Triệu Thiến Dung ngồi trên xe lăn, cũng đứng ở ngoài cửa kính, cẩn thận nghiêm cẩn nhìn vào phòng
giải phẫu, chuẩn bị nếu xuất hiện bất luận vấn đề gì nàng có thể chỉ đạo cho Triệu Như.
Sau đó đột nhiên An Nhiên phát hiện trong số nam nhân vây quanh Tiểu Bạc Hà hỗ trợ chiếu sáng
kia có một người phi thường quen mắt, phi
thường phi thường quen mắt, nàng nhìn chằm chằm người đó, vừa thấy, kiền nhận ra đó là
Lương Tử Ngộ !!!
Phảng phất như ý thức được gì đó, đột nhiên An Nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Lương Tử Ngộ,
hắn cũng thấy được nàng, nháy mắt vài cái và cười với nàng một chút.
Cho tới nay hắn đều là bộ dạng này, khi không cười thoạt nhìn có bộ dạng bất cần đời, khi cười lên,
làm thì tạo cho người ta cảm giác một loại cà lơ phất phơ.
Đột nhiên tâm An Nhiên như vọt lên cổ họng, nàng ôm chặt Oa Oa, nắm chặt tay, trong bàn tay có một
hạt giống hoa, An Nhiên cắn răng, nếu Triệu Như giết chết Tiểu Bạc Hà, nàng nhất định phải cho toàn
bộ người trong phòng giải phẫu này làm phân bón dưỡng hoa.
Triệu Thiến Dung ngồi xe lăn bên cạnh, đem ánh mắt già nua từ trên người Tiểu Bạc Hà chuyển lên
trên người An Nhiên, phảng phất như bà nhìn được sự khẩn trường và túc sát của nàng, bà cười trấn
an, nói với An Nhiên: "Đừng lo lắng, sẽ không phát sinh chuyện gì, kỹ thuật của A Như rất tốt, đây
chỉ là một tiểu phẫu có chút phiền phức nhỏ mà thôi.
"
"Thân là bác sĩ, đương nhiên phải suy xét hết toàn bộ các mặt của bệnh nhân sẽ gặp
phải, Triệu Thiến Dung chỉ suy xét đến việc tiểu cầu của Tiểu Bạc Hà thấp, phẫu thuật sẽ có nguy
hiểm, nhưng cũng không nói nàng nhất định sẽ tao ngộ nguy hiểm.
Bà cho rằng An Nhiên khẩn trương là bởi vì lo lắng sợ phẫu thuật không thuận lợi.
Không sai biết khoảng 1 giờ sau, Triệu Như xử lý tốt ca phẫu thuật dưới sự chỉ đạo của Triệu Thiến
Dung lại tiêm cho Tiểu Bạc Hà vài ống thuốc, toàn bộ cuộc giải phẫu mới được xem như kết thúc, mấy
người đàn ông cầm đèn