Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 354


trước sau

346. Tự động bóc ra

"Thật muốn chính nó chạy ra!!!!!" Tiểu Bạc Hà lại nói một câu, trong bụng có chút đau đớn, nàng chạy về giường, ôm bụng nằm xuống!

Hằng Hằng còn quá nhỏ, đối với hành vi của Tiểu Bạc Hà có chút ngốc ngốc, nhưng nhìn nàng an tĩnh nằm trên giường, lại không có động tĩnh gì nữa, đứa nhỏ cũng yên lòng, an tâm thủ Tiểu Bạc Hà và Oa Oa.

Ngoài cửa, trên khuôn mặt sạch sẽ của Triệu Như kia toàn bộ nụ cười đã bị dỡ xuống, biểu tình trên mặt có một chút đau thương không thể lý giải, thực nhạt nhẽo, nhìn không rõ, nàng ấy rất nghiêm túc nhìn An Nhiên.

An Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ vô luận Triệu Như có nói gì nàng đều không thể tín nhiệm Triệu Như, lúc này mới mở cửa phòng đi vào.

Phòng bệnh, Tiểu Bạc Hà vẫn giống như luôn ngủ ở trên giường, chưa từng hoạt động qua, Hằng Hằng mang một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở giữa hai chiếc giường, chốc lát nhìn Tiểu Bạc Hà, chốc lát lại nhìn Oa Oa, nhìn dáng vẻ, tiểu nam sinh đang đồng thời chiếu cố hai tiểu nữ sinh a.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính, chiếu vào hình ảnh này, thật ấm áp, làm An Nhiên không nhịn được mỉm cười.

Nàng đi đến mép giường nhìn Oa Oa một chút, hai giờ trước Oa Oa vừa mới tỉnh, đã uống sữa mẹ, lúc này đầu nhỏ nghiêng về một bên, hai cánh tay nhỏ giơ lên trên đầu, làm trạng thái đầu hàng, ngủ thực an tường.

Sau đó nàng lại nhìn về phía Tiểu Bạc Hà, vừa nhìn thì thấy, cảm giác có chút gì đó không đúng rồi, khuôn mặt Tiểu Bạc Hà, tái nhợt dị thường, tuy rằng nằm trên giường ngủ đến thập phần an tường, nhưng An Nhiên ở bên đứa nhỏ này nhiều thời gian như vậy, chưa bao giờ Tiểu Bạc Hà có thể ngủ an tường cả.

Nàng vội vàng đi đến mép giường của Tiểu Bạc Hà hô lên:

"Bạc Hà, Bạc Hà, mau tỉnh lại, tỉnh nào, tỉnh đi."

Hằng Hằng đứng lên, có chút vô thố nhìn An Nhiên, đôi tay bám vào vòng bảo hộ ở cạnh giường, khẩn trương nhìn Tiểu Bạc Hà.

An Nhiên thấy gọi như nào Tiểu Bạc Hà cũng không tỉnh liền tới lay nàng, kết quả Tiểu Bạc Hà vẫn không tỉnh như cũ, lúc này An Nhiên nóng nảy, kéo chiếc chăn đắp trên người Tiểu Bạc Hà ra, muốn dựng Tiểu Bạc Hà dậy, nhưng vừa kéo chăn ra, cả người ngây ngẩn, hạ thân của Tiểu Bạc Hà tất cả đều là máu.

"A~!!!" An Nhiên la lên một tiếng, chạy ra khỏi cửa, vừa vặn gặp Triệu Như muốn đi vào văn phòng bác sĩ.

Triệu Như thấy An Nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh, vội vàng xoay người, chạy về hướng An Nhiên hỏi:

"Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

"Bạc Hà..... Bạc Hà.... có máu..."

An Nhiên gấp đến độ muốn chết, lời nói đều không rõ ràng, nhưng Triệu Như nhìn quen loại biểu tình kinh hoảng này của người nhà bệnh nhân, nên vội vàng lướt qua An Nhiên đi vào cửa phòng bệnh, nhìn Tiểu Bạc Hà.

Triệu Thiến Dung cũng nghe thấy động tĩnh, mái tóc hoa râm rối tung, quần áo xộc xệch chưa mặc tốt, chính mình đẩy hai chiếc bánh xe lăn đi ra từ văn phòng bác sĩ, mà An Nhiên thì sớm đã đi theo Triệu Như vào phòng.

Trên giường, Oa Oa bị An Nhiên la lên một tiếng kia dọa tỉnh lại, bắt đầu mở giọng kêu khóc, tức khắc hiện trường một mảnh hỗn loạn, trong khoảng khắc An Nhiên bế Oa Oa lên, nghe Triệu Như kiểm tra cho Tiểu Bạc Hà xong, nói:

"Là vật chất trong tử cung tự động bóc ra."

Triệu Thiến Dung ngồi xe lăn ở ngoài cửa nhíu mày nói:

"Cần phải ngay lập tức phẫu thuật mổ tử cung, nếu không sẽ có nguy hiểm, xuất huyết ồ ạt."

Triệu Như ở bên trong cánh cửa lập tức hành động, thuần thục ôm ngang Tiểu Bạc Hà từ giường bệnh lên, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, phân phó An Nhiên nói:

"An Nhiên, thời gian không chờ đợi người, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ nữa, tính mạng quan trọng, nhanh chóng gọi chồng cũ của ngươi đến, bắt đầu chỉnh đèn trong phòng phẫu thuật."

--------------------------------

347. Chiếu sáng.

Lúc này, Chiến Luyện nghe tiếng khóc của Oa Oa đã chạy lên tầng, vừa thấy tình huống hỗn loạn trong phòng bệnh, và nghe được lời Triệu Như nói, hắn lắc đầu:

"Còn không tìm được máy phát điện."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" An Nhiên ôm Oa Oa, gấp đến độ nhảy dựng lên, lại nhìn Triệu Như:

"Không có đèn giải phẫu, cứ trực tiếp phẫu thuật có được không?"

"Phòng giải phẫu là phòng kín, ngay cả khi vào ban ngày không có bật đèn, đều đen như mực, cần thiết phải có đèn." Người trả lời An Nhiên là Triệu Thiến Dung đang ngồi trên xe lăn, bà rất quen thuộc với bệnh viện này.

"Vậy, vậy lộ thiên thì sao?"

An Nhiên có ý nghĩ kỳ lạ.

"Đem toàn bộ thiết bị giải phẫu mang hết ra ngoài trời đi."

Triệu Như lại lắc đầu, vừa đi về phòng giải phẫu vừa trả lời:

"Mùi máu tươi quá nồng, sẽ làm chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, hơn nữa bên ngoài cũng không sạch sẽ, ta là bác sĩ, ta quyết không thể làm người bệnh của ta bị nguy hiểm trong hoàn cảnh có thể bị virus tang thi cảm nhiễm."

"Dùng cái này, dùng cái này."

Lạc Phi Phàm chạy lên, đầu óc hắn linh hoạt, trong tay giơ một cái đèn pha, hô lên:

"Ta phát hiện ở siêu thị cách vách, bán rất nhiều loại đèn này, đều còn có điện, chúng ta giơ lên cho ngươi."

Loại đèn pha này, chính là loại đèn pha tích điện được dùng ở những sạp đêm ngoài chợ, người đã từng ăn ở chợ đêm đều biết, ánh sáng của loại đèn này sáng như tuyết, chỉ cần treo một cái ở sạp, có thể dùng cả đêm cũng không có vấn đề gì.

"Được, vậy dùng cái này."

Chiến Luyện tiếp nhận cái đèn trong tay Lạc Phi Phàm, thấy Triệu Thiến Dung không phản đối, thì nói với mấy người đàn ông đi theo lên ở phía sau:

"Mấy anh em giúp đỡ một chút, hỗ trợ nâng mấy cái đèn để giải phẫu."

"Không có vấn đề gì." Mấy người đàn ông kia gật đầu, đi xuống mang lên một cái thùng đựng đèn pha chưa bóc tem còn mới tinh từ siêu thị cách vách mang lên, mỗi người một cái đi vào phòng giải phẫu thay Triệu Như chiếu sáng.

An Nhiên ôm Oa Oa, đi theo sau, muốn nhìn một chút xem có thể giúp được cái gì hay không, Hằng Hằng thì sớm đã mang một cái đèn đi vào phòng giải phẫu hỗ trợ chiếu sáng.

Hai tay Triệu Thiến Dung nắm vào hai bánh xe lăn, cau mày xoay bánh xe lại, đối diện với Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm nói:

"Đi phòng thuốc chuẩn bị một ít thuốc, để ngừa vạn nhất, tên thuốc có chút phức tạp, chú ý không cần lấy sai thuốc, ta nói cho các ngươi nghe, các ngươi phải nhớ kỹ, thuốc đông máu...."

Nàng nói một chuỗi tên thuốc, tốc độ rất nhanh, mỗi một tên thuốc đều thuộc phạm vi các chứng bệnh, đây là suy xét đến toàn bộ nguy cơ Tiểu Bạc Hà có khả năng gặp phải, hơn nữa dược phẩm cũng không phải chủng loại hiếm có, bệnh viện cấp huyện đều có dự phòng.

Trí nhớ của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm khá tốt, cũng không nhờ người khác đi làm chuyện này, hai ngươi có vũ lực tối cao vội vàng đi xuống phòng thuốc ở tầng 1 tìm thuốc, Vân Đào ở bên ngoài mang theo vài người ngăn chặn sự tiến công của tang thi, Triệu Thiến Dung đẩy xe lăn, đi vào phòng giải phẫu.

An Nhiên ôm Oa Oa, ngồi ở ghế nhỏ ngoài phòng giải phẫu, nội tâm tràn ngập khẩn trương nhìn bên trong.

Mấy người đàn ông vây quanh đưa lưng về phía giường giải phẫu, trên vai họ đều vác chiếc đèn pha chiếu ánh sáng như tuyết, chiếu vào Tiểu Bạc Hà nằm trên chiếc giường như đang nằm giữa ban ngày, trên khuôn mặt gầy yếu, từng mạch máu nhỏ tinh mịn đều thấy được rõ ràng.

Hằng Hằng cũng đứng ở mép giường của Tiểu Bạc Hà, trong tay cũng cầm một chiếc đèn, hắn nho nhỏ, đưa lưng về chúng nam nhân, hắn là người phái nam duy nhất cầm đèn đứng chính diện nhìn Tiểu Bạc Hà.

Mà Triệu Như thì đang chuẩn bị thiết bị giải phẫu, mang găng tay vô khuẩn, mặc quần áo vô trùng.

Không biết vì cái gì, An Nhiên nhìn hình ảnh này, mũi nàng có chút đau xót, hốc mắt đỏ lên, Oa Oa trong ngực nàng đang rầm rì rầm rì, không biết đang nói gì với An Nhiên, trong miệng đứa nhỏ dường như đang dong dài gì đó với người bên trong cửa kính cách ly, An Nhiên không để ý đến cái tiểu thí hài này chỉ chăn chú nhìn vào bên trong, nhìn Triệu Như sắp phẫu thuật cho Tiểu Bạc Hà.

-----------------------------------------

348. Giải phẫu thuận lợi không?

Triệu Thiến Dung ngồi trên xe lăn, cũng đứng ở ngoài cửa kính, cẩn thận nghiêm cẩn nhìn vào phòng giải phẫu, chuẩn bị nếu xuất hiện bất luận vấn đề gì bà có thể chỉ đạo cho Triệu Như.

Sau đó đột nhiên An Nhiên phát hiện trong số nam nhân vây quanh Tiểu Bạc Hà hỗ trợ chiếu sáng kia có một người phi thường quen mắt, phi thường phi thường quen mắt, nàng nhìn chằm chằm người đó, vừa thấy, liền nhận ra đó là Lương Tử Ngộ !!!

Phảng phất như ý thức được gì đó, đột nhiên An Nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Lương Tử Ngộ, hắn cũng thấy được nàng, nháy mắt vài cái và cười với nàng một chút.

Cho tới nay hắn đều là bộ dạng này, khi không cười thoạt nhìn có bộ dạng bất cần đời, khi cười lên, thì tạo cho người ta cảm giác một loại cà lơ phất phơ.

Đột nhiên tâm An Nhiên như vọt lên cổ họng, nàng ôm chặt Oa Oa, nắm chặt tay, trong bàn tay có một hạt giống hoa, An Nhiên cắn răng, nếu Triệu Như giết chết Tiểu Bạc Hà, nàng nhất định phải cho toàn bộ người trong phòng giải phẫu này làm phân bón dưỡng hoa.

Triệu Thiến Dung ngồi xe lăn bên cạnh, đem ánh mắt già nua từ trên người Tiểu Bạc Hà chuyển lên trên người An Nhiên, phảng phất như bà nhìn được sự khẩn trương và túc sát của nàng, bà cười trấn an, nói với An Nhiên:

"Đừng lo lắng, sẽ không phát sinh chuyện gì, kỹ thuật của A Như rất tốt, đây chỉ là một tiểu phẫu có chút phiền phức nhỏ mà thôi."

Thân là bác sĩ, đương nhiên phải suy xét hết toàn bộ các mặt của bệnh nhân sẽ gặp phải, Triệu Thiến Dung chỉ suy xét đến việc tiểu cầu của Tiểu Bạc Hà thấp, phẫu thuật sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng không nói nàng nhất định sẽ tao ngộ nguy hiểm.

Bà cho rằng An Nhiên khẩn trương là bởi vì lo lắng sợ phẫu thuật không thuận lợi.

Không sai biệt khoảng hơn 1 giờ sau, Triệu Như xử lý tốt ca phẫu thuật, dưới sự chỉ đạo của Triệu Thiến Dung lại tiêm cho Tiểu Bạc Hà vài ống thuốc, toàn bộ cuộc giải phẫu mới được xem như kết thúc, mấy người đàn ông cầm đèn xung quanh cũng không có biểu hiện thái độ bất mãn gì.

Triệu Như bế Tiểu Bạc Hà lên, cẩn thận đặt ở giường đẩy, đẩy đứa bé từ trong phòng giải phẫu ra, đi tới trước mặt An Nhiên, An Nhiên thả lỏng, ôm Oa Oa nhìn Tiểu Bạc Hà sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường, sau lại nhìn Triệu Như trong lòng mang theo sự cảm kích hỏi:

"Có khỏe không? Giải phẫu thuận lợi không?"

Triệu Như tháo khẩu trang trên mặt xuống, gật gật đầu, nụ cười nhu hòa đầy mặt nói:

"Không tồi, tiểu cô nương này thực ngoan cường, bất quá vì mất máu quá nhiều, phải tẩm bổ."

"Bổ bổ." An Nhiên gật đầu như đảo tỏi, đây là khẳng định, người mổ tử cung chẳng khác nào đẻ mổ, phải ở cữ, khẳng định phải tẩm bổ.

Nhưng tẩm bổ như thế nào? An Nhiên cũng không biết ở cữ trong mạt thế phải như thế nào, chính nàng cũng không ở cữ a, nhưng ít ra phải cho Tiểu Bạc Hà ăn được chút cơm nóng canh nóng đi.

Sau đó An Nhiên lại hỏi:

"Cái này, Tiểu Bạc Hà là sinh non hay sao?"

"Không phải, vật chất kia không phải là thai nhi, là một khối u nang chocolate."

Triệu Như nhíu nhíu mày.

"Nói chuyên nghiệp quá ngươi cũng không hiểu, cái loại u nang chocolate này khá ngoan cố, không hiểu vì sao sẽ tự hành bóc ra, thực khó hiểu."

Sau đó Triệu Như lại thả lỏng khẩu khí, nói với An Nhiên:

"May mà ngươi phát hiện kịp thời."

Hai người đang nói chuyện, thì mấy người Lương Tử Ngộ, thay Tiểu Bạc Hà chiếu sáng, rồi lại đẩy nàng vào phòng bệnh, giờ đi ra bên ngoài bệnh viện, cùng với mấy người Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm và Vân Đào giết tang thi.

--------------------------------------

349. Ta rất sợ hãi

An Nhiên và Hằng Hằng cùng đi theo vào phòng bệnh, nhìn qua tình huống của Tiểu Bạc Hà, nàng lại đặt Oa Oa đã ngủ ở trên giường đơn, để Hằng Hằng nhìn hai cô bé, còn mình thì đi ra bên ngoài phòng, nguyên muốn đi gặp Triệu Như, rốt cuộc mặc kệ Triệu Như có mục đích gì, giờ cứu Tiểu Bạc Hà một mạng, nàng phải nói cảm ơn.

Nhưng ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Triệu Như vẫn còn mặc quần áo phẫu thuật vô trùng phía trên dính đầy máu, đang ngồi dưới đất, trên đầu vẫn còn đội chiếc mũ màu lam nhạt vô trùng, vẻ mặt mệt mỏi.

An Nhiên đi qua, theo tường ngồi xuống bên người Triệu Như, nghiêng đầu, đối với Triệu Như mệt mỏi hơn một giờ như vậy thực lòng thiệt tình nói:

"Cảm ơn ngươi, ta thiếu ngươi một mạng."

Triệu Như nhún vai, không chút khách khí thừa nhận câu cảm ơn này của An Nhiên, một lời khách khí cũng chưa trả lời.

Vì thế An Nhiên lại hỏi:

"Bác sĩ Triệu đâu?"

"Bà cô của ta tuổi lớn, ta đã đẩy bà về văn phòng bác sĩ nghỉ ngơi rồi."

Triệu Như nâng bàn tay lên, lấy xuống cái mũ trùm đầu vô khuẩn, trầm mặc trong chốc lát, nàng nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên hỏi:

"Các ngươi ngoài miệng không hỏi, nhưng trong lòng có phải thực nghi hoặc vì sao Lôi Giang sẽ thả ta và bà cô ra không?

An Nhiên nhướng mày, nhìn Triệu Như, dùng ánh mắt tỏ vẻ nàng xác thực nghi hoặc nhìn nàng ấy.

Chung quanh bệnh viện, tang thi đang hết đợt này đến đợt khác tru lên, âm thanh càng lúc càng lớn, ẩn ẩn lộ ra nhân tố làm người bất an nào đó, nhưng giờ phút này có Chiến Luyện ở bên ngoài, An Nhiên cảm thấy yên tâm.

"Ta nói với Lôi Giang, nếu không thả ta ra, Chiến Luyện sẽ tới giết hết, mà trong tay Đường Kiến Quân có một ít dị năng giả hệ thủy và hệ mộc."

Lại thấy vẻ mặt An Nhiên không hề có biểu tình ngoài ý muốn, Triệu Như lại nói thêm:

"Trên thực tế, mới đầu ta và Lôi Giang không quen biết, nhưng ta nhịn ra được hắn là dị năng giả hệ thổ, thuộc hạ của hắn Chu Tường lại nói ngươi là hệ mộc, ta liền tiếp cận Lôi Giang, vốn dĩ mục đích của ta là hiệp trợ Lôi Giang mang ngươi tóm vào tay, bằng việc ta tiếp cận ngươi, ôm con gái của ngươi đi trước, sau đó khống chế ngươi."

Cho nên khi nhóm ngươi An Nhiên vừa tới bên ngoài chướng ngại của thôn Thiết Ti, Triệu Như mới muốn bế nữ nhi của An Nhiên đi, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, nàng biết được Chiến Luyện ở khu bốn thôn Thiết Ti, chính là chồng cũ của An Nhiên, là cha đẻ của Oa Oa liền lập tức thu tay lại, đánh mất ý niệm này.

Chiến Luyện là khối xương cứng, không dễ gặm.

Năm ngón tay thon dài của Triệu Như gãi gãi lên da đầu, ngón tay trắng nõn vùi vào mái tóc đen nhánh, nàng nhẹ nhàng nói:

"An Nhiên, ta rất sợ hãi, ngươi có loại cảm giác này không, ngươi là một dị năng giả hệ mộc, hiện tại ngươi hẳn là có thể cảm thụ được đến tình cảnh nguy hiểm của chúng ta, trước kia ta rất thiên chân, thời điểm mạt thế vừa đến, ta đã cho rằng ta có thể cứu vớt thế giới...."

Vừa thốt ra lời này xong, Triệu Như cười lên, An Nhiên ngồi bên người nàng ấy cũng nhịn không được cười lên, cứu vớt thế giới ư? Giục sinh lượng thực hay trái cây rau dưa ư? hay thả nước cho những người còn sống sót ư? 'cứu vớt thế giới' bốn cái chữ này làm sao có thể gắn trên người An Nhiên hay Triệu Như, nghe có vẻ buồn cười như vậy đâu?

Thế giới không ăn tươi nuốt sống các nàng mới là lạ a!

"Nhưng ta dần dần phát hiện, nguyên lai trên đời này, có bao nhiêu người khát vọng hệ mộc và hệ thủy, một người hệ thủy, đang hảo hảo ngồi trong nhà, có thể bị người phá cửa cướp đi, mà ngươi một người hệ mộc, có thể làm Lôi Giang hao hết tâm tư muốn quyển dưỡng, chúng ta quá yếu ớt, ở mạt thế này, trừ bỏ bị người quyền dưỡng đảm đương đập chứa nước và kho lúa di động ra thì chúng ta không thể làm cái gì."

Tuy rằng sau đó thôn Thiết Ti lục tục phát hiện ra thêm không chỉ một hệ mộc hay hệ thủy, đương nhiên cũng không chỉ thêm một người hệ hỏa hệ thổ hay hệ kim.... nhưng càng như thế, Triệu Như càng cảm thấy lo lắng với tình cảnh của chính mình.

------------------------------------------

349 - 2: Nhân tính

Đơn giản mà nói, Triệu Như đã từng không thuộc về một phe nào cả, nàng vừa không phải người của Lôi Giang, cũng không đứng thành hàng với An Nhiên, nàng cho rằng mình được thượng đế phái xuống để dẫn đường cho mọi người, người ban cho nàng năng lực không giống người thường, để nàng cứu vớt thế giới, nhưng đến cuối cùng nàng lại phát hiện ra, nguyên lai chính mình mới cần được cứu vớt.

Nàng và An Nhiên giống nhau, đều là dê chờ làm thịt, cho nên nàng đầu nhập vào thế lực của Lôi Giang, nịnh bợ Đường Ti Lạc, liều mạng giấu giếm dị năng chân thật của mình, giờ lại thẳng thắn nói dị năng của mình cho An Nhiên, tất cả hết thảy đều là vì hảo hảo sống sót, mang theo bà cô lớn tuổi, ở mạt thế này hảo hảo tồn tại.

An Nhiên, Lôi Giang, Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện, thậm chí cả Triệu Thiến Dung cũng không biết nàng muốn làm gì, bởi vì Triệu Như có thể nhìn được quá rõ ràng, cho nên mới có thể che dấu chính mình, nàng lắc lư ở giữa An Nhiên và Lôi Giang, yên tĩnh nhìn kỳ biến, quan sát hai đám người, xem ai có thể chiếm thế thượng phong, đến lúc đó nàng đi theo người thắng là được.

"Ngươi không hiểu nhân tính hay sao? Vậy mà ngươi cũng muốn ôm Oa Oa của ta đi, chỉ vì muốn cùng Lôi Giang khống chế được ta?"

An Nhiên có chút tức giận nhìn Triệu Như, nàng cảm kích rất nhiều đối với việc Triệu Như cứu Bạc Hà một mạng, nhưng đối với việc nàng ta có ý nghĩ như vậy, An Nhiên vẫn cảm thấy thập phần sinh khí.

"Không, ta hiểu nhân tính, ta so với ngươi nhìn thấu triệt hơn."

Triệu Như chưa từng nghĩ lại những hành động của chính mình, nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười nói:

"An Nhiên, ngươi có từng đi tới Châu Phi hay không? Ngươi có nhìn qua những vu đồng bị toàn bộ thôn làng ngược đãi hay không? Bọn họ gầy tới nỗi chỉ có da bọc xương, cánh tay chỉ còn một tầng da, ngươi không gặp qua, ngươi cho rằng mạt thế chỉ tồn tại như hiện tại hay sao? Ngươi có năng lực, không cần giống như ta sinh tồn trong kẽ hở ở mạt thế, ngươi có từng nghĩ rằng mình có thể làm gì cho thế giới này không?"

"Vì cái gì mà ta phải suy xét nhiều như vậy?" An Nhiên có chút châm chọc nhìn Triệu Như.

"Thực xin lỗi a, ta sinh hoạt trong một xã hội hòa bình có pháp chế, ta chưa từng đi đến những địa phương lạc hậu như vậy, ta có năng lực thật, nhưng trước khi ta có năng lực, ta nói cho ngươi biết, ta từ thây sơn biển máu bò ra được, hơn nữa không phải chỉ một mình, mà là mang theo đứa nhỏ vừa mới sinh ra, cho nên ta chưa từng có ý nghĩ, ta có thể làm gì cho 'thế giới' này cả?

Bởi vì cái 'thế giới' này, cũng chưa từng vì nàng làm cái gì cả.

"Đúng vậy, cho nên nhân tính đều ích kỷ." Triệu Như gật đầu, mang nụ cười có một chút ác liệt, nhìn An Nhiên.

"Ta biết ngươi sẽ không có ý tưởng vĩ đại như vậy, ngươi sẽ không, Lôi Giang cũng sẽ không, cho nên người như ta, sẽ đón ý nói hùa với các ngươi, ta nịnh bợ các ngươi, thuận theo các ngươi, thay các ngươi làm việc, bởi vì các ngươi chưa từng ôm thiện ý với thế giới này, cho nên ta vì cái gì mà không thể tiếp tay cho giặc?"

"Vậy hiện tại ngươi thẳng thắn như vậy, không phải thất bại trong gang tấc hay sao?"

"Không có biện pháp, Chiến Luyện không buông tha ngươi, hắn cũng không dễ thao túng."

Triệu Như cười, có chút tự giễu.

"Ta đây, vẫn nên đứng ở trong đội ngũ của ngươi đi, so sánh một chút thì, đứng thành hàng với ngươi so với Lôi Giang tốt hơn, bên Lôi Giang chỉ có mình hắn là hệ thổ!"

Mà trong đội ngũ của An Nhiên có hệ mộc, hệ kim, còn có Lạc Phi Phàm là hệ hỏa, giờ thêm Triêu Như nữa là có kim mộc thủy hỏa chỉ còn thiếu hệ thổ mà thôi, là đủ ngũ hành rồi.

Không phải trong sách cổ đều nói, bản chất của thế giới được tạo thành bởi năm nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ hay sao? Dưới sự so sánh của Triệu Như, nàng vẫn cảm thấy đội ngũ của An Nhiên khí thế lớn hơn.

----------------

Hiu hiu, chương này xoắn não quá (T^T)

----------------------------------------------

350. Thần côn phiên bản mạt thế

An Nhiên nghe ý trong lời nói của Triệu Như mới nhớ tới lúc trước Triệu Như có nói cái gì mà bản chất thế giới, tạo thành từ ngũ hành, ngũ hành lại tương sinh tương khắc...... Đột nhiên nàng cảm thấy mình như được gặp một thần côn phiên bản mạt thế, chính là Triệu Như a.

Triệu Như điên rồi hay sao? Thế nhưng có ý tưởng hoang đường buồn cười như vậy, hoàn toàn không giống một người đã được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến của nước ngoài, có ý niệm tư tưởng bất đồng cảnh giới với thế tục a.

"Ngươi cảm thấy ta cần đi xem bác sĩ tâm lý hay sao?" Triệu Như nhìn vào đôi mắt An Nhiên, An Nhiên không trả lời, vì thế Triệu Như cười khẩy nói:

"Quả nhiên ngươi cảm thấy ta nên đi khám bác sĩ tâm lý?"

"Ta...." An Nhiên chần chờ trong chốc lát.

"Ta cảm thấy hiện tại nhân loại muốn để tiếp tục sinh tồn đã quá khó khăn, ngươi, cái ý tưởng của ngươi quá vĩ mô, quá.... quá... nói như thế nào nhỉ, huyền huyễn đi, ngươi muốn làm sao a? Tụ tập đủ kim mộc thủy hỏa thổ sau đó triệu hoán thần long hay sao? cái đó, ta... ta chỉ có thể chúc ngươi thành công."

"Cảm ơn!"

Triệu Như nhún vai, không sao cả tiếp nhận lời chúc phúc của An Nhiên, cảnh giới của nàng, không phải loại tiểu phụ nhân ở phố phường như An Nhiên có thể hiểu được, đương nhiên, Triệu Như cũng không kỳ vọng An Nhiên có thể đạt tới trình độ tri giao với nàng.

Mỗi người đều có con đường riêng của mình phải đi, Triệu Như muốn đừng về phe An Nhiên, nàng chỉ cần bảo trì cảnh giác là có thể.

Hai người đang nói chuyện, Chiến Luyện vội vàng đi từ tầng 1 lên trong tay bê một thùng đồ vật, An Nhiên vội vàng đứng lên từ dưới mặt đất, đón hắn hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Đây là một ít cháo gói còn có mì sợi cùng đồ ăn vặt, ta tìm được từ cửa hàng tiện lợi cách vách."

Vật tư ở trong huyện thành nhỏ này nếu nói về phong phú thì cũng không có nhiều, nhưng cửa hàng tiện lợi thì có rất nhiều, mỗi cửa hàng đều có một kho nhỏ để hàng hóa, tùy tiện dọn dẹp một cửa hàng cũng đủ để xếp đầy một chiếc SUV rồi.

"Cảm ơn." An Nhiên tiếp nhận thùng giấy mà Chiến Luyện đưa, cúi đầu thấy, bên trong cái gì đều có, giăm bông, xúc xích, đồ ăn chín được đóng gói chân không, sau đó ngẩng đầu, nhìn mặt Chiến Luyện hỏi:

"Tang thi ở bên ngoài rất
nhiều hay sao?"

Nàng không đi ra ngoài nhưng có nghe thấy tiếng tru lên của đám tang thi rất lâu không tan đi, cảm thấy có chút không bình thường, An Nhiên kỳ quái lại hỏi thêm một câu:

"Thời điểm chúng ta tới, có rất nhiều tang thi bị nhốt trong nhà, đây chỉ là một huyện thành nhỏ mà thôi, có nhiều tang thi như vậy sao?

"Tang thi đã tiến hóa."

Chiến Luyện cúi đầu, nhìn An Nhiên, trong mắt có chút không vui, bởi vì An Nhiên nói câu cảm ơn với hắn, hiện tại vô luận hắn làm cái gì cho nàng, nàng đều muốn thêm một câu cảm ơn, quá khách khí, quá phân chia. Nhưng hiện tại hắn có thể so đo cái gì? Vì vậy nói thêm:

"Tối hôm qua, ánh sáng nhàn nhạt ở đại sảnh hấp dẫn không ít tang thi thị giác tới, đại bộ phận tang thi đã tiến hóa đến thị giác, trong đó đám tang thi này còn có hơn mười con tang thi da đồng."

"A????" Sắc mặt An Nhiên trắng bệch.

"Tang thi da đồng, chính là loại tang thi mình đồng da sắt hay sao?"

"Đúng vậy, làm sao? Bị chúng làm gì sao?" Chiến Luyện nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, hắn có chút đau lòng.

An Nhiên gật gật đầu, mày nhăn lại, thấp giọng nói:

"Hàng xóm nhà đối điện chúng ta, Viện tỷ bị loại tang thi này cắn chết."

Quá trình làm người ta khó chịu biết bao nhiêu, An Nhiên không nói nữa, nếu nói tiếp thì cảm xúc sẽ rất trầm trọng, hơn nữa, ngay bên tay trái nàng là phòng bệnh Hằng Hằng đang ngồi bên trong, An Nhiên sợ Hằng Hằng nghe thấy.

Chiến Luyện rũ mục nhìn An Nhiên, thật lâu sau không nói gì, cũng không hỏi thêm gì khác, chỉ nâng tay lên, bàn tay to rộng trầm ổn chạm vào đầu vai An Nhiên, xoa xoa, hạ giọng:

"Đừng lo lắng, Lạc Phi Phàm là dị năng giả hệ hỏa, đối phó với với loại tang thi này rất đơn giản."

----------------------------------------

351. Thể hiện giá trị của chính mình

Có lẽ vạn vật trong thiên hạ là tương sinh tương khắc, An Nhiên là dị năng giả hệ mộc, thực vật của nàng như thế nào cũng không cắn được cái loại tang thi hệ kim này, nhưng Lạc Phi Phàm vừa ra ngựa, tung một hỏa cầu ra ngoài, lập tức nóng chảy tang thi hệ kim kia, cho nên bên ngoài bệnh viện, ngoại trừ việc số lượng tang thi nhiều một chút, cũng không có xuất hiện nguy cơ tang thi đánh vào bên trong bệnh viện.

Càng không cần dùng dị năng của An Nhiên ra ngựa, những con tang thi tiểu lâu la bình thường thì phi dao của Chiến Luyện cũng đủ để giải quyết chúng, dư lại mấy con cá lọt lưới cũng có Vân Đào cùng mấy người dị năng giả lực lượng giải quyết.

Thế cục ổn định xuống, tới buổi tối, trong huyện thành nhỏ này cũng không có quá nhiều tang thi, tang thi có thể hoạt động cơ bản đều đã bị giải quyết, mọi người thu thập vật tư đào tinh hạch, xong thanh thản ổn định chuẩn bị đi ngủ.

Đêm xuống, gió có chút lớn, dưới ánh trăng hơi sáng ở bên ngoài, cành cây bị gió thổi lắc qua lắc lại, bóng dáng chiếu vào ô cửa sổ khép kín giống như những xúc tua của yêu quái đang giương nanh múa vuốt.

An Nhiên dùng bếp dầu xách tay, tìm một nồi sắt nhỏ, chuẩn bị nấu mì cho Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, tìm trái tìm phải không tìm được bình nước, liền cầm nồi, chạy đến văn phòng bác sĩ, đưa chiếc nồi nhỏ duỗi ra trước mặt Triệu Như.

"Cho chút nước đi."

Triệu Như đang ngồi ở cạnh bàn, sửa sang ghi chép lại bệnh lý của Tiểu Bạc Hà, mí mắt cũng chưa nâng, ngón tay để vào trong nồi sắt, đổ cho An Nhiên hơn nửa nồi nước, thuận tiện nói:

"Nấu thêm cho bà cô ta một ít mỳ, bà cũng đã lâu không được ăn đồ nóng hổi rồi."

"Nga, được."

An Nhiên bưng hơn nửa nồi nước trở về phòng của mình, đậy vung nồi vào, đang suy nghĩ xem nên nấu mì ở đâu? Phòng bệnh này không có được một cái bàn gì đó, thì Vân Đào đã khiêng hai bình nước khoáng lớn lên tầng, thấy An Nhiên đã có nước, tự cho là Chiến Luyện chuẩn bị cho nàng, cũng không hỏi nhiều, buông hai bình nước xuống nói với An Nhiên:

"Vừa rồi có không ít chuột chạy tới đây, nhiều hơn so với tang thi, các ngươi cẩn thận một chút, chúng ta đều ở bên ngoài."

"Muốn ta hỗ trợ không?" An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Vân Đào, chuột a, bé như vậy, những người đàn ông này cũng lười giết chúng đi, không bằng để thực vật của nàng ăn hết.

Vân Đào cười với An Nhiên một chút, đi đến bên người nàng, lời ít ý nhiều nói:

"Ngươi cũng đừng quá xem thường nam nhân, hiện tại là lúc chúng ta thể hiện giá trị của mình."

Đúng vào lúc này, Chiến Luyện ôm một cái thùng bát đũa dùng một lần chưa mở đóng gói đi lên, thấy Vân Đào và An Nhiên đứng khá gần, mặt nghiêm lại, thả cái thùng trong ngực xuống mặt đất, reo lên:

"Vân Đào, đi, chúng ta đi ra bên ngoài diệt chuột đi."

Cuối cùng lại lấy ra một túi tinh hạch lớn, đặt trên cái thùng nói thêm với An Nhiên:

"Thu tốt."

Vân Đào thấy bộ dạng mặt nhỏ mũi nhỏ này của Chiến Luyện, liền biết hắn không thích mình thân cận với An Nhiên, hắn đi tới bên người Hằng Hằng, sờ sờ đầu của đứa nhỏ, chủ động xoay người đi ra phòng bệnh, lưu Chiến Luyện trong phòng.

Chiến Luyện sai sử Vân Đào đi rồi, nhưng mình thì không nhúc nhích, đứng tại chỗ, thấy An Nhiên đi tới đi lui tìm đồ vật, liền nhíu mày hỏi:

"Ngươi muốn tìm cái gì?"

"Ta muốn tìm một cái bàn, không thể để bát đũa ở trên giường được."

"Chờ."

Chiến Luyện lộc cộc chạy đi ra ngoài, chốc lát lại lộc cộc trở về, trong tay bê một chiếc bàn khá lớn, hình vuông, đặt ở bên ngoài phòng bệnh.

"Ngươi nấu ở bên ngoài đi, thiếu cái gì thì nói một tiếng, ta lấy cho ngươi."

----------------------------

352. Ngươi và chồng cũ của ngươi

"Cảm ơn."

An Nhiên nói lời cảm tạ, mang theo nồi đầy nước, đi ra khỏi phòng bệnh, đặt nồi lên bàn, chuẩn bị quay đầu đi vào lấy bếp cùng mì sợi, cánh tay nàng lại bị Chiến Luyện bắt được, nàng quay đầu, nhìn Chiến Luyện có chút khó hiểu.

Chiến Luyện nhấp môi, buông lỏng tay:

"Thôi, ngươi làm đi."

Nói xong, hắn quay đầu đi xuống cầu thang, đi ra ngoài giết chuột đào tinh hạch.

Trên hành lang u ám, Triệu Như đã viết xong bệnh lý, đi về hướng An Nhiên, vừa giúp nàng vừa cười nói:

"Ngươi và chồng cũ của ngươi, rất có ý tứ a, ta nếu là ngươi, sẽ không khách khí với hắn như vậy."

An Nhiên không nói chuyện, cúi đầu, trầm mặc ôm cái thùng mà Chiến Luyện đã đặt ở phòng bệnh, mở ra, lấy ra một chồng bát dùng một lần, lấy từng cái từng cái ra đặt trên bàn, nói với Triệu Như:

"Cho nhiều mì chút, mỗi người một bát, đều không dễ dàng a, vội vàng cả một ngày, khẳng định đều đã đói bụng."

"Chúng ta thì không cần, chúng ta lại không cần ăn gì."

Triệu Như nhướng mày, mở ra một túi mì, nhìn túi tinh hạch Chiến Luyện giao cho An Nhiên ở trong phòng, nhướng mày nói:

"Ta dùng nước đổi tinh hạch với ngươi, tiết kiệm chút đồ ăn cho người khác."

"Kia lại không phải tinh hạch của ta, ngươi muốn đổi, nói với Chiến Luyện đi."

An Nhiên bĩu môi, trong nói nghĩ điều Triệu Như nói nàng cũng biết, dị năng giả ngũ hành, thật không cần ăn cơm, hấp thu tinh hạch là được.

"Chẹp chẹp, ngươi và chồng cũ của ngươi, thật là có quá nhiều lỗ hổng để chui a."

Triệu Như nhìn An Nhiên, có chút tức giận nói:

"Nếu ta mà là ngươi, thì nhanh chóng ôm chặt đùi chồng cũ của mình rồi, một cái đùi bảo hộ sẵn có như vậy không biết ngươi đang khách khí cái gì nữa."

"Ngươi quản ta sao?!" An Nhiên trừng mắt liếc Triệu Như một cái, vấn đề giữa nàng và Chiến Luyện không phải nhân sĩ có tư tưởng cảnh giới cao như Triệu Như có thể hiểu được.

Dù sao cũng thấy kỳ cục, mọi người đều trải qua rất nhiều chuyện ở mạt thế, không có đồng sinh cộng tử, không cùng chung hoạn nạn, muốn ở chung như lúc trước mạt thế? Thật quá kỳ cục đi.

Vừa nói chuyện, mì sợi đã nấu xong, Triệu Như bưng một bát mì đi đến phòng Triệu Thiến Dung bên kia, An Nhiên múc cho Hằng Hằng một bát, để Hằng Hằng ăn trước, nàng đi xem Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ đã tỉnh.

"Muốn ăn chút đồ ăn không? Ta múc cho ngươi một chút nước mì, để nhuận nhuận dạ dày nhé, sau đó sẽ lấy mì cho ngươi ăn."

An Nhiên ghé vào đầu giường của Tiểu Bạc Hà, duỗi tay, vuốt sợi tóc dính trên khuôn mặt cô bé, trong mắt tràn ngập thương tiếc, nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Tiểu Bạc Hà, An Nhiên ôn nhu nói:

"Ăn chút gì nhé, vô luận nhiều hay ít, phải ăn no, chúng ta mới có sức lực vượt lửa để trùng sinh."

"Tỷ tỷ, ta nhớ mẹ."

Tiểu Bạc Hà nằm trên giường, mở miệng, thanh âm tinh tế, khóe mặt rơi xuống hàng nước mắt.

An Nhiên hít cái mũi một chút, hạ thân mình xuống ôm Tiểu Bạc Hà.

"Nàng cũng rất nhớ ngươi, muốn ngươi hảo hảo mà sống sót, không cần lấy thân thể của mình nói giỡn."

"Thật vậy chăng?"

"Thật sự."

An Nhiên lau nước mắt của mình ở gối đầu, lúc này mới nhổm dậy, hít một hơi thật sâu, lại nhìn Tiểu Bạc Hà.

"Tốt rồi, không khóc, ta đi lấy nước mì nha"

Nói xong, An Nhiên ra cửa, lấy một bát nước mì cho Tiểu Bạc Hà, đang bón nước mì cho Tiểu Bạc Hà thì Triệu Như đi vào nhìn qua Tiểu Bạc Hà một chút, tiêm cho nàng một mũi, xong lại đưa cho An Nhiên mấy hộp thuốc bổ máu, để cho Tiểu Bạc Hà uống.

Đột nhiên, bên trong đại sảnh dưới tầng 1, truyền đến tiếng kêu to của một người đàn ông, tiếp theo, những âm thanh kinh hoàng thất thố truyền đến, Triệu Như lập tức xoay người, chạy như bay ra cửa phòng.

---------------------------------------

353. Đừng sợ

An Nhiên dặn dò Tiểu Bạc Hà uống hết nước mì, rồi vội vàng ra ngoài cửa phòng bệnh, ghé vào tay vịn của cầu thang nhìn thoáng qua.

Đại sảnh loạn thật sự, có một người đàn ông bị nâng lên cầu thang, vội vàng đi lên tầng 2, Triệu Như vừa bóp vào cánh tay của người đàn ông kia, vừa để người nâng hắn vào phòng giải phẫu, An Nhiên cau mày, vẻ mặt lo lắng, kéo lấy Lương Tử Ngộ đang nâng ngươi kia hỏi một câu:

"Hắn làm sao vậy?"

"Bị chuột cắn." Lương Tử Ngộ vội vàng nói một câu rồi nâng người đi đi vào.

An Nhiên đi xuống hai bước, nhìn xem Chiến Luyện và Vân Đào ngoài cửa đại sảnh.

Nàng không nhìn không biết, vừa thấy thì bị dọa sốc, bên ngoài tất cả đều là chuột, mỗi con đều rất lớn, to như một con mèo, rậm rạp từ cổng lớn cho đến đầu đường, ngoài cửa một bức tường lửa được dựng lên, lũ chuột đó có con phá tan bức tường chạy vào, có con bị thiêu chết bên ngoài bức tường, Lạc Phi Phàm phụ trách việc giữ vững bức tường lửa, mà Chiến Luyện thì giải quyết những con chuột vọt được qua bức tường đó.

Khó trách An Nhiên cảm thấy hôm nay trời đã khuya như vậy rồi còn rất sáng.

Những người còn lại trừ Vân Đào còn đang giết chuột ra thì những dị năng giả lực lượng khác tất cả đều đang đào tinh hạch trong cơ thể chuột, cung cấp cho Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện.

"Dì ơi!"

Phòng bệnh, tiếng kêu của Hằng Hằng truyền ra, An Nhiên vội vàng quay trở về, vừa vào phòng, thì thấy một con chuột to giống như một con mèo đôi mắt màu đỏ tươi mở to, đang cắn màn lưới bảo vệ ở ngoài cửa sổ.

Đám chuột này rõ ràng cũng tiến hóa, nhưng không giống như tang thi, cả người tang thi thì thối rữa, nhưng bọn chuột này da lông chúng thì hoàn hảo, hơn nữa còn là vật sống, ngũ cảm đều còn.

"Đừng sợ, dì ở đây,"

An Nhiên cũng không cần người khác hỗ trợ, nàng tiến đến, đứng ở cạnh cửa sổ, lấy ra một hạt giống hoa từ trong túi áo, đặt ở trong lòng bàn tay bắt đầu giục sinh nảy mầm, phiến lá xanh non nháy mắt bò lên trên song cửa sổ, chui ra vết rách của màn lưới cửa sổ bị chuột cắn nát, chui vào trong miệng của con chuột kia.

Con chuột kêu lên chi chi, ngã xuống từ cửa sổ, mang theo thực vật của An Nhiên, rơi xuống đám chuột đang ở dưới cửa sổ.

Hạt giống hoa là An Nhiên thu thập được trong một cửa hàng nông sản trên quốc lộ trước khi tới thôn Thiết Ti, nàng để chúng trong túi quần áo, không làm người khác chú mục cũng có thể tiện tay lấy ra dùng.

An Nhiên mở cửa sổ ra, dưới ánh sáng nhàn nhạt, chỉ nhìn đến phía dưới là một mảnh mắt đỏ, cùng với tiếng kêu chi chi của chúng, chúng tựa hồ như thấy được An Nhiên đang nhô đầu ra từ cửa sổ, từng con từng con thập phần hưng phấn hướng đến đầu tường bò, chúng đè lên nhau chồng chất lên nhau, nhìn dáng vẻ kia rất nhanh sẽ bò lên trên.

An Nhiên vội vàng rải một ít hạt giống hoa xuống, giục sinh thực vật "ăn" chuột, thực vật của nàng, lớn rất nhanh, hơn nữa An Nhiên chọn hạt giống là loại cây mây, thân cành lòng vòng, giỏi về dây dưa với một đám chuột rậm rạp như vậy.

Trong chốc lát, số lượng đám chuột ở chân tường bị ăn cũng khá nhiều, một mảnh dây mây xanh mượt theo chân tường bò lên.

Nhưng đám chuột này không phải tang thi, lũ chuột tiến hóa thành chuột biến dị so với đám chuột bình thường thì lợi hại hơn, bởi vì chúng nó cái gì đều ăn! Ngoài ăn thịt người, chúng còn ăn cả thực vật!

Cho nên cây mây của An Nhiên phòng thủ tương đối vất vả, cả người nàng vã ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng móc hết toàn bộ tinh hạch trong người ra, ngẫm lại, xoay người một cái, đem túi tinh hạch ở chân giường của Oa Oa cũng mang ra, nắm một nắm, dựa vào mép giường, vừa hấp thu tinh hạch, vừa phun ra nuốt vào năng lượng trong thân thể.

Vô hình chung, nàng một người thay toàn bộ bảo vệ cho hậu phương lớn của tòa bệnh viện này.

-------------------------------------

354. Sớm đi sớm tốt.

Trước cửa lớn, áp lực của mấy người Chiến Luyện suy giảm, nhưng thế cục vẫn không lạc quan như cũ, mấy người dị năng giả lực lượng trừ Vân Đào ra tất cả chỉ còn công hiệu đào tinh hạch.

Mà Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện hấp thu tinh hạch như nước chảy, cho nên áp lực của mấy người kia cũng khá lớn.

Mấu chốt là những thi thể của tang thi và đám chuột ở trước cổng bệnh viện càng ngày càng đắp cao, không phải tất cả thi thể tang thi và chuột đều bị đốt thành tro tàn, phàm là dư lại một chút bộ phận thân thể nào đó sẽ bị đám chuột còn lại hay những con tang thi chạy tới ăn mất,

Số lượng tang thi càng giết thì càng ít đi, rốt cuộc chúng nó không có cách nào sinh sôi nảy nở như lũ chuột, nhưng số lượng lũ chuột này lại không thấy ít đi mà xu thế càng ngày càng nhiều lên.

"Cứ như vậy thì không được, phải nghĩ biện pháp đem thi thể của đám chuột và tang thi kia xử lý hết."

Chiến Luyện phất tay, một loan đao khổng lồ hình trăng non hiện ra, nhìn đám thi thể kia hấp dẫn càng nhiều lũ chuột tới ăn, mà có chút nôn nóng.

Lúc này hắn rất muốn bứt ra thủ bên người An Nhiên, nhưng ở cổng lớn này nếu chỉ có một mình Lạc Phi Phàm thì rất nguy hiểm, lỗ tai hắn dựng thẳng lên, đã làm tốt chuẩn bị chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của An Nhiên hắn sẽ lập tức xoay người chạy đi bảo hộ hai mẹ con bọn họ a.

Nhưng mà An Nhiên vẫn không kêu, tương phản, bên trong bệnh viện phảng phất như không tao ngộ đến nguy hiểm gì, làm hắn cảm thấy rất khả nghi, muốn đi điều tra một phen.

Phía đầu đường, có tiếng ồn vang lên, là Trương Bác Huân mang theo mấy chiếc xe vọt lại đây, Trương Bác Huân ở đầu xe ném ra kim thương, hơn nửa con phố bị kim thương của hắn đâm chọc giống con nhím.

Hệ kim có một chút chỗ tốt là làm được kim thương kim đao gì đó, sẽ không bị lũ chuột gặm dễ dàng giống như thực vật, nhưng cấp bậc hệ kim của hắn hiển nhiên không cao cường như Chiến Luyện, kim thương hắn ném ra cũng không có hiệu quả lớn đối với việc giết lũ chuột, chúng vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.

Đợi đến khi xe chạy đến cổng lớn của bệnh viện, trên thân xe hắn đã bò đầy chuột to giống như những con mèo.

Trương Bác Huân mở cửa sổ xe, một tấm kim loại màu vàng được dệt thành võng che ở cửa sổ, hắn hướng về đám người Chiến Luyện trong biển lửa quát lên:

"Lái xe, bỏ đi, cái huyện này trước mạt thế có dịch chuột, chúng nó sinh sản quá nhanh, đi thôi!"

Muốn giết nhưng giết không hết lũ chuột này, tuy rằng mấy người Chiến Luyện không cần ăn uống nhưng những dị năng giả lực lượng kia vẫn cần ăn, có vài người như vậy, đối mặt với chuột triều như thế này, căn bản không căng được bao lâu nữa.

Đương nhiên thêm một An Nhiên ở đằng sau kia, cũng căng không được mấy ngày.

Mà đoàn xe của Trương Bác Huân này trừ đi mấy chiếc đã trở về đưa vật tư, hiện giờ chỉ còn thừa lại 3 chiếc xe là có thể thấy được người bên hắn tổn thất thập phần nghiêm trọng, bên này của Chiến Luyện, tốt xấu gì chỉ có một người bị lũ chuột cắn bị thương.

Hiển nhiên là sớm đi sớm tốt.

Chiến Luyện ở bên trong tường lửa, phất tay phóng ra một mảng mũi nhọn, quay đầu bắt lấy Vân Đào, đẩy hắn vào trong phòng.

"Đi mang vợ và con gái ta xuống dưới, các ngươi lên xe đi trước, ta cản ở phía sau."

Vân Đào nhíu mày, lảo đảo một cái, lui ra sau, đầu tóc hoa râm nhìn Chiến Luyện, trong tình thế khẩn cấp, không chấp nhận được việc nhiều lời, Chiến Luyện muốn cản ở phía sau, bởi vì hắn có năng lực như vậy, mà hắn để cho Vân Đào mang An Nhiên và Oa Oa đi trước bởi vì hắn tín nhiệm Vân Đào.

Bởi vì An Nhiên tín nhiệm Vân Đào, cho nên Chiến Luyện chỉ có thể đem vợ hắn và con gái hắn giao cho Vân Đào.

Hắn thở dài, vội vàng đi lên tầng 2, Hằng Hằng vội vàng đi đến gần, Vân Đào sờ soạng đầu đứa nhỏ, thấy An Nhiên đứng ở bên cửa sổ hấp thu tinh hạch, liền hỏi:

"Lũ chuột bên ngoài cửa sổ có thể giải quyết sạch sẽ không?"

-----------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện