Những đoàn đội người sống sót có năng lực đã sớm chạy đến Tương thành, sẽ không có người phụ trách
đem những người già nhược bệnh tàn dựng này mang đi theo, những người này, trong mạt thế chân chính
trói buộc, trừ bỏ những người quân nhân ra, không có người nào nguyện ý chiếu cố những
trói buộc đó.
Vì thế Đường Kiến quân ra mệnh lệnh, hơn mấy trăm đến gần một ngàn người lính và trên một trăm nhân
viên y tế, mang theo mấy chiếc xe tải chở những trói buộc kia, bắt đầu nhổ trại, rời đi dọc theo
quốc lộ chính thức tiến về Tương thành.
Người có năng lực nổ máy, trong miệng lẩm bẩm đi theo sau đội ngũ, còn lại một số người không theo
kịp, thì tức giận chỉ muốn đi đào phần mộ tổ tiên Đường Kiến Quân lên, bất quá oán hận cũng không
thể dùng vào việc gì, ngay cả mặt Đường Kiến Quân họ cũng không thấy, hiện tại cũng không có thời
gian để tìm ông náo loạn, đuổi theo đội ngũ mới là quan trọng.
Bọn người An Nhiên trở thành số người bị Đường Kiến Quân vứt bỏ, mấy người vừa đánh vừa lui đã
hơn một giờ, Oa Oa không chịu, được Chiến Luyện ôm trong ngực, khóc rống lên, nhìn dáng vẻ
kia là đói bụng.
Trên quốc lộ, một hàng xe chặn đường, có xe bị bỏ lại, có xe thì lục tục lái đi rồi, càng lui về
sau, đường càng thông thoáng, An Nhiên tiếp nhận Oa Oa từ trong ngực Chiến Luyện, xa xa thấy Vân
Đào đứng ở bên cạnh xe vận tải.
Bên này, dị năng giả ngũ hành dần dần trở thành chủ lực chiến đấu, Vân Đào tự biết không có thể
giúp đỡ được gì, hắn chỉ huy mấy người Lương
Tử Ngộ, dọn dẹp đám xe bị bỏ lại đỗ ngã dọc khắp đường, thuận tiện gõ nát cửa sổ xe, đem những vật
tư bị vứt bỏ trong xe lấy đi, bỏ vào xe tải.
Vật tư góp nhặt quá nhiều, một xe tải không chứa được, Vân Đào tìm một sợi dây thừng, buộc một
chiếc Minibus kéo ở sau xe tải, minibus cũng nhét đầy vật tư, chủ nhân của đám vật tư đó, đều là
người sống sót chạy ra từ thôn