"Ai biết nàng muốn mọc răng hay bị biến thành tang thi a? Không được, nói không chừng các ngươi đều
bị đứa nhỏ này cảm nhiễm virus tang thi rồi, các ngươi đi theo chúng ta, chúng ta phải kiểm tra các
ngươi.
"
"Đúng vậy, đi mau, đừng để virus lây bệnh cho người khác!"
Những người này mồm năm miệng mười, nói nói, khẳng định suy đoán Oa Oa bị biến thành tang thi, là
một con tang thi nhỏ a.
Thậm chí bọn họ còn nói thẳng An Nhiên và Triệu Như phải theo chân bọn họ, phải quản chế hai
người các nàng, miễn cho mang virus tang thi lây bệnh cho người khác.
An Nhiên nhìn thoáng qua Triệu Như, nàng ấy còn đang giương giọng thép chói tai, mấy người Lương Tử
Ngộ liền chạy lại đây hỗ trợ, mà ở cuối đội ngũ gần đống lửa, vừa hay Chiến Luyện quay đầu lại,
nhìn thấy năm sáu người đàn ông đang vây quanh An Nhiên và Oa Oa nói nhao nhao gì đó, lập tức vọt
trở về.
Cùng với đám Lương Tử Ngộ trái phải đi tới, còn không kịp thay An Nhiên và Triệu Như giải vây, thì
thấy một người đàn ông trong nhóm kia động thủ, muốn đoạt lấy Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên.
Nguyên bản khuôn mặt An Nhiên đang dịu dàng, nháy mắt giống như lệ quỷ thê lương, đột nhiên rút ra
con dao quân dụng ở thắt lưng, vung một dao qua, chém bay cánh tay của người đàn ông nọ.
Tiếng thét chói tai, máu tươi văng khắp nơi, làm chúng nam nhân đang vây chung quanh An Nhiên tập
thể kinh hách, sáu đó im lặng hai giây, đột nhiên chạy tứ tán, vừa vặn một người đụng phải Chiến
Luyện đang trở về, hắn đánh một quyền vào đầu tên kia, làm kẻ kia ngã sấp xuống mặt đất.
Chiến Luyện ngẩng đầu nhìn An Nhiên, khuôn mặt vô biểu tình của nàng đang cúi đầu, nhìn người đàn
ông bị chặt đứt tay đau đến lăn lộn trên mặt đất, nàng không có một chút cảm xúc phản ứng nào.
Oa Oa nằm trong ngực An Nhiên, an an ổn ổn không chịu nửa điểm xóc nảy gì, còn An Nhiên thì cầm con
dao quân dụng trong tay, thân dao còn dính máu tươi, một giọt một giọt chảy xuống mặt đất, bị đại
địa hấp thu sạch sẽ.
Chiến Luyện sửng sốt một chút, mẹ của đứa nhỏ nhà hắn từng nũng nịu a, chung quy vẫn không giống
với trước kia, giờ nghĩ lại thì đúng rồi, không có một chút tâm tính lãnh khốc vô tình thì làm sao
có thể mang theo một đứa nhỏ từ