Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 1000


trước sau

991. Tìm kiếm

"Vậy tiếp theo, chúng ta chỉ có thế phái người đi càn quét, chỉ cần nắm được tinh hạch nguyên thủ trong tay thì phiến rừng rậm biến dị sẽ do chúng ta sở dụng, toàn bộ Phấn hoa đều là của chúng ta."

Người đàn ông tóc đỏ buông ống nhòm xuống, quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ ngụy trang kia, nếu việc bắt cóc tên quản lý của Bách Hoa thành cũng không dùng được thì chỉ có thể để người mặc đồ ngụy trang kia xuất động, cho Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm một đao trí mạng, chỉ cần giết được hai người đó, việc bắt lấy Đại phú hào dễ như trở bàn tay.

Mọi người đều kiên định bất di bất dịch cho rằng tinh hạch của Nhục hoa ở Đại phú hào, người đàn ông mặc đồ ngụy trang ngồi ở trong nhà bạt lại không cảm thấy hứng thú, hắn vứt bỏ khúc gỗ trong tay, đứng dậy, vén rèm cửa đi ra ngoài, hắn đứng dưới tàng cây biến dị, trong đôi mắt ánh lên tia phức tạp nhìn cửa Bắc đầy cơ quan của Bách Hoa thành.

So sánh với những căn cứ khác, Bách Hoa thành thật sự không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn một số nơi tụ tập của người sống sót bên ngoài, nhưng so với những nơi khác, Bách Hoa thành có phạm vi kiểm soát lớn nhất.

Phạm vi này có thể trải rộng hơn nữa, chỉ cần nơi bộ rễ của thực vật biến dị có khả năng sinh trưởng đến đều có thể là khu vực kiểm soát của Bách Hoa thành, càng không nói đến khu rừng biến dị có thể công kích có thể thủ vệ cho Bách Hoa thành.

Ở Tiểu Chu thành vì An Nhiên gây áp lực, căn cứ Thời Đại cũng bắt đầu tạo áp lực cho Tiểu Chu thành, Hồ Chính tự mình mang theo mấy nghìn binh lính của căn cứ Thời Đại, triển khai tìm kiếm ở Tiểu Chu thành.

Rất ít người đem ánh mắt hoài nghi đặt ở cửa Bắc, bởi vì bọn bắt cóc có kiêu ngạo thế nào cũng không mất trí đến độ nhốt Bàn Tử ở dưới mí mắt của Bách Hoa thành đi.

Nhưng ở phiến rừng thưa thớt ngoài cửa Bắc này, có mấy người đàn ông có hành tung quỷ bí khiến cho người Tiểu Chu thành hoài nghi, có người mật báo việc này cho Hồ Chính, buổi tối, Hồ Chính cùng người của hắn lặng lẽ sờ soạng tới.

Không chờ một đám lính của Hồ Chính tìm hiểu tình huống bên trong, dưới ánh trăng nhà bạt như được phủ lên một lớp ánh sáng màu ngân bạch, đột nhiên rèm cửa không gió tự lay động, Hồ Chính vừa thấy vậy, cảm thấy không tốt kêu lên một tiếng những người mai phục ở đây đồng loạt vọt lên.

Từ rèm cửa của nhà bạt, một quầng lửa tựa như hỏa long gào thét bay về hướng Hồ Chính, sau đó vòng một vòng chung quanh nhà bạt, nó không làm nhà bạt bắt lửa, mà bức toàn bộ người của Hồ Chính lui lại vài bước.

"Lợi hại a, không thể nghĩ được rằng Tiểu Chu thành này còn có ngọa hổ tàng long."

Hồ Chính phủi phủi quần áo bị ngọn lửa bắt vào, cười lạnh một tiếng, sau đó lại tiếp tục mang người vọt lên, đối phương lại tung ra quầng lửa, hỏa thế tương đối hung mãnh, nhìn dáng vẻ này là không dễ dàng để Hồ Chính tới gần.

"Điều súng ống đạn dược tới đây."

Hồ Chính kéo một người bên cạnh tới, rũ mục thấp giọng phân phó, tuy rằng lực lượng của hắn rất lớn, nhưng dị năng giả hệ hỏa bên trong lều trại này cũng không phải hạng người hời hợt, bất luận tung ra dị năng hay gì khác, năng lực của người kia có thể theo kịp Lạc Phi Phàm.

Một cái Lạc Phi Phàm có thể đánh 10 cái Hồ Chính, một cái Hồ Chính có thể 1s giải quyết một đám người đi theo hắn đây, cho nên người bên trong lều trại kia nếu đối phó với đám người bọn họ thì thừa khả năng, đặc biệt bọn họ còn không xác định bên trong lều kia có mấy người.

"Người bên trong nghe đây, ta là Hồ Chính, người phụ trách của căn cứ Thời Đại, hiện tại chúng ta đang tìm một người rất quan trọng, không có ác ý, không cần chống cự, khuyên các ngươi không cần chống cự! Không cần chống cự."

Hồ Chính giương giọng nói, duỗi tay làm một thủ thế, ý bảo người của hắn lui về sau, sau đó lại giương giọng thuyết minh ý đồ tới đây, lấy đó là lý do kéo dài thời gian chờ mang súng ống đạn dược tới.

----------------------------

992. Chúng ta có phản đồ

Trăng đã lên đầu cành, cánh rừng thưa thớt không gió tự lay động, Hồ Chính trong lòng vui vẻ không chờ súng ống đạn dược mang tới đây dường như An Nhiên đã thu được tin tức, thực vật của nàng đã tới.

Ngay vào lúc này, người bên trong lều trại tựa hồ cũng biết được nguy cơ chân chính đang tới, toàn bộ lều trại từ trong ra ngoài bắt đầu tản mát ra một cỗ lửa đỏ, rèm cửa bởi vì sức nóng mà bay bay.

Hồ Chính kinh hãi, chưa kịp phân phó mọi người rút lui thì một cỗ sóng nhiệt đã ập vào mặt, hắn chỉ thấy trước mặt mình là một biển lửa, trong biển lửa vô số phi dao lao ra, phi đao kim loại còn mang theo tia lửa chiếu sáng cảnh vật chung quanh, tức khắc, người mà Hồ Chính mang tới vì ngọn lửa vì phi dao mà chết rất nhiều.

May mắn Hồ Chính tránh thoát được lần công kích này, trốn thoát được loạt công kích này chỉ có vài binh tôm tướng của mỗi người đều mang theo vết thương trên người, họ vừa mới bò lên từ dưới mắt đất thì thấy trong biển lửa vừa rồi đã dần dần dập tắt tàn tro bay phấp phới, có hai người đàn ông đi ra.

Trong đó có một người đàn ông tóc ngắn nhuộm màu đỏ, hắn đang thưởng thức một cầu lửa nhỏ trong tay, biểu tình thị huyết, một người khác, hình tượng khác quy củ bàn tay đeo găng tay nhưng trên vai lại khiêng một cái quan tài bằng kim loại rất lớn, hai người đạp tàn lửa mà tới.

"Bàn Tử ở đó!"

Không biết dự cảm tới từ đâu, Hồ Chính chỉ vào người đàn ông đang khiêng chiếc quan tài hét lớn:

"Ngăn hắn lại, không thể để hắn rời đi!"

Tiếng nói vừa dứt, cây cối quanh thân Hồ Chính bắt đầu cử động, thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt của cây cối đang sinh trưởng, đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh, một cây mây lao ra, người đàn ông tóc đỏ ném ra một hỏa cầu, cây mây kia bị thiêu cháy, mấy dây mây bên cạnh cũng bị dính tàn lửa, bại trận.

Người đàn ông kia lộ ra nụ cười đắc ý dào dạt, dưới ánh sáng mờ nhạt của tàn lửa, hắn hô lên về phía cửa thành:

"Có thứ nào lợi hại hơn không? Hay chỉ có chút năng lực này a???"

"Năng lực lớn hơn ngươi còn chưa kiến thức tới đâu!!!"

Hồ Chính vừa hô to vừa vọt tới, bị một cái huyết trích tử trực diện bay tới đánh ngã xuống mặt đất, ngay lúc cái huyết trích tử thứ hai vọt tới nhằm ngay đầu hắn thì một thanh âm phá không vang lên, giống như một dây đàn bị kéo căng không thể vang lên tiếng, đột nhiên trong không trung một trận cuồng phong nổi lên, thổi tắt toàn bộ hỏa cầu của người đàn ông tóc đỏ.

Lửa có thể mượn phong thế nhưng phong cũng không thổi tia lửa tới chỗ có cây cối, nó chỉ thổi tia lửa lên trên không trung, cứ như vậy tia lửa bị dập tắt không giải quyết được gì.

Người đàn ông tóc đỏ kinh hãi, hô lên với một bóng người hòa lẫn trong đêm đen:

"Lưu Tiểu Quyết, ngươi có ý gì?"

Không có người trả lời hắn, cây mây của An Nhiên lại cuốn lên một lần nữa, trong hỗn loạn Hồ Chính phẫn nộ lao tới thấy thân ảnh dũng mãnh của hắn, người đàn ông tóc đỏ lập tức thúc giục tạo ra một quầng lửa, bảo vệ bản thân.

Nhưng lại có một trận cuồng phong thổi tới, thổi tắt quầng lửa của người kia, mà người đàn ông đang khiêng quan tài thì tạo ra một bức tường kim loại chắn thế công kích của Hồ Chính, nhưng bị Hồ Chính vung một quyền đâm thủng cái chắn, sau hai ba cú vung tay cái chắn của hắn đã bị phá hủy.

"Chúng ta có phản đồ, đi thôi!"

Người đàn ông tóc đỏ vứt xuống lời này sau đó bắt đầu lắc mình phá vây, thoáng chốc đã chạy trốn không thấy bóng dáng, người đàn ông còn lại cũng không tham chiến, hắn ném cái quan tài bằng kim loại trên vai xuống, chạy theo người đàn ông tóc đỏ kia.

Hồ Chính che lại bên vai bị phi đao đâm thủng, vọt tới chiếc quan tài, đá bay cái nắp ra, thấy được Bàn Tử đang nằm bên trong.

---------------------------------

993. Lưu Tiểu Quyết

"Bàn Tử, Bàn Tử???"

Thấy bên trong quả nhiên là Bàn Tử, Hồ Chính khom lưng nhìn kỹ, Bàn Tử nhắm chặt hai mắt, biểu tình tựa hồ rất thống khổ, nhưng vẫn còn hô hấp, tay chân đều bị trói chặt, trong miệng còn bị nhét vải, đại khái là phòng ngừa hắn phát ra thanh âm đi.

"Bàn Tử, Bàn Tử, ngươi tỉnh tỉnh nào, ngươi làm sao vậy?"

Thấy Bàn Tử không tỉnh lại, Hồ Chính kéo theo thân thể trọng thương của mình chuẩn bị nâng Bàn Tử từ bên trong quan tài ra, người đàn ông vẫn luôn hòa vào bóng đêm kia người mà trong miệng tên tóc đỏ gọi là Lưu Tiểu Quyết tạo ra một trận gió to, hô to một tiếng:

"Đừng nhúc nhích hắn, trên người hắn có bom."

Trên mặt Hồ Chính đầy mồ hôi, hắn quay đầu lại, nhìn vào bóng đêm, chỉ thấy một thân ảnh cường tráng đi ra từ trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời có thần, để đầu đinh giống hệt Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm.

Nhìn thân thể này, nhìn phong tư này, Hồ Chính cảm thấy tựa hồ hắn là đồng loại của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, hơn nữa vừa rồi người này còn giúp hắn, Hồ Chính tâm sinh hảo cảm, không vội vã nhấc Bàn Tử từ quan tài ra, chỉ nói:

"Bom ở đâu? Có bom thì làm sao bây giờ?"

"Hủy đi là được."

Lưu Tiểu Quyết lướt qua Hồ Chính, từ bên trong túi áo ngụy trang, lấy ra một cái nhíp cực nhỏ, hắn khom lưng ngả nửa người vào trong quan tài, kéo đôi tay bị trói của Bàn Tử ra, bên trong lộ ra vài sợi dây điện không cùng màu, kéo dài vòng qua cổ của hắn.

"Mấy cái dây này nối với quả bom ở đáy quan tài, nếu ngươi mạnh mẽ nhắc hắn ra khỏi, bom sẽ kích hoạt, uy lực của nó rất lớn có thể lan đến cửa Bắc của Bách hoa thành."

Lưu Tiểu Quyết giống như nhà ảo thuật kéo mấy sợi dây điện từ cổ Bàn Tử ra vừa cắt đứt theo thứ tự vừa giải thích uy lực của quả bom với Hồ Chính.

Làm Hồ Chính sửng sốt, hỏi"

"Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"

"Bởi vì ta chính là người chế tạo ra quả bom này, ta còn tham dự hành động bắt cóc Bàn Tử, ta đã từng là người của bọn họ."

Trên mặt Lưu Tiểu Quyết có một loại nhàn nhạt, tuổi của hắn không lớn, tựa hồ như còn nhỏ hơn Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm vài tuổi, bất quá biểu tình trên mặt lại trầm trọng hơn rất nhiều so với hai người kia.

"A?"

Hồ Chính nghe được những lời này có chút kinh ngạc, hắn không biết nên nói cái gì bây giờ, thậm chí còn không biết nên phản ứng như thế nào, vừa rồi lúc đánh nhau người đàn ông tóc đỏ tựa hồ quen biết với Lưu Tiểu Quyết, mà bom trên người Bàn Tử cũng là do người này chế tạo.

"Ta... ta... tạm thời không thể cho ngươi rời đi."

Hồ Chính nói năng có chút lộn xộn, lúc này rốt cuộc hắn mới tin người khác nói đầu óc của mấy người căn cứ Thời Đại bọn hắn đều bị thịt biến dị làm cho đơn giản, lời này nói không sai, bằng không vì sao có một số việc hắn nghĩ không rõ?

Thôi vẫn là đem Bàn Tử mang về Bách Hoa thành, báo lại việc này với An Nhiên để nàng làm chủ đi.

Lưu Tiểu Quyết gật gật đầu, không nói một lời đi về phía một tảng cây biến dị, ngồi xếp bằng, đôi tay ôm lấy cánh tay, không chạy trốn cũng không phản kháng, tư thái kia làm Hồ Chính hắn nhìn đều có chút ngượng ngùng.

Hắn điều một đội người tới dọn dẹp cùng với giám sát Lưu Tiểu Quyết, còn hắn thì cõng Bàn Tử đi vào Bách Hoa thành từ cửa Bắc, đi tới nhà An Nhiên.

An Nhiên đang tắm rửa cho Oa Oa, biết Hồ Chính tới, nàng phân phó với Tiểu Bạc Hà một tiếng rồi đi ra cửa, đứng ở trong sân nhà mình.

--------------------------------

994. Là chiến hữu

Bây giờ vẫn còn là mùa xuân, buổi tối có chút lạnh lẽo, nhưng cũng không quá khuya, mọi người đều có thói quen thảnh thơi ra quảng trường hoạt động, có nhảy múa, có chơi cờ linh tinh.

Cho nên lúc Hồ Chính cõng Bàn Tử phi nước đại đi về phía nhà An Nhiên thì rất nhiều người chú ý tới, đợi tới lúc Hồ Chính cõng Bàn Tử tới trước sân nhà An Nhiên, Lưu Toa Toa cũng đã được rất nhiều người chứng kiến gọi tới, sau lưng nàng một đám nhân viên y tế đi theo.

"An Nhiên, An Nhiên."

Hồ Chính gấp gáp tới độ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt Bàn Tử trên lưng hắn vàng như nến, đầu gốc xuống, hai tay buông thõng vô lực, rủ xuống ở hai bên sườn của Hồ Chính, hắn suýt chút nữa không thể cõng được Bàn Tử nặng như ngàn cân trên lưng.

"Đừng nóng vội."

An Nhiên duỗi tay, để đám nhân viên y tế đỡ Bàn Tử xuống, lúc này nàng mới gật gật đầu nói với Hồ Chính:

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, hắn tên là Lưu Tiểu Quyết, người này ta quen biết, hắn là chiến hữu của chồng ta, ngươi an bài đi, ta muốn gặp hắn."

"A? Chiến hữu sao? Khó trách hắn sẽ giúp chúng ta."

Hồ Chính như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vui vẻ nói:

"Ta biết mà, hắn không phải người xấu."

An Nhiên đứng dưới bầu trời đêm, nhướng mày không nói chuyện, người xấu hay không thế đạo đã như thế này, ai có thể chắc chắn? Hiển nhiên chính Lưu Tiểu Quyết đã thừa nhận, hắn không thể chối bỏ được việc hắn có quan hệ với việc bắt cóc Bàn Tử, An Nhiên muốn gặp người này.

Nàng có ấn tượng rất sâu đối với Lưu Tiểu Quyết, trước khi mạt thế, lần nàng tới gặp Chiến Luyện để nói chuyện ly hôn, chính Lưu Tiểu Quyết đã lái xe đưa Chiến Luyện từ trong quân khu đi tới khách sạn gặp nàng, sau đó nàng cùng Chiến Luyện lăn lăn mấy lần, ồn ào tàn nhẫn một trận, sáng sớm hôm sau, Chiến Luyện đem nàng cùng một đống thổ sản đá trở về Tương Thành.

Lúc ra sân bay Lưu Tiểu Quyết cũng đưa nàng ra.

Hiện tại Chiến Luyện đang tắm máu hăng hái chiến đấu ở gần Đại phú hào, chiến hữu của hắn tìm tới cửa, tất nhiên nàng phải cẩn thận đối đãi rồi, nếu Lưu Tiểu Quyết tới đây để quy phục, vậy vạn lần không thể làm tổn thương tâm của hắn, nếu hắn có tâm tư khác, vậy càng không thể để Chiến Luyện thương tâm.

Bởi vì đối phương đến không rõ ý đồ An Nhiên chỉ có thể phái người đi thông báo một tiếng với Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, nhưng không để Lưu Tiểu Quyết đi vào Bách Hoa thành, thế đạo hiện tại loạn như vậy, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

"Là chiến hữu."

Nhưng không đại biểu không phải địch nhân, An Nhiên cường điệu lại một lần với Hồ Chính đầu óc đơn giản kia, nàng hơi hơi nhíu mày nói với Hồ Chính:

"Tạm thời dàn xếp hắn ở bên ngoài, chờ ta đi gặp hắn rồi nói sau."

"Chiến hữu a? Khó trách ta thấy khí chất trên người hắn tương tự với Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đâu."

Hồ Chính buông Bàn Tử từ trên lưng xuống, như trút được gánh nặng, chiến hữu là tốt rồi, lần này cứu hai mạng người của Bách Hoa thành tất nhiên phải hảo hảo mà cảm tạ hắn, hảo hảo mà tôn kính hắn.

Sáng ngày hôm sau, Hồ Chính tự mình mang theo người cùng với một đống lễ vật chạy tới xum xoe trước mặt Lưu Tiểu Quyết, tâm tư của Hồ Chính tương đối đơn giản, hắn cảm thấy hắn được Lưu Tiểu Quyết cứu, Lưu Tiểu Quyết chính là người của Bách Hoa thành, vì sao là người của Bách Hoa thành a? Bởi vì hắn là chiến hữu của Chiến Luyện a.

Cho nên trong cảm nhận của hắn, hình tượng của Lưu Tiểu Quyết là các loại hào quang chính phái, hắn nguyện ý giao hảo với Lưu Tiểu Quyết a.

Còn việc Lưu Tiểu Quyết khai ra chính mình tham dự vào việc bắt cóc Bàn Tử cùng với chế tạo bom thì trong cảm nhận của Hồ Chính đều có thể xem nhẹ, bỏ qua, rốt cuộc tới thời điểm mấu chốt, Lưu Tiểu Quyết đã bỏ gian tà theo chính nghĩa không phải sao?

----------------------------

995. Chỉ tới phá đám

Bởi vì An Nhiên phải dọn dẹp lại phòng ở, còn có xử lý các loại rắc rối do Oa Oa gây ra, nên tới chậm hơn Hồ Chính một chút, chờ tới lúc nàng đứng ở bên ngoài lều trại của Lưu Tiểu Quyết thì đã nghe được âm thanh cười ha ha của Hồ Chính.

Vì thế An Nhiên lắc đầu mang theo Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa còn có hai vị bảo tiêu đi vào.

Vừa vén ấm rèm cửa lên, nụ cười hiện ra trên gương mặt nàng, ánh mắt nàng lập tức bắt giữ lại thân ảnh của Lưu Tiểu Quyết ngồi bên trong.

Biểu tình trên mặt hắn rất xa lại, trong trí nhớ của nàng, Lưu Tiểu Quyết tựa hồ là một thanh niên đặc biệt nhẹ nhàng hoạt bát, ấn tượng của nàng đối với hắn chính là dừng ở hình ảnh dưới mảnh trời quang đãng, hắn đứng trước một chiếc xe quân dụng, cao hứng cúi đầu chào nàng:

"Chị dâu, chào chị, em tên là Lưu Tiểu Quyết...."

Nhẹ nhàng cùng hoạt bát như vậy, tựa hồ đã biến mất vô tung trên khuôn mặt người trẻ tuổi này.

Lưu Tiểu Quyết của hiện tại, mặc trang phục rực rỡ, ngồi dưới bóng ma, biểu tình trên mặt giống như đang gánh cả ngàn cân, trầm trọng thập phần, trầm trọng đến nỗi tựa như sắp ép hắn suy sụp.

Đối mặt với gương mặt tươi cười của An Nhiên, ánh mắt hắn ảm ảm, hắn đứng dậy trong những âm thanh thao thao bất tuyệt của Hồ Chính, hắn làm động tác kính lễ với An Nhiên, tay hắn chậm rãi nâng lên, lại chậm rãi buông xuống, trầm giọng nói"

"Chị dâu, chào chị, em tên là Lưu Tiểu Quyết...."

"Ai, ta biết."

An Nhiên gật gật đầu, thu lại tươi cười trên khuôn mặt, Lưu Tiểu Quyết bây giờ làm nàng có cảm giác xa cách nhàn nhạt, vậy nàng cũng không cần biểu hiện quá nhiệt tình.

Vì thế An Nhiên tìm vị trí ở trong lều ngồi xuống, nhìn thoáng qua căn lều, đây là nơi Hồ Chính mới sắp xếp lại cho Lưu Tiểu Quyết, ở bên ngoài cửa Bắc, bên trong có một ít gia cụ khá xa hoa, có giường, có tủ, có bàn ghế, có tủ lạnh có máy tính, gì cũng có.

An Nhiên nhìn lướt qua xong mới nói với Lưu Tiểu Quyết:

"Ta đã phái người thông báo với Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, nói ngươi đã đến rồi, nhưng ngươi cũng biết đấy, chiến sự đang rất căng thẳng, hai người bọn họ phỏng chừng một chốc một lát không thể dành thời gian để gặp ngươi, ngươi cứ ở đây đi, Bách Hoa thành sẽ không bạc đãi ngươi."

Lưu Tiểu Quyết rũ mắt, đứng trước mặt An Nhiên, ngón tay giật giật như đang trầm tư gì đó, sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi gật đầu lên tiếng.

"Được."

An Nhiên ngồi trên ghế, không dấu vết nhìn lướt qua hắn, trong lòng tìm tòi suy nghĩ, thái độ này của Lưu Tiểu Quyết là sao? Hắn không thích nàng, cho nên mới có thái độ như vậy sao? Hay là bởi vì mạt thế, tính tình biến đổi thành thái độ như vậy?

Chợt, An Nhiên lại cười nói:

"Vậy được rồi, Tiểu Quyết a, ta cũng không khách khí với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng không phải người ngoài gì, kế tiếp ta sẽ tìm người làm chút thủ tục, sau đó ngươi liền dọn vào Bách Hoa thành ở đi...."

"Dọn vào Bách Hoa thành còn phải làm thủ tục sao?"

Hồ Chính không rõ nội tình, tò mò đầy mặt đánh gãy lời nói của An Nhiên.

"Không phải chỉ cần một lời của ngài là có thể xong chuyện hay sao?"

Ngu xuẩn! Chỉ tới phá đám a a a!!! An Nhiên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Hồ Chính một cái, thanh âm nghiêm khắc nói:

"Lúc trước không có quy củ này, nhưng ngươi nghĩ lại đi, thế đạo hiện tại hỗn loạn như thế nào, lâu rồi Bách Hoa thành không có người mới vào, đám chuyên gia kia cũng tạo áp lực rất lớn cho ta a, phải thuyết phục đám người đó, ta cũng cần thời gian đi."

Vừa đưa ra nhóm chuyên gia, Hồ Chính lập tức gật đầu không hề có nghi vấn, hắn biết đầu óc mình đơn giản, cho nên đặc biệt khâm phục nhóm chuyên gia với mạch não cấu tạo phức tạp kia, Bách Hoa thành cũng rất lâu rồi không có người tiến vào, cho nên quyết định này của An Nhiên khẳng định là chính xác.

-----------------------------------

996. Tình tiết của câu chuyện xưa

Có thể đối phó với Hồ Chính nhưng hiển nhiên, không thể lừa gạt được Lưu Tiểu Quyết, trong mắt hắn hiện lên một mạt trầm trọng cùng với nhẹ nhàng, hai thái cực cùng tồn tại song song phức tạp, hắn mím môi không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý với sự an bài của An Nhiên.

"Tuy rằng trong chuyện này ngươi giúp chúng ta một đại ân, nhưng hôm nay ta tới đây, muốn hỏi một chút, Tiểu Quyết a, ngươi có quan hệ gì với đám người bắt cóc Bàn Tử? Lúc ấy ngươi nói, ngươi cũng tham dự bắt cóc hắn."

An Nhiên nói ra lời này, trên mặt vẫn là ý cười doanh doanh, làm nàng thoạt nhìn có một mạt ôn nhu thiện giải nhân ý, nhưng trong mắt mang theo tia tìm tòi quan sát.

"Bọn họ thuê ta, muốn ta hỗ trợ bắt cóc một người, ta đồng ý."

Lưu Tiểu Quyết rũ mắt, khi nói chuyện vẫn đứng như cũ, dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh không chân thành cũng chẳng gian trá. Giọng nói đều đều nói ra, Hồ Chính ở một bên vừa nghe vừa lý giải nói:

"Có phải sau khi ngươi bắt cóc Bàn Tử, tới gần Bách Hoa thành phát hiện hiện thành chủ là An Nhiên, mà chồng nàng chính là Chiến Luyện chiến hữu của ngươi cho nên ngươi quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, trái lại giúp ta cứu Bàn Tử hay không?"

Những tình tiết của câu chuyện xưa bị Hồ Chính đầu óc đơn giản này nói ra hết, Lưu Tiểu Quyết cũng không có gì để nói, hắn trầm mặc làm Hồ Chính cao hứng đi tới, vỗ vỗ bả vai Lưu Tiểu Quyết như người anh em tốt, cười to nói:

"Ta đoán đúng rồi đi? Ngươi làm đúng đó Tiểu Quyết! Ngươi đã cứu mạng của ta, từ nay về sau ngươi cũng là huynh đệ của ta, về sau vì nhau lên núi đao xuống biển lửa, thật tốt a."

Hắn bắt đầu gọi Lưu Tiểu Quyết là Tiểu Quyết, cười ha ha có ý kết nghĩa đồng sinh cộng tử chi giao, nghe vậy biểu tình Lưu Tiểu Quyết sửng sốt có chút ngoài ý muốn vì Hồ Chính ngay thẳng hào sảng như vậy.

Ngu ngốc! Trong lòng An Nhiên mắng Hồ Chính một câu, tên kia đầu óc đơn giản vừa viết chuyện xưa vừa tự làm sáng tỏ tình huống, tuy rằng có thể đoán được diễn biến tiếp theo như thế nào nhưng luôn có một cỗ quỷ dị bao quanh.

Mà cũng chưa biết được, có lẽ sự việc chỉ đơn
giản như vậy, tóm lại Lưu Tiểu Quyết không thể khinh thường được.

Sau đó mọi người lại hỏi cảnh ngộ của Lưu Tiểu Quyết sau khi mạt thế bắt đầu, biết được người trong nhà hắn đều đã chết, cũng không biết là thật hay giả, An Nhiên không đi tìm tòi nghiên cứu, thấy thời gian đã chính ngọ, liền cáo từ với hắn, An Nhiên cười nói:

"Hôm nay ta còn chút chuyện, Bàn Tử bị bắt cóc mấy ngày, lúc ta vừa ra khỏi thành hắn mới tỉnh, chốc nữa ta còn phải tới xem hắn, vậy Tiểu Quyết a, ngươi vội việc đi, ta đi trước."

"Chị dâu đi thong thả!"

"An Nhiên đi thong thả, đi thong thả!"

Lưu Tiểu Quyết cùng Hồ Chính cùng mở miệng, đưa An Nhiên ra khỏi lều, An Nhiên đứng bên ngoài quay đầu lại nhíu mày nhìn Hồ Chính, nhìn dáng vẻ này hắn còn không muốn đi sao, nàng hỏi:

"Ngươi không đi a?"

"Ta tâm sự một chút với Tiểu Quyết!"

Hồ Chính cười, phất tay đưa tiễn An Nhiên làm An Nhiên âm thầm thở dài, mang theo Oa Oa, Tiểu Bác Hà cùng với hai vị bảo tiêu đi thẳng.

Căn cứ theo lời của Lưu Tiểu Quyết, hắn, Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm còn có một người tên là lão Miêu, cùng lao ra khỏi quân khu, trên đường tách ra, Lưu Tiểu Quyết đi về phía Bắc, Lạc Phi Phàm đi về phía Đông, Chiến Luyện và lão Miêu đi về phía Nam.

Sau khi Lưu Tiểu Quyết đi về phía Bắc thì vẫn luôn tìm thân nhân cùng bạn gái hắn, người bị biến thành tang thi ở phía Bắc ít hơn rất nhiều so với người ở phía Nam, lúc đầu nhà của Lưu Tiểu Quyết cũng còn có vài người, bạn gái hắn cũng vẫn còn trên đời cho nên hắn vẫn lưu lại ở phương Bắc.

----------------------------------

997. Ngươi còn chưa chết đâu

Sau đó người nhà hắn trải qua thế sự thiên biến, bị chết không còn một ai, mà bạn gái hắn ở đâu thì Lưu Tiểu Quyết chưa nói/

Thế đạo gian nan, phương bắc cũng bắt đầu cảm nhiễm virus tận thế với diện rộng, từng bước sinh tồn của mọi người đều từng bước nguy nan, hắn nhận lời làm thuê cho người đàn ông tóc đỏ cùng người đàn ông đeo găng tay chỉ vì muốn đoạt khẩu cơm ăn mà thôi.

Đương nhiên, lời hắn nói đều hợp tình hợp lý, An Nhiên không phân biệt được có vấn đề gì trong đó, nàng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại khắp thiên hạ khắp các căn cứ ai mà không biết thành chủ của Bách Hoa thành là An Nhiên, mà chồng của An Nhiên là Chiến Luyện a?

Lưu Tiểu Quyết tới bên ngoài Bách Hoa thành, sau khi bắt cóc Bàn Tử mới phát hiện ra sao?

Cái này tạm thời không thể làm căn cứ nhận định việc gì, có người không màng thế sự cũng không có gì kỳ quái đi, Lưu Tiểu Quyết là chiến hữu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm nàng không có chứng cứ xác thực không thể vì một nghi vấn nghi thần nghi quỷ rồi kêu đánh kêu giết, như vậy thật không tốt.

Mang theo nghi vấn như vậy, An Nhiên đi vào Bách Hoa thành, trực tiếp đi tìm Bàn Tử, hôm qua hắn mới về Bách Hoa thành, Lưu Toa Toa và Triệu Như thay phiên kiểm tra thân thể cho hắn, đều đưa ra kết luận, có người cho hắn uống thuốc ngủ, dược hiệu rất nặng, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với cơ thể.

Vì thế Bàn Tử ở trong nhà mình hảo hảo nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay, người Bách Hoa thành nghe hắn trở lại, một đám người cầm theo rau dưa trái cây tới nhà xem hắn, đem căn nhà vốn tương đối đối chen chúc, giờ càng chen chúc chật như nêm cối.

Tiếu Tử Mặc trưng ra khuôn mặt thối thối phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Bàn Tử, mấy thuộc hạ của Trần Triều Cung cũng bận trước bận sau thu thập đồ vật, còn cảm ơn những người hảo tâm đến thăm Bàn Tử.

Còn Bàn Tử thì sao, hắn đã tỉnh, nhưng bộ dạng bệnh ưởng ưởng, nửa ngồi nửa nằm trên giường chỉ huy Tiếu Tử Mặc, nào cắt trái cây nào là nấu mì cho hắn, Tiếu Tử Mặc nghiêm mặt lại thì hắn ai da ai ui kêu to, làm Tiểu Tử Mặc càng tức giận thấp giọng mắng:

"Chưa từng thấy qua người nào tiện như ngươi!"

"Ai, đau đau đau, Tiếu Tử Mặc, ngươi có biết mấy ngày nay ta bị dày vò như thế nào không? Ta bị người ta rót thuốc ngủ, nhét vào trong quan tài a, ai nha, đột nhiên tim ta có chút đập nhanh, có thể hay không bị mắc bệnh tim a? Không được, Tiếu Tử Mặc, ngươi tìm cho ta chút đồ ăn mặn a, ta muốn uống canh xương hầm để bổ bổ."

"Ngươi còn bổ gì? Lại bổ nữa quan tài đều không chứa nổi ngươi."

An Nhiên vừa vào cửa đã nói, phất phất tay với Tiếu Tử Mặc, Chân Tuyết Cửu ở phía sau nàng mang theo một chồng sách vở tài liệu, An Nhiên chỉ vào Bàn Tử trên giường phân phó với Chân Tuyết Cửu:

"Cho hắn."

Trên mặt Chân Tuyết Cửu treo một nụ cười ác liệt, hắn đem chồng tài liệu trong tay nhét vào trong lòng ngực Bàn Tử đang ở trên giường.

"Nhạ, đây là toàn bộ công việc tích lũy trong khoảng thời gian ngươi mất tích tới nay, ta đều ghi chú kỹ, ngươi nhanh chóng xử lý một chút đi."

Bàn Tử còn đang kêu rên.

"Nhẹ chút, nhẹ chút a!"

Hắn vừa nghe Chân Tuyết Cửu nói vậy lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Chân Tuyết Cửu hỏi"

"Cái gì? Những việc này các ngươi còn chờ ta xử lý hay sao? Quá mức, ta bị người ta rót thuốc ngủ, còn bị nhốt trong quan tài, thiếu chút nữa là chết....."

"Ngươi còn chưa chết đâu!"

An Nhiên ở sau lưng Chân Tuyết Cửu nhắc nhở hắn một câu sau đó Chân Tuyết Cửu nhường nhường lộ ra An Nhiên đang tươi cười nói:

"Bàn Tử, ngày nào ngươi không chết thì ngày ấy ngươi phải quản những chuyện này, nhanh chóng làm việc đi."

-------------------------------------

998. Bách Hoa thành không thể thiếu ngươi

"Ta... Ta!"

Bàn Tử ủy khuất a, hắn bị người rót thuốc ngủ, còn bị nhót vào trong quan tài, hắn gặp phải sự tình thê thảm bị thương như vậy, nay vừa mới thanh tỉnh một chút, không để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút hay sao?

"Ngươi cái gì?"

An Nhiên nhướng mày nhìn Bàn Tử thúc giục nói:

"Ta thấy ngươi vẫn có thể chạy có thể nhảy, tinh thần rất tốt, mấy ngày nay ngủ ngon đi, bọn bắt cóc kia cũng không làm gì ngươi, ngươi đừng rầm rì nữa, nhanh làm việc a, Bách Hoa thành không thể thiếu ngươi!"

Dứt lời, An Nhiên xoay người đi mất, biểu tình của Bàn Tử lại sửng sốt, hắn hô lên với bóng dáng của An Nhiên:

"An Nhiên, ngươi nói gì? Nói thêm câu nữa a?"

Sau đó vui vẻ rạo rực, biểu tình trên mặt không nhịn nổi cười tiện tiện:

"Đã nói từ sớm a, không thể thiếu ta mà, hắc hắc hắc, ta biết mà, các ngươi không thể thiếu ta mà, hiện tại biết tầm quan trọng của ta đi? Bách Hoa thành không có ta, không lăn lộn được đi."

Tiếu Tử Mặc bưng một bát mỳ nước nóng nổi trong tay, đứng cách Bàn Tử này thật xa, hắn buông xuống, không chịu nổi lắc đầu, nhấc chân đi ra cửa.

Hắn ở đây chờ tin tức của con gái hắn, không phải xem Bàn Tử làm ra vẻ.

Thế đạo này càng ngày càng gian nan, từng trận từng trận chiến tranh nối tiếp nhau, từ mùa đông rét đậm tới mùa xuân, lại một năm đã đi qua, mạng cục bộ của Bách Hoa thành lúc đầu chỉ cung cấp cho bên trong thành giờ đã trải ra cả Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại.

Ở Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại không có khu trung tâm nhận nhiệm vụ, các lữ khách từ nam chí bắc muốn hỏi thăm tin tức gì thì chỉ cần trực tiếp dùng máy tính trong nhà bạt, vào diễn đàn của Bách Hoa thành là được.

Internet của Bách Hoa thành vẫn luôn được kết nối, những căn cứ khác không có vì có tang thi hệ thổ cùng tang thi hệ mộc xuất hiện làm cho địa chất của bọn họ không ổn định, dây cáp quang không thể trải rộng, thứ hai nữa là ở những căn cứ khác, không có ai lên mạng cả, bọn họ có khu trung tâm nhận nhiệm vụ riêng.

Mà ở Bách hoa thành lên mạng là phương thức giết thời gian, cũng có người chú ý tin tức trong này.

Ví dụ như Tiếu Tử Mặc, hắn trút xuống toàn bộ tâm huyết ở phương diện này, vì chờ người đã trả lời bình luận của hắn, người nói đã từng nhìn thấy con gái hắn, chờ người này xuất hiện một lần nữa, cho nên những diễn đàn của Bách Hoa thành đều do hắn xử lý, giờ đã phát triển thực sự tiên tiến.

Có khu vực chuyên dành cho tìm người, có chuyên mục dành riêng cho giải đáp thắc mắc, còn có chuyên mục khiếu nại.... Mỗi này Tiếu Tử Mặc kiên trì bền bỉ làm việc, hắn ngâm mình trên mạng, xem xét từng cái từng cái tin tức mới bên trong.

Bởi vì sự chấp nhất của hắn, An Nhiên dứt khoát giao diễn đàn cho hắn quản lý, để hắn phụ trách diễn đàn, cùng với cắt bỏ một số bài viết mắng chửi người khác.

Ví dụ như đột nhiên có bài viết nói Bách Hoa thành là yêu thành, An Nhiên là đại yêu nữ linh tinh gì đó, còn có thế lực kêu gọi mọi người thoát ly Bách Hoa thành gia nhập trận doanh đối kháng với Bách Hoa thành, loại ngôn luận như vậy Tiếu Tử Mặc phụ trách cắt bỏ chúng.

Hắn có nhiệm vụ, vì thế hắn không ra khỏi cửa, không trồng trọt hay đánh quái, thậm chí đến ngày ba bữa cơm cũng có người đưa vào trong phòng cho hắn.

Mà Bàn Tử thì đúng như lời An Nhiên nói, hắn đi tới bệnh viện thăm Trần Triều Cung, còn chưa gặp mặt được đã đột nhiên bị mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại hắn đang ở trên giường trong nhà mình rồi, còn việc bị rót thuốc ngủ bị nhét vào trong quan tài đều là do người khác nói với hắn, kỳ thật hắn chỉ lo ngủ cái gì cũng không biết a.

------------------------------

999. Tạm dừng chiến sự.

Như vậy về quan hệ của Lưu Tiểu Quyết cùng đám người tóc đỏ kia Bàn Tử không thể cung cấp được thông tin nào có giá trị cả, nhưng Bàn Tử biểu đạt sự cảm ơn của mình đối với ân nhân cứu mạng Lưu Tiểu Quyết bằng cách phái người tặng rất nhiều rau dưa trái cây qua.

Đáng ra ân nhân cứu mạng phải đích thân đi cảm tạ nhưng Bàn Tử bị lăn lộn một hồi như vậy, dọa sợ, đánh chết hắn cũng không chịu bước ra khỏi Bách Hoa thành một bước, vì vậy chỉ có thể viết phong thư cảm tạ Lưu Tiểu Quyết nói chờ hắn vào Bách hoa thành sẽ tự mình tới cửa cảm tạ.

Nhưng Hồ Chính lại không suy nghĩ nhiều, suốt này, không có việc gì sẽ tới báo danh với Lưu Tiểu Quyết, nghiễm nhiên coi Lưu Tiểu Quyết thành sinh tử chi giao, sự chân thành của hắn không thể giả bộ.

Vốn Hồ Chính cũng không có nhiều tâm tư như những người khác, Bàn Tử cũng muốn nói với Hồ Chính vài câu, Lưu Tiểu Quyết kia tựa hồ cũng không đơn giản nhưng mỗi lần thấy bộ dạng nguyện ý vì Lưu Tiểu Quyết mà máu chảy đầu rơi của Hồ Chính, Bàn Tử chỉ có thể than thở không nói gì thêm.

Qua 2-3 ngày, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm thu được tin tức mà An Nhiên đưa tới, Chiến Luyện vội vàng chạy về Bách Hoa thành.

Mấy ngày nay, vài trận mưa xuân lất phất rơi, chim chóc biến dị không tới, trong cơn mưa máy bay không người lái cũng không dễ dàng hoạt động, cho nên chiến sự đang tạm dừng.

Bởi vì cơn mưa xuân dễ chịu làm đám cây cối ở phiến đất trống gần Đại phú hào kia sinh trưởng vô cùng tươi tốt, đám người ở đó vừa phải đối phó với những người đột nhiên tập kích trong rừng, vừa phải chặt cây đốt củi nên tạm thời không rảnh để oanh tạc Đại phú hào.

Chiến Luyện trở về nhà mình, gặp An Nhiên, ăn bữa cơm với vợ con mình, trong bữa cơm An Nhiên nói chuyện về Lưu Tiểu Quyết, hắn cau mày, không nói gì.

An Nhiên biết trong lòng hắn hiểu rõ, sẽ không xử trí theo cảm tính, vì vậy nàng không nói thêm lời dư thừa.

Ăn cơm xong, Tiểu Bạc Hà thu thập bát đũa, Chiến Luyện ngồi dưới mái hiên đi giày, bên tầm tay là một chiếc ô màu đen, Oa Oa nhảy nhót chạy tới, nhào lên lưng Chiến Luyện, ôm chặt cổ hắn, nộn nộn hô lên:

"Ba ba, ba ba đi đâu a?"

"Ba ba đi gặp thúc thúc a."

Chiến Luyện đứng dậy, cõng theo Oa Oa ở trên lưng, quay người lại, trong tiếng cười của Oa Oa hắn thấy An Nhiên đứng cạnh cửa, tóc nàng đã dài ngang lưng, nàng mặc một chiếc dài áo màu hồng cùng với chiếc quần legging, chân đi đôi dép lê, nàng lấy chiếc ô bên cạnh đưa tới cho hắn.

Dịu dàng, thư thái, là ấn tượng đầu tiên mà mọi người nhìn thấy An Nhiên, người gặp qua nàng không ai có thể liên hệ nàng với hình tượng thành chủ của Bách Hoa thành trong truyền thuyết kia cả.

Có đôi khi, Chiến Luyện còn cảm thấy ủy khuất thay cho An Nhiên, một người phụ nữ tốt như vậy, ngoại giới lại tuyên truyền đồn đãi thành một kẻ biến thái giết người không chớp mắt.

Nói là thành chủ, kỳ thật An Nhiên quản lý gì sao? Toàn bộ Bách Hoa thành đều do Bàn Tử quản lý, mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian của nàng đều là trông coi đứa nhỏ, dưỡng hoa dưỡng cỏ, bản chất của nàng chỉ mà một người phụ nữ nội trợ, người phụ nữ của gia đình mà thôi.

"Ta đi xem tình huống, một lát liền về."

Chiến Luyện nhận cây dù An Nhiên đưa qua, tay còn lại thì che chở Oa Oa sau lưng đang treo ở cổ hắn, miễn cho đứa nhỏ này rơi xuống.

-----------------------------------

1000. Cẩn thận

Mưa vẫn luôn rơi, tí tách tí tách trên mái hiên, An Nhiên gật gật đầu, duỗi tay nhận lấy Oa Oa còn đang treo mình trên cổ ba ba nàng.

"Một đường cẩn thận."

Sau đó nhìn theo Chiến Luyện bung dù, dẫm lên những phiến đá xanh lót đường đi ra sân, hắn đi về phía cửa Bắc của Bách Hoa thành.

Lưu Tiểu Quyết, là chiến hữu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, tất nhiên là phải gặp trực tiếp, có vấn đề hay không gặp mới biết được, tình nghĩa giữa bọn họ có còn hay không, cần phải chứng minh.

Bởi vì An Nhiên tò mò, trong đầu nhìn theo bước chân của Chiến Luyện, Lưu Tiểu Quyết vẫn ở bên ngoài Bách Hoa thành, trải qua những ngày tháng không nhanh không chậm, mấy ngày qua, trừ bỏ đi lại gần gũi với Hồ Chính ra thì cũng không gây chuyện gì với những người khác.

Chiến Luyện tới gặp, tươi cười trên mặt Lưu Tiểu Quyết cũng chân thành hơn rất nhiều khi gặp An Nhiên, hai người vừa gặp mặt còn ôm một cái vỗ vỗ vai nhau, tiếp theo chính là tâm sự với nhau... báo cho đối phương những gì mà mình trải qua từ khi tách ra ở cái mạt thế này, họ nói chuyện cho tới lúc nửa đêm.

Hồ Chính đang ở trong Bách Hoa thành, báo cáo về vấn đề xây dựng phần tường vây của căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, bọn họ muốn thừa dịp mưa xuân, tu sửa lại lưới sắt trên không trung của hai căn cứ.

Vừa mới ra khỏi sân nhà An Nhiên, Hồ Chính nghĩ nghĩ, lại chuyển hướng đến nhà Ngô Tư Miểu, muốn hỏi hắn xin một chai rượu tự nhưỡng, rồi cầm đi ra cửa Bắc.

Vừa lúc đi tới gần cửa bắc, thì đụng phải Bàn Tử, Bàn Tử đang che một cái dù to, từ xa đã nhìn thấy Hồ Chính vì thế tới gần chào hỏi:

"Đi đâu đây?"

"Đi đưa cho Tiểu Quyết chút rượu."

Hồ Chính đáp lời Bàn tử, muốn vòng qua Bàn Tử đi ra ngoài, nhưng Bàn Tử lại chặn hết con đường, vẻ mặt cười như không nhìn Hồ Chính không nhường đường cho hắn.

"Ta nói này Bàn Tử, ngươi nhường chút đi, ăn nhiều như vậy, phát phì ra, cả một con đường cũng chỉ đủ cho một mình ngươi đi thôi."

"Ta nói này Hồ Chính, ngươi không thể động động cái đầu bị thịt biến dị nhét đầy kia ngẫm nghĩ một chút sao?"

Bàn Tử chỉ hận sắt không thành thép nhìn Hồ Chính, hừ hừ nói:

"Ta vốn không muốn nói, nhưng gần đây ngày nào ngươi cũng chạy tới chỗ Lưu Tiểu Quyết, ta đây không nhịn được nhắc nhở ngươi hai câu, đường tưởng rằng hắn cứu ngươi và ta mà xem hắn như một người tốt đi, lúc nhìn người có những thời điểm cần phải xuyên thấu các hiện tượng để nhìn bản chất thật bên trong mới được."

"Ngươi có ý gì?"

Hồ Chính không động đậy, ngẫm lại, đại kinh thất sắc hỏi:

"Bàn Tử, các ngươi có phải hoài nghi Lưu Tiểu Quyết kia là gian tế hay không?"

"Ta không nói như vậy."

Lập tức Bàn Tử sửa lại lập trường.

"An Nhiên cũng không nói như vậy, Chiên Luyện càng không nói vậy, cho nên ngươi đừng nói bậy."

Dừng một chút, Bàn Tử thấy tên kia còn không rõ ràng vì thế thở dài tiếp tục nói"

"Mặc kệ có phải ân nhân cứu mạng hay không, hoặc có phải chiến hữu của Chiến Luyện hay không thì hiện tại là mạt thế, chỉ cần ở mạt thế, mỗi người đều có thể biến đổi, ta không nói Lưu Tiểu Quyết là người tốt hay người xấu, ta chỉ nói muốn ngươi cẩn thận, An Nhiên cũng có ý này, phải cẩn thận."

Trừ bỏ cẩn thận, đối với người vừa nhận thức không bao lâu không cần giao phó hết toàn bộ , có một số việc cần phải chậm rãi quan sát mới có thể thấy rõ được vấn đề, về điểm này đối với Hồ Chính quá phức tạp, Bàn Tử cũng không nói ra.

Hồ Chính nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu, rồi suy tư nói:

"Có phải Tiểu Quyết có điểm bất mãn đối với An Nhiên làm cho các ngươi có ý kiến hay không? Biểu hiện của hắn tương đối rõ ràng, đến ta cũng có thể nhìn ra được."

--------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện