Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 990


trước sau

981. Không điên không thành ma

Vì thế Chiến Luyện tương kế tựu kế nói cho mọi người rằng Nhục hoa cũng đi theo An Nhiên tới Đại phú hào, hơn nữa còn bá chiếm ổn định ở trong Đại phú hào, toàn bộ nơi này dùng để chứa đựng Nhục hoa.

Đương nhiên hắn không nói tinh hạch của Nhục hoa ở Đại phú hào, nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng tinh hạch của Nhục hoa ở chỗ này, tin tức truyền qua truyền lại, hư hư thật thật, dần dần trừ bỏ Chân Tuyết Cửu một người ngoại lai có thể tìm hiểu ra chân tướng, những người còn lại bao gồm người trong Bách Hoa thành cũng kiên định cho rằng, tinh hạch của Nhục hoa ở trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ tại Đại phú hào.

Đã biết đại khái vị trí của Nhục Hoa sẽ khó bảo đảm được không định vị được vị trí chính xác của nó, từ trên bản đồ có thể thấy khoảng cách từ Đại phú hào và khu biệt thự ở Hà Tây không quá xa, cho nên An Nhiên mới nóng nảy.

Rất nhanh, nàng được người quản lý căn cứ Thời Đại đưa về Bách Hoa thành, mà Chiến Luyện đã thu được tin tức từ Bàn Tử, hắn đã tập hợp xong một đám người có sức chiến đấu cùng kinh nghiệm tác chiến trong rừng rậm, lái xe vọt vào trong rừng rậm, tính toán giải quyết đám người trong rừng rậm kia.

Theo thông tin An Nhiên đưa đến, đối phương đã ngủ đông nhiều ngày ở sát cạnh Đại phú hào, đây là có dự mưu từ trước, cũng có viện binh cuồn cuộn không ngừng giáng xuống từ trên trời, chuẩn xác vây quanh Đại phú hào.

Hiện giờ đám máy bay trên trời đã bị dây mây bay múa tiêu diệt không ít, dị năng giả hệ kim dưới mặt đất cũng đã phát quang một khoảng đất trống nhỏ, nhìn dáng vẻ, bọn họ rất thông minh, không tính toán dùng một ngụm nuốt toàn bộ Đại phú hào mà nghĩ chiếm vị trí nhỏ ở bên cạnh Đại phú hào, thuận tiện cho đội quân phía sau nhảy dù từ không trung xuống.

Đã đến lúc này rồi, những người này còn dám nhảy dù từ trên trời xuống, đây là không điên không thành ma sao?

Đối với đám dị năng giả hệ kim đao thương bất nhập kia, Nhục hoa có cường hãn như thế nào cũng không thể quất chết bọn họ, cho nên nó chỉ có thể giải quyết đám dị năng giả hệ hỏa, cùng với chiến đấu với đám máy bay trên bầu trời, những cục thịt hệ kim kia chỉ có thể giao cho Chiến Luyện cục thịt làm bằng kim cương tới giải quyết.

Sự sinh trưởng của Nhục hoa không quan hệ tới cấp bậc của An Nhiên, nhưng nàng truyền năng lượng càng nhiều cho nó thì năng lực tác chiến của Nhục Hoa càng cao, cho nên mỗi ngày An Nhiên cần phải phun ra nuốt vào số năng lượng rất lớn để đáp ứng cho biển rừng mênh mông này, lượng tinh hạch trong tay nàng căn bản không đáp ứng được nhu cầu kia.

An Nhiên chỉ có thể ở lại Bách Hoa thành, lúc này Bách Hoa thành cũng mặc kệ việc kiểm kho tinh hạch họ đem toàn bộ tinh hạch bậc cao nâng tới chỗ An Nhiên, bảo đảm nàng có thể khống chế được phiến rừng rậm biến dị này, thành công chống đỡ giặc ngoại xâm.

Cũng may khoảng thời gian trước, nàng kiếm lời không ít từ những căn cứ bên ngoài, Bách Hoa thành thiếu chút nữa không có chỗ để, vừa lúc có thể tiêu hao một ít tinh hạch tồn kho, dành không gian trồng trọt lương thực.

Chiến Luyện mang theo đội người đi vào rừng cây, hắn phân họ thành những đội tác chiến nhỏ, thành công đi tới gần Đại phú hào, đối đầu trực tiếp với đám người chặt cây khai hoang của đối phương, sau đó một đám máy bay không người lái vọt tới đây từ phương Bắc, thứ thanh âm ong ong ong nghe như châu chấu đổ bộ, thuốc nổ được buộc chặt trên thân máy bay, đâm thẳng vào tọa độ của Đại phú hào.

Hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị mới đến, tài lực, thực lực, thế lực đều không thiếu, uy lực của thuốc nổ rất lớn, chỉ cần một khi phát nổ là một thanh âm kinh thiên động địa vang lên, làm khoảng không gian này không được an bình.

Đại phú hào lúc này, đã bị chôn vùi một nửa trong đám rễ cây rậm rạp, nửa còn lại thì giống như một ngọn núi nhỏ, chung quanh cũng có vài ngọn núi cao hơn nó, nhưng đối phương đã định vị chuẩn xác vị trí của Đại phú hào vì vậy dù ngụy trang như thế nào bọn họ cũng muốn đem ngọn núi Đại Phú hào nổ tan xác a.

-----------------------

982. Rõ ràng là tử thủ

Ở khoảng đất trống kia, cả người Chiến Luyện đều là máu, đó là máu của địch nhân, hắn giơ lên hai thanh đao cứng rắn sắc bén tựa như kim cương, hay tay vung lên nhanh chóng, cắt đứt yết hầu một người, thu hoạch thêm 1 mạng người, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấy lại một đợt máy bay không người lái bay trên đỉnh đầu, giống như đám chim quá cảnh.

Nhưng lần này mục tiêu của đám máy bay kia tựa hồ là đám người Chiến Luyện ở trên khoảng đất trống.

"Đi! Ẩn nấp!"

Chiến Luyện la lên một tiếng, rồi mang theo mọi người chạy vào bên trong cánh rừng, gặp kẻ địch, hắn vung tay lên giải quyết nhanh chóng, thân ảnh chạy vào bên trong rừng cây không thấy tung tích.

Những máy bay kia chỉ có thể chui vào rìa ngoài của biển rừng rậm rạp, kích nổ, hỏa lực mãnh liệt tỏa ra bốn phía bao phủ lấy rừng rậm biến dị.

Đối với đám máy bay không người lái chen chúc vọt tới, Chiến Luyện chỉ có thể mang theo đội ngũ rút lui, thế công kích của đối phương tới rào rạt, đám máy bay kia không chỉ buộc bom mà còn có xăng, dầu, liều mạng với những cái máy bay không người lái này căn bản không đáng giá, vì vậy họ chỉ có thể ẩn nấp trong rừng rậm, dưới sự che chắn của cây cối, chặn đứng sự va chạm của đám máy bay kia.

Lúc trước thời điểm giải quyết đám dị năng giả hệ kim, hai bên huyết chiến với nhau, chạy đua xem bên nào cứng hơn, tiểu đội của Chiến Luyện gồm 100 người, 6-7 người bị chết, nhưng quân số của đối phương đã bị chết hơn một nửa, đại đa số thi thể đều được người trong đội ngũ của Chiến Luyện cõng trên lưng, mang về.

Vừa rút lui, lập tức có một đội người chuyên trách mang thi thể lên xe chở về Bách Hoa thành. Tìm Lưu Toa Tao cứu sống những người đó.

Chiến Luyện tiếp tục lưu lại ở sát khoảng đất trống kia đánh du kích với đám dị năng giả hệ kim và máy bay không người lái còn lại, máy bay không người lái của đối phương vẫn còn tiếp tục được điều khiển đâm vào Đại phú hào, sau khi va chạm, ngọn lửa có thể bốc cháy trong vài phút liên tục, sau đó bị những cây mây thô tráng mới mọc ra dập tắt.

Nếu đối phương không thể lấy ra những vũ khí có lực sát thương lớn hơn nữa thì phỏng chừng họ sẽ bị Nhục hoa làm thiệt hại đến cạn kiệt.

Nhưng hiển nhiên đối phương có địa vị như thế nào chứ, cho đến nay Bách Hoa thành còn chưa có chứng cứ xác thực, chỉ thông qua bút tích mà xem, thì căn cứ Bắc Sơn một căn cứ vào loại nhỏ đâu có thể gánh nổi thiệt hại nhiều như vậy. Vậy khẳng định căn cứ Kim Môn không thoát được quan hệ.

Nhưng sau khi Bàn Tử dò hỏi từ những người của đối phương được cứu sống lại, thì họ đến từ một đống căn cứ khác nhau nhưng không có chút quan hệ nào với căn cứ Kim Môn căn cứ Võ Xuyên hay căn cứ Bắc Sơn cả.

"Xem này, xem này, tức chết thôi, tức chết thôi, An Nhiên, chúng ta còn chờ gì nữa? Kéo đạn pháo của chúng ta đi nổ tung bọn họ thôi!"

Bàn Tử ở trong sân nhà An Nhiên, tức giận đến đấm ngực dậm chân, đối phương đã tập kích vài ngày rồi, máy bay không người lái tới từng bầy từng bầy, kiến trúc bên trong Đại phú hào bị lăn lộn đổ nát hết rồi.

Nói thật, dưới sự oanh tạc dày đặc như vậy, nếu không phải có cành lá hoa chi của Nhục hoa lấp đầy bên trong Đại Phú hào thì nơi này đã sớm suy sụp.

Mà bởi vì dưới sự oanh tạc dày đặc như vậy còn không thể đánh hạ được Đại phú hào, càng làm cho thế nhân tin tưởng bên trong Đại phú hào có gì đó.

Đặc biệt, Chiến Luyện rõ ràng đang tử thủ, nói bên trong Đại phú hào không có tinh hạch của Nhục hoa thì ai tin được.

Mà những tù binh kia khai ra tên căn cứ của mình rất hỗn độn, đông một cái, tây một cái, hoàn toàn không có bất luận kết cấu gì, lúc trước họ cũng không có nửa phần khúc mắc gì tới Bách hoa thành, thậm chí còn có căn cứ từ trước đến nay biểu hiện tương đối trung lập, cũng chưa từng gia nhập liên minh các căn cứ.

Không nghĩ tới người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm, thọc dao nhỏ sau lưng người khác, chính là những căn cứ được cho là trung lập này!

------------------------------

983. Bị coi thành vũ khí cho người khác dùng

An Nhiên hơi chau mày, hỏi Bàn Tử.

"Ngươi nói đi, chúng ta có nên nghiên cứu một ít máy bay không người lái hay không? Đạn pháo lớn như vậy, khẳng định phải dùng máy bay để chuyên chở, nhưng hiện tại đường khó đi như vậy, đàn chim kia thì vừa ngửi thấy mùi con người liền xông lên, ai mà muốn đi thả bom vào mấy căn cứ linh tinh kia chứ."

Cho nên không thể không nói đám căn cứ linh tinh kia có chút năng lực, thoạt nhìn thủ đoạn có chút máu lạnh, trong hoàn cảnh không trung gian nan như vậy, có thể phái một đám máy bay tới đây, tặng đầu người cho Đại phú hào, sau đó phỏng chừng phát hiện, máy bay tới một cái bị hủy một cái, vở kịch lớn của bọn họ còn chưa bắt đầu không thể tổn thất quá nhiều cho giai đoạn này được. Vì thế mới dùng máy bay không người lái.

Dùng cái này khá thuận tiện lại bảo vệ môi trường a, giá trị lại không cao, chỉ cần có kỹ thuật là có thể chế tạo, lúc trước khi mạt thế tới, máy bay không người lái đều tràn lan, từ những mô hình nhỏ cho trẻ con chơi đến flycam cho người lớn, vô luận tổn thất bao nhiêu máy bay không người lái, chỉ cần có dị năng giả hệ kim ở đây là không có vấn đề gì.

"Có vấn đề là muốn tạo một đám máy bay không người lái tỏa định một địa điểm ở cự ly xa như vậy, đoán chừng chúng ta không có kỹ thuật làm vậy, nhưng đám căn cứ kia cũng không làm được, chắc chắn bọn họ móc nối với những căn cứ khác ở gần chúng ta."

Vân Đào không tham gia vào đội ngũ đánh du kích của Chiến Luyện trong rừng rậm biến dị, cho nên mỗi ngày hắn đều tụ tập ở nhà An Nhiên mở họp, hắn nói:

"Nếu chúng ta muốn đi đánh những căn cứ kia, bức bọn họ từ bỏ việc công kích Đại phú hào, thì đầu tiên chúng ta cũng cần móc nối một vài căn cứ ở sát cạnh đối phương.:

Cho nên đưa đưa đẩy đẩy tới mấy căn cứ ở phụ cận Bách Hoa thành, bao gồm căn cứ Thời Đại cùng Tiểu Chu thành, đều không thể trốn thoát hiểm nghi.

"Căn cứ Thời Đại cũng không chạy thoát được hiềm nghi, Tiểu Chu thành không thể chạy thoát được hiềm nghi, đám người qua đường lung tung rối loạn ăn dưa cũng không thể chạy thoát hiềm nghi, nhưng tại sao những tù binh kia đều không hề nói tới căn cứ Kim Môn, căn cứ Bắc Sơn, hay căn cứ Võ Xuyên?

An Nhiên nhìn lên tấm bản đồ đặt trên bàn, Oa Oa ngồi bên cạnh, cầm bút màu vẽ những đóa hoa nhỏ vào mép trắng của tấm bản đồ, An Nhiên nói:

"Các ngươi có thấy, những căn cứ nhỏ kia chia năm xẻ bảy phân bố ở phụ cận của ba căn cứ lớn này không, đều là những căn cứ nhỏ cần xử lý trên đường khuếch trương của ba căn cứ Kim Môn, Võ Xuyên và Bắc Sơn."

Vừa nghe An Nhiên nói như vậy, Vân Đào tỏ vẻ nghi ngờ quay đầu hỏi Bàn Tử:

"Rốt cuộc thủ đoạn thẩm vấn của các ngươi có chuyên nghiệp hay không? Vẫn là để ta đi, đừng làm cho Bách Hoa thành trở thành vũ khí cho người khác sử dụng."

Trên mặt Bàn Tử có vẻ ngượng ngùng, tựa hồ cũng cảm thấy có vấn đề gì đó ở đây, liền gật đầu đáp ứng, vốn dĩ chuyện thẩm vấn hay gì đó đều không do Bàn Tử phụ trách, từ trước tới giờ đều được Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm bao.

Nhưng hiện tại hai người kia đang tham gia chiến đấu, đánh du kích ở bên ngoài Đại phú hào? Vậy Bàn Tử chỉ có thể tự mình ra trận, diễn các loại vai hết mặt trắng rồi mặt đen, bày ra đủ mọi tư thái, còn việc móc được ra những thứ gì từ trong miệng bọn họ, là thật hay giả, Bàn Tử không phân biệt được.

Vân Đào vừa ra ngựa, rất nhanh đã điều tra xong chân tướng sự việc, quả nhiên ba căn cứ Kim Môn, Võ Xuyên, Bắc Sơn không thoát được can hệ, nhưng tù binh không nói cụ thể, căn cứ Kim Môn cũng không gióng trống khua chiêng tới đánh Bách Hoa thành, nhưng mà trong căn cứ Kim Môn có một thế lực cá biệt, muốn hai tinh hạch nguyên thủy của Bách Hoa thành.

Giống như trong căn cứ Kim Môn có phòng thí nghiệm nào đó, bỏ vốn ra đầu tư trang bị cho dây chuyền sản xuất máy bay không người lái.

-----------------------------

984. A Miểu này làm sao vậy

Không những thế, những người công kích Đại phú hào khai ra những căn cứ linh tinh kia, trên thực tế họ đều không muốn là địch nhân của Bách Hoa thành, đã từng cho thấy lập trường của việc công kích Đại phú hào.

Nhưng mà có rất nhiều thế lực trong căn cứ của bọn họ tự chủ muốn đoạt lấy hai viên tinh hạch nguyên thủy kia, sau đó bọn họ đạt được sự duy trì về mặt quân sự của căn cứ Võ Xuyên mà thôi

Không biết lời đồn đãi vớ vẩn nào, hiện giờ truyền ra nói, chỉ cần bắt được hai khối tinh hạch nguyên thủy của An Nhiên là có thể gieo trồng Phấn hoa với số lượng lớn, thậm chí có thể khống chế được rừng rậm biến dị.

Cho nên đây không phải chó cùng rứt giậu thì là gì? Căn cứ Kim Môn tất nhiên đã biết, họ vô pháp đùa bỡn với Bách Hoa thành, kế hoạch để cho Bách Hoa thành làm công cho bọn họ đã bị chọc thủng, thì thế bắt đầu động thủ tranh đoạt tinh hạch thực vật của An Nhiên!

Trong lúc mọi người mở họp, Trần Triều Cung vẫn còn tĩnh dưỡng tại Tiểu Chu thành đã chuyển cho An Nhiên một tờ giấy, được gửi theo xe vật tư mua sắm của Tiểu Chu thành vào Bách Hoa thành, đưa đến tay An Nhiên.

Nàng đứng trong sân mở tờ giấy trong tay ra, nhẹ giọng thì thầm:

"A Miểu? Có ý gì?"

Bàn Tử ở bên cạnh nhón mũi chân nhìn lướt qua tờ giấy trong tay nàng, tờ giấy chỉ có hai chữ: A Miểu!

"Như là tên một người, nếu không đón Trần Triều Cung vào Bách Hoa thành hỏi hắn một chút?"

Triệu Như ngồi trên bậc thềm đá, nhíu mày hỏi:

"Tên nghe rất quen tai."

"A Miểu a, ngươi không nhớ sao?"

Lương Tử Ngộ ở bên cạnh này cười một chút, nói với bộ dạng rất quen thuộc với người tên A Miểu này, hắn thấy mọi người không hiểu nhìn qua liền giải thích:

"A Miểu, người thường xuyên phát biểu trong [do thám y học]."

"A ~~ hắn a ~~"

Được nhắc nhỏ, Triệu Như bừng tỉnh đại ngộ.

"Ta còn nhớ rõ bài viết về "Sự trợ giúp của virus đối với kháng thể" của hắn, rất không tồi a."

Mọi người không rõ nội tình bên trong nhìn hai người, đại đa số người ở đây, lấy An Nhiên và Bàn Tử cầm đầu đều là người không thích đọc sách, để cho bọn họ nói tên một bộ phim hay một minh tinh nào đó thì còn được, nhưng nói về tạp chí khoa học, hay luận văn gì gì đó thì thật xin lỗi, họ không phải người cùng thế giới?!

"Nếu người này ở căn cứ Kim Môn mà nói, thì việc bọn họ có thể làm ra thứ thuốc pha nước kia ta không chút nào cảm thấy kỳ quái cả."

Lương Tử Ngộ giơ tay xoa xoa lên mặt, biểu tình sùng bái.

"Bất quá người này tương đối thần bí, quan điểm trước khi mạt thế rất độc đáo, thường xuyên có liên hệ với những tạp chí diễn đàn y học, nhưng không thấy chân nhân."

"Cho nên, A Miểu được Trần Triều Cung nói trọng điểm này, hắn có quan hệ tới phòng thí nghiệm y học, cũng là phòng thí nghiệm đầu tư máy bay không người lái gì gì đó đúng không?"

Nháy mắt An Nhiên ngộ ra, tiếp tục nói:

"Lần trước, ta đi ra ngoài gặp Trần Triều Cung, hắn nói với ta, hắn bị bắt đưa tới một phòng thì nghiệm nào đó ở căn cứ Kim Môn, phòng thí nghiệm này đã lấy kháng thể virus tận thế từ trong người hắn."

"Mặc kệ hắn là ai, ta đi tìm Trần Triều Cung, còn có những thuộc hạ của hắn, hỏi một chút A Miểu này làm sao vậy?"

Bàn Tử hầm hừ, túm lấy mảnh giấy trong tay An Nhiên, xoay người đi ra ngoài, sau đó mọi người tiếp tục thảo luận về vấn đề máy bay không người lái, để làm ra chúng với khoa học kỹ thuật ở thời điểm hiện tại của Bách Hoa thành thì không có vấn đề gì, nhưng có vấn đề là họ không có ván cầu nào móc nối ở gần căn cứ Kim Môn cả, hơn nữa đi căn cứ Kim Môn thì oanh tạch như thế nào?

------------------------------

985. Làm thử máy bay không người lái

Hiện giờ, vì căn cứ Kim Môn chế tạo ra liều thuốc kia, mấy chục vạn, mấy trăm vạn người đang chen chúc ở căn cứ Kim Môn, nghe nói họ đã nhanh chóng xác nhập mấy cái căn cứ nhỏ ở bên cạnh vào thế lực.

Loại tự sát bằng máy bay không người lái này, khẳng định phải tỏa định một phạm vi lớn, điều chỉnh lộ tuyến cho tốt, cột thuốc nổ trực tiếp vào nó, nhưng ai biết đầu sỏ gây tội ở căn cứ Kim Môn nó nằm ở đâu? Máy bay không người lái của Bách Hoa thành đi oanh tạc căn cứ Kim Môn chẳng lẽ đi oanh tạc người dân ở đó hay sao?

"Bất qua, ta cảm thấy chúng ta có thể chế tác máy bay không người lái đối phó với đàn chim biến dị ở trên trời!"

Từ chuyện này, An Nhiên có ý nghĩ kỳ lạ ngẩng đầu nhìn lên không trung che kín lưới kim loại cùng dây đằng màu xanh biếc trên đầu, nàng nói:

"Nhìn phong cảnh này nhiều cũng thật chán ghét, mùa đông bị tuyết chôn thì thôi, giờ mùa hè đã tới rì, chúng ta còn phải sống trong cái lồng sắt này, không thú vị, không bằng chế tạo một ít máy bay không người lái, chờ đàn chim biến dị tới gần liền xông lên nổ chết chúng nó, như vậy chúng không muốn tiêu tan cũng phải tan đi."

"Ý kiến này hay a, ý kiến hay."

Mấy chuyên gia phụ trách nghiên cứu bắt đầu thảo luận làm sao để lợi dụng máy bay không người lái một cách tốt nhất, đầu tiên nói về vấn đề thuốc nổ, ở Bách Hoa thành dị năng giả hệ thổ cũng chiếm đa số, bọn họ tùy tiện động thủ sửa chữa địa chất tạo ra chút tài liệu như lưu huỳnh gì gì đó cũng không phải vấn đề.

Sau đó về cấu tạo của máy bay không người lái, nhóm chuyên gia có thể nghiên cứu ra được, mà có không thể nghiên cứu ra thì vẫn có những ghi chép, tài liệu, sách tranh từ trước mạt thế lưu lại, tìm hiểu nghiên cứu vài quyển là có thể trở thành chuyên gia.

Nhưng bởi vì kỹ thuật hữu hạn, thời gian lại ngắn, ngay ngày hôm sau Bách Hoa thành mới làm ẩu ra một đám máy bay không người lái.

Đám máy bay này nhiều lắm chỉ có thể bay bay ở ngang tầm nhìn của mọi người, nhưng như vậy cũng đã không tồi, An Nhiên không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể bay lên không trung, ngang với độ cao của những dị năng mà dị năng giả cấp cao phóng ra có thể oanh tạc đám chim kia là được!

"Phanh" Một tiếng vang lớn lên trên không trung của Bách Hoa thanh vào ban đêm, một đóa tựa như pháo hoa nổ tung, thắp sáng không trung, bắn vào đàn chim biến dị, chúng kêu cạc cạc đội ngũ tách ra bay tứ tán, người Bách Hoa thành đối mặt với đàn chim biến dị đã không còn cảm thấy nguy hiểm, chạy hết từ tầng hầm ngầm ra xem náo nhiệt, mọi người ngẩng đầu chỉ vào những tia lửa đạn pháo bay bay trên không trung, cao hứng quơ quơ chân tay, giống như đang ăn tết.

An Nhiên nắm tay Oa Oa đứng ở sân, ngẩng đầu nhìn những đóa pháo hoa trên không trung, vài con chim biến dị bị bắt lửa vùng vẫy cánh lung tung, giống như sao băng, rơi xuống rừng cây biến dị, những ngôi sao băng này mang theo lửa tuy rơi xuống rừng cây nhưng không khiến cho lửa cháy tràn lan ngược lại, bị thiêu cháy xong thì tắt.

Một cỗ thịt nướng truyền đến tràn ngập khoang mũi mỗi người, Oa Oa nắm tay ma ma phe phẩy, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn An Nhiên nói:

"Ma ma, con muốn ăn thịt thịt."

"Mai mẹ để nhóm chuyên gia làm cho con một ít thịt nhân tạo nhé."

An Nhiên cúi đầu, cũng lắc lắc tay Oa Oa, trên mặt tràn ngập sự sủng nịnh.

Mấy năm nay nàng đã không ăn thịt, nhưng người Bách Hoa thành đã ăn hết thịt đông lạnh trong kho, bắt đầu chế tạo ra thịt nhân tạo bằng tế bào gốc.

Nghe người Bách Hoa thành phản hồi lại, khẩu vị của thịt nhân tạo không ngon như thịt biến dị, nhưng An Nhiên nghiêm cấm người Bách Hoa thành ăn thịt biến dị, cho nên bọn họ chỉ có thể ăn thịt nhân tạo.

------------------------

986. Ai bắt cóc hắn

"Nhưng mà thịt thịt nhân tạo không thể ăn a."

Oa Oa bĩu môi, vẻ mặt không vui, nàng gần đây mới ăn thịt nhân tạo, hương vị kia thật nhạt nhẽo vô vị, không có dầu, không có mỡ, không chút nào muốn ăn cả.

"Ngoan nha, thịt biến dị có độc, sau khi người ăn vào sẽ biến thành một nữ hán tử người đầy cơ bắp, không hợp với hình tượng mỹ nữ của con nha, biết không?"

An Nhiên dùng hết thủ đoạn lừa dối Oa Oa, Oa Oa cái hiểu cái không gật gật đầu, vì thế An Nhiên ngồi xổm xuống, lại nói:

"Nếu con cảm thấy thịt thịt nhân tạo ăn không ngon, không thể ăn, chúng ta liền chế biến đa dạng một chút, như xào thịt với ớt cay, nướng thịt BBQ, hoặc kho tàu được không?"

Oa Oa chớp chớp mắt, không biết ma ma đang nói gì nhưng vì hình tượng mỹ nữ của mình, vẫn gật gật đầu, tuy rằng không biết mỹ nữ là cái gì, dù sao nàng như vậy chính là mỹ nữ rồi.

Mỹ nữ Oa Oa tỏ vẻ đồng ý, vì thế An Nhiên tính toán trong lòng, nhà bọn họ có nên thỉnh một vị đầu bếp hay không a? Mời người có tay nghề đặc biệt tốt nếu không sao thỏa mãn được ăn uống chi dục của Oa Oa a.

"A, đúng rồi ~~~"

An Nhiên đứng dậy, nghĩ Oa Oa còn nhỏ như vậy, đã bắt đầu nghĩ tới việc ăn uống, biểu hiện tạm chấp nhận thế
này, về sau có thể béo tới như thế nào a? Sau đó An Nhiên nghĩ tới Bàn Tử, đột nhiên lại phát hiện một vấn đề, từ ngày hôm qua sau khi hắn đi tới Tiểu Chu thành, đến nay còn không trở về.

Vì thế An Nhiên liền tóm được một người qua đường hỏi:

"Bàn Ca của các ngươi đang làm gì? Cảm tình với Trần Triều Cung sâu như vậy sao, đến nay còn chưa thấy hắn trở về."

"Đúng vậy, Bàn ca còn chưa trở về đâu? Ngài muốn ta đi hỏi thăm một chút hay không?"

Người qua đường kia thấy An Nhiên gật gật đầu thì nhanh chóng đi tìm người hỏi thăm, bởi vì đang là ban đêm, con đường chuyên chở vật tư giữa Bách Hoa thành và căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành đã đóng cửa cho nên chỉ có thể đi tới cửa Bắc hỏi thăm về hành tung của Bàn Tử.

Kết quả, người qua đường không hỏi thăm thì thôi, sau khi nghe ngóng, thì nhanh chóng chạy về thở hổn hển nói với An Nhiên:

"Không tốt, không tốt rồi An Nhiên, Bàn ca đã bị bắt cóc ở Tiểu Chu thành!"

"A???"

An Nhiên ngây ngốc hỏi:

"Ai bắt cóc hắn?"

"Không biết."

Người qua đường lắc đầu, bày ra bộ dạng hỏi một cái ba cái không biết làm An Nhiên nhìn đều nóng lòng.

Bàn Tử này suốt ngày vui tươi hớn hở, quan hệ với ai đều hữu hảo, với ai đều cảm thấy như sinh tử chi giao, ai sẽ bắt cóc hắn chứ ???

"Có thể là hướng về Bách Hoa thành hay không?"

Chân Tuyết Cửu không biết từ khi nào đã ở một bên nghe đầy lỗ tai, nhìn An Nhiên hắn nhếch miệng cười nói:

"Ta cảm thấy nhất định là do khoảng thời gian trước ngươi điên cuồng nâng giá hoa khiến cho nhiều người tức giận."

"Trước kia cảm thấy ngươi rất thông minh, hiện tại cảm thấy ngươi bất quá cũng chỉ như vậy."

An Nhiên nhìn thoáng qua Chân Tuyết Cửu, vẻ mặt khinh bỉ nói:

"Dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng làm ra được dược tề, đương nhiên có thể kiếm một khoản thì ta không đẩy giá hoa lên thì căn cứ Kim Môn cũng sẽ đẩy dược tề ra."

"Cho nên a, Bách Hoa thành cũng không cho bên ngoài hưởng chút ít thứ tốt gì đó thì sẽ dẫn người đỏ mắt, bị thế này cũng đúng thôi."

Chân Tuyết Cửu khoanh hai tay lại, thấy An Nhiên muốn nói gì đó liền mở miệng trực tiếp ngăn lại lời nàng sắp nói:

"Nhân loại vĩnh viễn không vứt bỏ được thói hư tật xấu, An Nhiên ngươi phải hiểu được là, từ khi các ngươi phát triển đến bây giờ, mỗi một ngày trôi qua đều là ngày tháng mà các căn cứ khác tha thiết ước mơ, các ngươi không thành cái đích cho mọi người chỉ trích thì là ai được chứ?"

-------------------------

987. Tự mình khiến mình không loạn

Cho dù Bách Hoa thành chưa từng nâng giá lương thực rau dưa hoa quả, dù một hay hai năm nữa, cơ hồ giảm giá rẻ hoặc tặng không nhưng vẫn sẽ có người cảm thấy Bách Hoa thành chiếm cứ quá nhiều tài nguyên, đây là mạt thế, người này có nhiều tài nguyên trong tay người đó liền chọc người đỏ mắt.

Đặc biệt là An Nhiên thân là thành chủ, còn không tiết chế làm vài chuyện lung tung rối loạn, nhất là về Phấn hoa, nàng cơ hồ làm toàn bộ các căn cứ ở Phương Bắc này trở thành người làm công kiếm tinh hạch cho nàng, hơn nữa, Bách Hoa thành, toàn thành đều là dị năng giả, số lượng dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc là khoảng hơn 5000 người, điều này không làm người đố kỵ sao được?

Có người muốn giáo huấn Bàn Tử một ít, trói hắn lại là chuyện có thể dự kiến được, muốn trách chỉ có thể trách Bàn Tử không cẩn thận.

Nhưng người bắt cóc kia chỉ đưa lời nhắn, nói Bàn Tử ở trên tay bọn họ, còn cụ thể họ muốn làm gì, cần bao nhiêu tiền chuộc thì không nói.

"Lúc này, trật tự của Bách Hoa thành sẽ không ổn định được bao lâu."

Chân Tuyết Cửu ngẩng đầu nhìn lên pháo hoa đang oanh tạc trên bầu trời, sau đó cúi đầu cười cười với An Nhiên:

"Ta cảm thấy, ngươi chỉ cần không loạn thì Bách Hoa thành có loạn cũng không đến nỗi nào đi."

"Tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói, tận lực làm mình không loạn."

Đối mặt với nụ cười của Chân Tuyết Cửu, biểu tình trên mặt An Nhiên khá nghiêm túc, nàng thấy bên cạnh cũng không có người, thấp giọng nói:

"Nhưng mà Chân Tuyết Cửu, ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng lập trường hiện tại của mình, cũng không cần ta nói rõ phải không, ngươi cũng đã nhìn ra được, tốt nhất là nên vĩnh viễn ngậm chặt miệng mình lại, đừng đem những việc ngươi biết nói cho người thứ hai ngoài ta biết."

Trong lòng nàng có chút nôn nóng, chuyện Bàn Tử mất tích này quá lớn, nếu nhẹ toàn bộ Bách Hoa thành sẽ lộn xộn, nặng thì Bách Hoa thành cứ như vậy xong đời rồi, đối với việc Bàn Tử mất tích, trong khoảng thời gian ngắn nàng không có đầu mối đồng thời cũng cực kỳ lo lắng tới sự an toàn của Bàn Tử.

Cho nên, đối với thái độ nhàn nhạt này của Chân Tuyết Cửu cảm thấy không tốt lắm, nói chuyện cũng không khách khí.

An Nhiên vừa biểu hiện tức giận, Chân Tuyết Cửu căn bản không dám nhìn vào mắt nàng, người thường và dị năng giả cấp thấp ở trước mặt dị năng giả cấp cao tự nhiên sẽ có một loại cảm giác sợ hãi cùng thần phục.

Sau đó Chân Tuyết Cửu lại ngẩng đầu lên, bởi vì An Nhiên đi rồi, hắn nhìn về bóng dáng của An Nhiên duỗi tay lên miệng mình làm động tác kéo khóa, đều do hắn quá khoe khoang, nếu sau khi ra khỏi thành mới đem bản thảo chuyển cho An Nhiên xem, thì hiện giờ hắn không phải đã rời đi Bách Hoa thành rồi hay sao?

Trong đêm đen, tiếng kêu của chim chóc thảm thiết dị thường, từng tiếng từng tiếng nổ vang trời, ánh lửa đỏ chiếu xuống mắt Chân Tuyết Cửu, hắn thở sâu, nghĩ tới hiện giờ cũng không phải thời cơ tốt để phiêu bạc ở bên ngoài, hắn có cảm giác sắp xảy ra một cuộc đại chiến.

Bàn Tử, là người không tiếc hết thảy để tìm về, nhưng đối phương chưa có hành động, Bách Hoa thành giờ trừ bỏ việc gây áp lực cho Tiểu Chu thành để hỗ trợ tìm kiếm ra cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lúc này, không chỉ Bách Hoa thành rối loạn, mà Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại mỗi ngày mua sắm rất nhiều vật tư để duy trì sinh kế cũng dần dần có xu thế hỗn loạn.

Mọi người đang tận lực duy trì cái trật tự lung lay sắp đổ này, người quản lý tạm thời cùng đám nhân viên đều phải tăng ca thêm giờ.

Trần Triều Cung ở Tiểu Chu thành cũng thu được tin tức Bàn Tử bị mất tích, cũng đã phái người tới hỏi nhiều là, đồng thời cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ những việc hắn biết cho An Nhiên.

-------------------------------

988. Nên hiện thực một chút đi.

Nhìn dáng vẻ này có thể thấy được tinh thần của Trần Triều Cung càng ngày càng tốt, lúc đầu hắn không có tinh lực quan tâm nhiều chuyện như vậy, hiện tại, vì Bàn Tử, cũng có chút tinh thần, ngồi xuống viết những việc mình gặp phải và đưa ra những phỏng đoán.

Trần Triều Cung phỏng đoán, người bắt cóc Bàn Tử đơn giản chính là căn cứ Kim Môn, từ những quan sát hữu hạn đoán được tình huống chính là người căn cứ Kim Môn thu hoạch được kháng thể virus tận thế từ trong thân thể hắn, hơn nữa người nghiên cứu này là A Miểu.

A Miểu phụ trách sức khỏe của phụ thân hắn, từ trước khi mạt thế, người này nghe nói rất thông minh, lại đặc biệt ôn hòa, và cũng là người muốn hai viên tinh hạch của Nhục Hoa và Cầu Gai Béo

Bởi vì A Miểu có được phát hiện rất lớn từ kháng thể của Trần Triều Cung, bởi vậy hắn nảy sinh hứng thú với hai viên tinh hạch nguyên thủy kia, còn vì sao có nhiều đoàn đội gia nhập vào đội ngũ thu hoạch tinh hạch thì trước đó A Miểu đã nói một câu, có thể thử dùng hai viên tinh hạch của An Nhiên gieo trồng đào tạo ra một mảng Phấn hoa lớn hay không.

Sau đó lời này truyền đi ra ngoài, hiện tại lan truyền tới nỗi, thế nhân cảm thấy chỉ cần đoạt được hai viên tinh hạch nguyên thủy kia là có thể khống chế được toàn bộ khu rừng rậm biến dị.

Mà A Miểu có xui khiến căn cứ Kim Môn tham dự vào việc cướp lấy tinh hạch nguyên thủy thậm chí bắt cóc Bàn Tử hay không, Trần Triều Cung không có chứng cứ, cũng không đưa thêm phỏng đoán.

"Ai~~~"

An Nhiên xem xong bức thư Trần Triều Cung tự tay viết xong thở dài, nàng chậm rãi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, có chút tức giận, lại có chút buồn cười, thật là một hồi tranh đoạt không thể hiểu được, mặc dù những người kia có lấy được tinh hạch của Nhục hoa hay Cầu Gai Béo thì có thể làm gì chứ?

Bọn họ có thể làm gì??? Chỉ huy khu rừng rậm biến dị, làm bá chủ thế giới sao???

Nên hiện thực một chút đi.

An Nhiên thu lại tâm tư phiền muộn.

Hiện giờ Bách Hoa thành vẫn ở vào thời buổi rối loạn, sự tình trong khoảng thời gian này từng việc từng việc kéo đến, rồi càng lúc càng khó giải quyết, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm bị kéo chân ở lại Đại Phú hào, chiến đấu với đám người muốn cướp đi tinh hạch của Nhục Hoa.

Chiến Luyện chưa về, những người kia tựa hồ nhất định phải chiếm được Đại phú hào, không ngừng phái người tới.

Phần lớn người được phái tới là dị năng giả hệ kim cùng hệ hỏa, còn có máy bay không người lái, phối hợp giữa trên không và mặt đất, chặt củi lại oanh tạc, người nhiều làm Chiến Luyện cảm thấy, giết không bao giờ hết.

Khoảng đất trống ở Đại phú hào bị khai khẩn mạnh mẽ, cùng với sự chặt phá cây cối không ngừng, làm cây cối biến dị không mọc lên được.

Mà toàn bộ sức chiến đấu của Bách Hoa thành đều đang tập trung đối kháng với đàn chim biến dị, hiện giờ Bàn Tử bị bắt cóc, một ngày lại một ngày đã qua đi, bọn bắt cóc cũng chưa đưa lại thông tin về sự sống chết của Bàn Tử, điều này làm toàn bộ sự vật trong Bách Hoa thành lập tức bị lộn xộn.

Ngày thường An Nhiên nhàn nhã quen rồi, trước tới nay không quản tạp vụ gì của Bách Hoa thành, Bàn Tử mất tích toàn bộ sự tình đổ hết lên đầu An Nhiên.

Nàng bị phiến phức chỉ muốn ôm Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà ngay cả nhà cũng không về trực tiếp chạy ra ngoài Bách Hoa thành.

Nhưng vào thời điểm này, An Nhiên nhớ kỹ lời nói của Chân Tuyết Cửu, nàng biết, ai cũng có thể loạn chỉ có nàng là không thể loạn, tuy rằng Bách Hoa thành đã loạn thành một nồi cháo loãng, nhưng không sao, cứ chậm rãi giải quyết là được.

-------------------------

989. An Nhiên đã không có Bàn Tử

Người bắt cóc Bàn Tử kỳ thật muốn Bách Hoa thành hỗn loạn, bọn họ biết, những công việc vặt của Bách Hoa thành đều do Bàn Tử xử lý, An Nhiên không có Bàn Tử là không được.

Cho nên tuy rằng trong lòng An Nhiên cảm thấy những công việc kia thật phiền toái nhưng nàng vẫn chậm rãi mỗi ngày xử lý chỗ việc vặt tích lũy mỗi ngày, nàng kéo Chân Tuyết Cửu và Triệu Như tới hỗ trợ, nhưng hai người này đối với việc quản lý một tòa thành, căn bản chính là người ngoài nghề, so với An Nhiên còn ngoài nghề hơn, Chân Tuyết Cửu chỉ phụ trách đăng ký lại những việc vặt vãnh kia, mà Triệu Như phụ trách việc bày mưu tính kế cho An Nhiên.

Mỗi ngày, người xếp hàng ở nhà An Nhiên có thể dài từ trong sân ra tới bên ngoài, tất cả đều là chút việc vặt, Chân Tuyết Cửu nhận một tờ giấy xin ra ngoài thành bày bán thủ công mỹ nghệ của một người, xoay người nói với Anh Nhiên:

"Thủ tục ra khỏi thành, cần ngươi ký tên."

"Không ký, ai biết người ra khỏi thành kia như thế nào, muốn đục nước béo cò hay không đâu?"

Triệu Như ngồi bên cạnh An Nhiên, vung tay lên, giải thích với nàng:

"Ngươi chắc không biết, trước kia ta nghe nói, người ra khỏi thành bày quán đều được Bàn Tử cố ý chọn lựa kỹ càng, bởi vì hắn không biết trong thành có Tề sư phụ thứ hai hay không, cho nên, sau khi Tề sư phụ ăn trộm cây giống, Bách Hoa thành đối với việc quản lý những người ra ngoài buôn bán vật tư rất nghiêm khắc."

"Nhưng ngươi không cho bọn họ ra ngoài bày quán, bọn họ lấy đâu ra tinh hạch thu vào a?"

Chân Tuyết Cửu dùng bút gõ gõ vào bản đăng ký mà hắn phụ trách trong tay, chữ viết của hắn khá đẹp, trên thực tế hắn cũng có kế hoạch, ra ngoài Bách Hoa thành bán tranh bán chữ gì đó.

Sau khi Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại xây thêm một tường vây ở bên ngoài, vật tư rau dưa người Bách Hoa thành chỉ có thể tự cung tự cấp và bán sỉ cho Tiểu Chu thành.

Mà căn cứ theo quan sát của Chân Tuyết Cửu, kỳ thật trong Bách Hoa thành còn có một số người không đi trồng trọt mà họ lựa chọn những việc mình thích làm, ví dụ như nướng bánh, bán mỳ, bán thịt nướng gì gì đó, khách hàng phần lớn đều là người của căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, thứ này trừ bỏ ăn no còn làm đa dạng thêm thức ăn, vì vậy ngoài ý muốn rất được hoan nghênh.

"Để bọn họ đóng gói chân không, rồi sắp xếp làm sao để dễ vận chuyển, trực tiếp bán sỉ cho Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại."

An Nhiên giơ tay, thấy Chân Tuyết Cửu tốc ký viết viết gì đó, mới nhớ ra, hiện giờ đang bàn bạc với người lãnh đạo của hai nơi này là do mình làm, vì thế nhíu mày, hô lên với đám trong đội ngũ xếp hàng.

"Chúng ta muốn bán sỉ bánh nướng, thịt nướng, người phụ trách của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại tới đây."

Từ đội ngũ xếp hàng kia có hai người vội vàng đi ra, một người là thủ lĩnh của Tiểu Chu thành, hiện tại đã giáng cấp thành người chuyên môn phụ trách việc bán sỉ cùng tiêu thụ vật tư, một người khác là quản lý vật tư của căn cứ Thời Đại.

Tuy rằng hiện giờ Tiểu Chu thành đã trở thành thành thị phụ thuộc vào căn cứ Thời Đại nhưng bởi vì chỉ có Tiểu Chu thành mới tiêu thụ vật tư ra bên ngoài, cho nên công việc phải làm của thủ lĩnh Tiểu Chu thành nhiều hơn so với người quản lý vật tư của căn cứ Thời Đại.

Hắn vừa đi vào nhà An Nhiên liền nói:

"An Nhiên, căn cứ Ngũ Lí Hương hỏi chúng ta hôm trước tạm dừng cấp một đơn bột mì, hôm nay có thể chuyển đi không?"

"Chúng ta có bột mì a?"

An Nhiên ngẩng đầu hỏi Chân Tuyết Cửu, Chân Tuyết Cửu giở nửa ngày ghi chú của mình rồi nhún vai lắc đầu nói:

"Không biết, ta còn chưa kịp thống kê kho hàng có những gì đâu."

------------------------------

990. Tinh hạch nguyên thủy

Vì thế An Nhiên thở sâu, nói với lãnh đạo Tiểu Chu thành:

"Không có bột mì, ta nhớ rõ lúc trước trong nhà người nào đó có trồng lúa mì, chính ngươi đi cắt rồi kéo tới căn cứ Ngũ Lý Hương đi, để bọn họ chính mình nghiền đi."

"A???"

Này cũng được sao? Thủ lĩnh Tiểu Chu thành kinh ngạc nhìn An Nhiên, căn cứ Ngũ Lý Hương nằm ở phía Bắc của Tiểu Chu thành, đây là một căn cứ nhỏ mới được xây dựng gần đây, nghe nói thực lực cũng không tệ lắm.

Nghe nói căn cứ kia dùng bột mì làm thuốc nổ để diệt đám chim biến dị, gần đây ở mặt đông của căn cứ bọn họ luôn bị chim chóc biến dị quấy rầy.

An Nhiên thấy vẻ mặt không dám tin tưởng của vị thủ lĩnh kia thì khoanh tay lại.

"Ngươi cũng thấy rồi, hiện tại Bách Hoa thành đang gặp phải tình huống như thế này, chúng ta không có thời gian đi nghiền bột mì, ta thấy Tiểu Chu thành của các ngươi thật nhàn rỗi, ngươi mở một nhà xưởng chuyên nghiền bột, nghiền các loại bột cho những căn cứ khác đi."

Sau đó An Nhiên lại nhịn không được, tạo áp lực cho thủ lĩnh của Tiểu Chu thành.

"Bàn ca bị bắt cóc ở căn cứ của các ngươi đã bao lâu? 3-4 ngày rồi? Rốt cuộc đối phương muốn gì, căn cứ các ngươi không có một chút tin tức nào sao?"

Người kia cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, hắn không biết trả lời An Nhiên thế nào, bởi vì đáp án, vẫn giống như mấy chục lần trước, đối phương chỉ nói bọn họ nhốt Bàn Tử lại, nói không giết, Tiểu Chu thành cũng không tìm ra manh mối gì, nhưng đối phương cũng không nói, bọn họ muốn gì.

Sự tình bị mắc ở đây, việc vặt của Bách Hoa thành có nhiều thế nào, An Nhiên mỗi ngày đều hỏi bọn hắn đến 10 lần, áp lực của hắn cũng thật lớn a.

Trong lúc Bách Hoa thành hết đường xoay sở vì Bàn Tử bị bắt cóc thì ở Tiểu Chu thành trong một nhà bạt gần cửa Bắc Bách Hoa thành, một người đàn ông nhuộm tóc đỏ, tai đeo khuyên, miệng nhai kẹo cao su, cầm một cái ống nhòm trong tay, ghé vào cửa sổ của nhà bạt nhìn về chỗ cửa Bắc của Bách Hoa thành.

Vị trí này của bọn họ cũng coi như gần Bách Hoa thành nhất, cho nên cây cối đặc biệt tươi tốt xanh um, giữa nhà bạt với nhà bạt còn mọc vài cái cây biến dị.

Bách Hoa thành không lớn nhưng ngoài cửa Bắc có một mảnh đất trống rất lớn, ngày bình thường đều dùng để bày bán quán, nhưng nhiều ngày này vì Bàn Tử bị bắt cóc, cho nên không có người nào ra bày quán, cửa thành đóng chặt, trừ bỏ hai người phụ trách của Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại cố định đi vào Bách Hoa thành thì ai cũng không cho ra vào.

Người đàn ông tóc đỏ kia vừa nhìn phiến đất trống chói lọi kia vừa nói với mấy người đàn ông ở bên trong nhà bạt:

"Đã ngày thứ ba, không một người nào ra bày quán."

"Ai chiến đấu thì tiếp tục chiến đấu, ai giết chim chóc tiếp tục giết chim chóc, không hề có cửa đột phá."

Một người đàn ông mặc đồ cao bồi ngồi trên một cái quan tài bằng kim loại, tay đeo găng cười lạnh:

"Quả nhiên Bách Hoa thành bền chắc như thép, dù quản lý không còn nữa, vẫn bền chắc như vậy."

"Ta đã sớm nói, điều này không thể thực hiện mà."

Một người đàn ông mặc đồ ngụy trang rũ mắt ngồi ở cửa nhà bạt, vót nhọn nhành cây trong tay, hắn lại nói:

"Hai khối tinh hạch nguyên thủy trong rừng rậm biến dị kia, có thể lấy dễ dàng như vậy sao? Các ngươi muốn hai khối tinh hạch kia đầu tiên phải vượt qua Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đã."

Cái gọi là tinh hạch nguyên thủy chính là tinh hạch bản thể của Nhục hoa và Cầu Gai Béo, chúng được thế nhân gọi là tinh hạch nguyên thủy của rừng rậm biến dị, xét đến cùng thì rừng rậm biến dị kỳ thật đúng là được sinh ra từ hai loại thực vật biến dị này.

--------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện