút khôi phục khống chế thực vật bên ngoài, nhưng chỉ là một vùng rất nhỏ, còn những khu vực còn lại tất cả vẫn là một mảnh hắc ám.

Vì thế An Nhiên nhíu mày nói:

"Ta có cái dự cảm không được tốt lắm, đại phú hào này tựa hồ không chỉ có một con tang thi hệ mộc."

"Tang thi tiến hóa theo tổ đội hay sao?"

Triệu Như hít một hơi, nguy cơ ở phương Bắc này thật là, hoặc là không tới, hoặc là tới tầng tầng lớp lớp, vốn dĩ tình huống bên trong này đã phức tạp rồi, đột nhiên lại xuất hiện tang thi hệ mộc, này làm người sống như thế nào a?

Sau đó nàng nghĩ nên dứt khoát đi ra ngoài thôi, ở lại trong đại phú hào này, cũng chỉ có thể cản chân người khác, không bằng mọi người đều đi ra ngoài.

Kết quả đi tới cửa sổ đang buộc xích sắt, muốn đẩy ra, nhảy xuống tầng thì bên ngoài đã dựng một bức tường băng cao cao, dị năng giả cùng nhóm quân nhân ở bên ngoài đang bắt đầu đắp tường băng, nói rõ một người cũng không cho đi ra ngoài.

Còn có một tấm biểu ngữ màu đỏ chữ vàng Bàn Tử căng ra phía dưới cửa sổ phòng An Nhiên, biểu ngữ kia dưới lớp tuyết trắng phá lệ thấy rõ, bên trên viết:

"Nữ thần, ngươi nhất định phải còn sống ra tới!!!"

Bên ngoài này hiển nhiên đã thu được tin tức, vì vậy toàn bộ lối ra vào ở tầng dưới đã bị tấm kim loại hay xích sắt lấp kín, trừ phi Trần Triều Phát nhảy lầu xuống mới thoát ra được, nhưng cũng có người suy đoán giống An Nhiên, đoán được Trần Triều Phát có thể biến hóa được diện mạo, cho nên hiện tại bất luận người nào đều không thể đi ra khỏi đại phú hào, bao gồm ngay cả An Nhiên.

Trừ phi thấy được thi thể của Trần Triều Phát.

Vì thế Bàn Tử này chỉ có thể thông qua phương thức căng biểu ngữ, cổ vũ An Nhiên cố lên.

Triệu Như có chút nhụt chí, đặt mông ngồi lại bàn trang điểm thở dài.

"Ra không được, haizzz."

"An Nhiên, An Nhiên, chồng ngươi tới rồi."

Lưu Toa Toa nhìn qua mắt mèo vẫy vẫy tay với An Nhiên, An Nhiên đẩy Lưu Toa Toa ra còn chưa kịp ghé mắt lên mắt mèo đã nghe được tiếng gõ cửa của Chiến Luyện.

------------------------------------

654. Nó muốn khống chế ta

Mấy người phụ nữ đứng trong phòng, nhìn nhau, trên mặt Lưu Toa Toa đầy sự sợ hãi nói:

"An Nhiên, chồng của ngươi đang gõ cửa."

"Vợ à, vợ à, mở cửa, nhanh lên, cháy rồi, ngươi nhanh chóng ôm Chiến An Tâm đi ra."

An Nhiên không nhúc nhích, biểu tình có chút do dự, nàng đương nhiên biết tầng trên cháy rồi, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể "nhìn" được hoàn cảnh của khu vực nhỏ ở cửa phòng nàng, hình ảnh nhìn đến còn mơ mơ hồ hồ, thập phần không rõ ràng.

Cho nên nàng làm sao dám khẳng định, Chiến Luyện ngoài của này có phải Chiến Luyện thật hay không?

Nhìn dáng vẻ, Chiến Luyện cực độ nôn nóng, phảng phất như bởi vì cháy mà vội vàng muốn mang An Nhiên rời đi, có rất nhiều người từ những tầng trên của đại phú hào chạy xuống dưới, tin tức tầng trên bị cháy phảng phất như trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ khách sạn, rất nhiều người sống sót nguyên bản đóng chặt cửa phòng không chịu ra, cũng mở cửa phòng vội vàng chạy xuống tầng.

An Nhiên đứng cạnh cửa, giương giọng nói:

"Lạc Phi Phàm đâu?"

"Hắn đang che chở cho những đứa nhỏ ở tầng 1, vợ mở cửa, đi mau!!! Còn có một loại tang thi rất lợi hại bị tiến hóa ra."

Ngoài cửa, Chiến Luyện gấp tới độ chảy một tầng mồ hôi trên trán, có không ít người vọt lại từ cầu thang thoát hiểm, Chiến Luyện nghiêng đầu một cái, tựa hồ như xác minh lời hắn nói, xoay người, cũng chạy về phía cầu thang máy theo những người kia.

Không bao lâu, An Nhiên "thấy" một con tang thi, không đúng, một con tang thi hệ mộc hình người có làn da giống như vỏ cây trên lưng còn cõng những nhánh cây đang giương nanh múa vuốt, những nhánh cây kia giống như một con rắn đang sống uốn éo, nó lê bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt đi bước qua của phòng An Nhiên.

Lúc đi ngang qua cửa phòng An Nhiên, trong cái chớp mắt con tang thi hệ mộc kia dừng lại, đầu nó kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển lại, nó nhìn về phía cửa phòng An Nhiên.

"A!!!"

Đột nhiên An Nhiên lùi lại một bước, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, nàng cảm thấy như một cây châm đang chui vào trong đầu nàng.

Triệu Như cùng Lưu Toa Toa ở bên cạnh, nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị đỡ An Nhiên lên, nàng lại vung tay, đẩy ngã Triệu Như xuống đất, rồi trèo lên người Triệu Như, hai tay hung hăng bắt được cánh tay Triệu Như, đôi mắt lộ hung quang.

"An Nhiên, An Nhiên, ngươi làm sao vậy??? An Nhiên!!!"

Triệu Như mở to hai mắt nhìn, nhìn vào đôi mắt của An Nhiên, trong nháy mắt, Triệu Như cảm thấy An Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

An Nhiên lại nhắm mắt lại, cau mày, buông lỏng Triệu Như ra, sau đó xuống khỏi người Triệu Như, cả người đổ mồ hôi lạnh, cắn chặt khớp hàm, cố gắng phun ra mấy chữ từ kẽ răng.

"Nó muốn khống chế ta!"

Tang thi hệ mộc cũng không quá phân biệt sự khác nhau giữa người hoặc động vật, hai dạng khác biệt này trong mắt chúng nó đều là đồ ăn, nhưng một con tang thi hệ mộc, tương đương với một cây thực vật biến dị cao cấp, nó có thể không chế được thực vật bình thường, nó cảm ứng được thực vật bình thường.

Năng lượng của An Nhiên cùng một nhịp thở với thực vật bình thường vì thế con tang thi hệ mộc đã tiến hóa với cấp bậc cao hơn kia đã cảm ứng được An Nhiên, nó coi An Nhiên trở thành thực vật bình thường để khống chế.

Loại năng lực này, một khi phát ra, đương nhiên là thập phần đáng sợ, nếu tang thi hệ mộc có thể không chế được dị năng giả hệ mộc của nhân loại, lợi dụng họ giục sinh thực vật, như vậy thực vật trên địa cầu này không phải sẽ mọc tràn lan hay sao?

Càng sâu nữa, nó khống chế được An Nhiên, An Nhiên lại có thể khống chế được thực vật biến dị, không nói những thực vật biến dị khác, chỉ nói hiện tại đại quái vật đang ở Hà Tây kia, chỉ một con như vậy, là có thể tiêu diệt được toàn bộ căn cứ Diệu Dương rồi.

-------------------------------

655. Tựa hồ có chỗ nào không đúng

"Xong rồi, xong rồi, xong rồi."

Triệu Như ngồi dậy bên người An Nhiên, mặt xám trắng đếm đếm ngón tay.

"An Nhiên, ngươi lợi dụng thực vật để giết người, nhưng hiện tại thực vật đang cắt đứt liên hệ với ngươi, chúng nói không thể giúp ngươi giết tang thi ngoài cửa được, tương phản, con tang thi ngoài cửa còn chuẩn bị khống chế ngươi!:

Khi nói chuyện, trong đầu An Nhiên lại cảm nhận được một đợt kim đâm vào, nàng cười lạnh một tiếng, ngồi dưới đất, lưng dựa vào chân giường.

"Ta bị dẫn dắt, loại năng lượng hệ mộc này còn có thể khống chế nhân loại sao, muốn khống chế ta, ta đây vì sao không thể khống chế nó chứ?"

Nói xong, An Nhiên cũng không cất dấu, năng lượng quanh thân nàng dâng lên, chỉ thẳng vào con tang thi hệ mộc kia, giống như đang khống chế thực vật biến dị, phát chút đường cho con tang thi hệ mộc này, mục đích là để nó nghe mệnh lệnh của nàng.

Ngoài cửa, đầu tiên con tang thi hệ mộc kia si ngốc trong chớp mắt, nhưng rốt cuộc nó có chỉ số thông minh cao hơn so với thực vật, rất nhanh đã phản ứng lại, sau lưng nó, những nhánh cây như xúc tua bạch tuộc bắt đầu giương nanh múa vuốt sinh trưởng điên cuồng, chúng nó thẳng tắp mà va chạm vào cửa phòng An Nhiên, đây là nó đang giãy giụa phản kháng.

Trong cầu thang thoát hiểm, Chiến Luyện mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, vội vàng chạy trên hành lang thật dài, trong tay cầm hai thanh đao tất cả đều nhuốm đấm máu, tuy còn cách rất xa con tang thi hệ mộc kia đã ném vô số phi đao về phía nó, làm tất cả những nhánh cây đang đập phá va chạm vào cánh cửa phòng An Nhiên bị chém đứt.

Trong phòng, An Nhiên ngồi dưới đất không vì Chiến Luyện đến mà cảm thấy nhẹ nhàng, nàng gian nan khoanh chân làm thành tư thế xếp bằng, khống chế con tang thi ngoài cửa.

Nguyên bản An Nhiên chỉ tức giận con tang thi hệ mộc kia muốn khống chế nàng, cho nên mới nảy sinh ra ý nghĩ kỳ lạ, khống chế lại nó.

Kết quả sau khi thử khống chế, An Nhiên phát hiện năng lượng dị năng của mình đúng là có chút tác dụng a, nguyên bản không phải con tang thi kia có thể đi lại hay sao? Hiện tại cầm chân nó ở đây, chân cẳng không tiện.

Toàn thân nó bây giờ phảng phất như chỉ còn những nhánh cây trên lưng là còn hoạt động được, còn lại những nơi khác đều không thể động đậy.

"An nhiên, chồng ngươi thật lợi hại, con tang thi hệ mộc kia đã bị chồng ngươi đào tinh hạch ra."

Lưu Toa Toa ghé vào mắt mèo phát sóng trực tiếp cho An Nhiên, khuôn mặt An Nhiên tái nhợt kéo ra một nụ cười thấp giọng nói:

"Cho nên hiện tại người này là thật a, vừa rồi người kia là giả sao? Không, không tới thời khắc cuối cùng, ai cũng không thể phán đoán được."

Thân thủ của Chiến Luyện so với Trần Triều Phát cao hơn không chỉ một hai cấp, hơn nữa hắn là dị năng giả hệ kim, có thể thả phi dao, Trần Triều Phát lại không phải dị năng giả hệ kim, căn bản không có biện pháp thả phi dao ra.

Chiến Luyện ở ngoài cửa cũng có thể thả phi dao, nhưng ai có thể nói Trần Triều Phát kia trừ thay đổi diện mạo ra còn không thể y hồ lô mà vẽ gáo, thay đổi chính dị năng của mình?

Chiến Luyện ở ngoài cửa đào tinh hạch của tang thi hệ mộc ra, sau đó tới gần gõ cửa phòng An Nhiên:

"Vợ à, đi thôi, nhanh ôm An Tâm đi, lửa quá lớn, chúng ta phải đi ra ngoài."

Lời này tựa hồ không đúng chỗ nào đó, nhưng Chiến Luyện này cùng với lời Chiến Luyện chạy về phía thang máy kia ý không sai biết lắm.

Còn không chờ An Nhiên suy nghĩ cẩn thận, Lưu Toa Toa đã nhanh chóng mở cửa ra, nhìn Chiến Luyện ngoài cửa thở phào.

"Thật tốt quá, vừa rồi hù chết ta a, Chiến Luyện, ngươi không biết đâu, vừa rồi có một người giống ngươi như đúc, tới gõ cửa phòng chúng ta, hắn đi về phía bên kia rồi."

-------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện