Những mảnh gai kim loại nhọn hoắt bị đốt cháy đến đỏ bừng, một khi lũ chuột vọt lại đây, kêu ki ki
bị treo trên đám gai kim loại nung đỏ đó.
An Nhiên bĩu môi, Chiến Luyện đây là sao chép lại gai của tiên nhân cầu của nàng a.
Này cũng coi như sao chép a?
Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Đào cầm con dao trên tay đi tới, hắn nói: "An Nhiên, ngươi về thủ vật tư
đi, ta đi hoạt động gân cốt một chút.
" "Không muốn thấy Đường Ti Lạc.
"
An Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía chiếc xe của mình và hai chiếc xe tải cùng xe cứu thương, lại
nói với Vân Đào:
"Được rồi, ta đứng ở đây trông.
"
Nàng nghỉ chân, đứng ở ven đường nhìn xe vật tư.
Vốn dị bọn họ đỗ ở cuối đội ngũ của Đường Kiến Quân cho nên vị trí đang diệt chuột và xe của họ
cũng không xa, đối với khoảng cách này An Nhiên
trông chừng xe vật tư cũng dư dả.
Chốc lát sau, Triệu Như đi tới, trên mặt ngưng trọng, không đợi An Nhiên hỏi, Triệu Như đã nói:
"Đường Ti Lạc nói, mấy đứa nhỏ và người già kia vốn dĩ có mặt trong đội ngũ được cứu trợ, lúc rút
lui bọn họ được đưa lên xe trong nhóm đầu tiên, nhưng khi đội ngũ nghỉ chân, mấy người này chính họ
lại tản ra, không biết là bị người khống chế hay chính mình tự nguyện đi ra ăn xin.
"
Dựa theo kế hoạch của Đường Kiến Quân, hắn phái người đi tìm vật tư chính là vì cung
ứng cho người già phụ nữ, trẻ em, quân nhân và nhân viên y tế trong thôn Thiết Ti, tuyệt đối không
có khả năng thiều đồ ăn của bọn họ, cho nên mấy người này lăn lộn cái gì a?
An Nhiên mở miệng nói thẳng:
"Còn dùng đến đoán hay sao, căn bản những người già và trẻ nhỏ này bị người khống chế, để cho bọn
họ đi ra xin ăn xin uống, trước mạt thế, không phải có một tổ chức như Cái Bang hay sao, trong tin
tức cũng có nói, có một cái làng cả làng đi ra ăn xin coi đây là công việc mưu sinh hay sao!" Trong
thôn tổng cộng hơn một vạn người, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, ai thao túng
những người gia