Mắt thấy đám người Lương Tử Ngộ đã thoát thân, An Nhiên cười nhạo một tiếng, mang theo một chút ý
vị trào phúng.
Rõ ràng những người "hăng hái làm việc nghĩa" kia, thoạt nhìn cỡ nào là chính trực căm ghét cái ác
như kẻ thù, nhưng vừa nghe nói có nguy hiểm, liền bỏ xuống người già và trẻ nhỏ, thật có ý tứ sâu
xa a.
Nàng quay đầu, ngồi thẳng thân mình, ôm Oa Oa chơi đùa, thấy Chiến Luyện mở cửa xe ra,
cúi người về phía nàng, An Nhiên liền hỏi:
"Sao ngươi không đi giết đám chuột? Không phải nói đi diệt chuột hay sao?"
"Ta vừa mới phối hợp với ngươi, phối hợp tốt như vậy, ngươi có muốn hôn ta một chút hay không?"
Chiến Luyện dùng đôi mắt đen nhánh có chút càn rỡ nhìn An Nhiên, hắn cười phảng phất như đang nói
giỡn, phảng phất lại như có một chút nghiêm túc.
Mặt nàng đỏ lên, duỗi tay, đẩy mặt Chiến Luyện ra xa, trách mắng: "Đến khi nào rồi? Đừng đùa, mau
đi diệt chuột của ngươi đi.
" "Liền đi, liền đi.
"
Chiến Luyện bám ở cửa xe, bị An Nhiên đẩy ra, tươi cười đầy mặt, hắn đóng cửa xe
lại, giống như được tiêm máu gà, hưng phấn chạy về phía sau giết đám chuột.
Tuy rằng An Nhiên không hôn hắn, nhưng ít ra nàng không phất tay áo bỏ đi, đây đã rất tốt rồi, còn
lại không gấp được, từ từ tới đi.
Nhìn bóng dáng Chiến Luyện rời đi, An Nhiên ở trong xe thở phào, nàng ngẩng đầu nhìn đoàn xe thật
dài ở phía trước, ôm Oa Oa đang rầm rì rầm rì, mở cửa xuống xe.
Nàng đi đến xe cấp cứu nhìn qua Triệu Thiến Dung thấy bà đang ngồi ngủ trên xe lăn, người đàn ông
bị chuột cắn bị trói trên giường bệnh, sắc mặt đỏ bừng, trong đỏ còn có chút xanh, sốt cao, nhưng
gân xanh ở trên cổ, đã bò lên đến lỗ tai.
Phỏng chừng sợ là không tốt, nên chuẩn bị làm tốt việc giải quyết.
Nàng quay đầu lại, thấy đám người Lương Tử Ngộ ôm mấy đứa nhỏ và mang mấy người già
đi lại đây, An Nhiên nói:
"Người bị