Lạc Phi Phàm thò người tới, cảm thấy cách này cũng không tồi, vừa vặn mình đang nghẹn đi tiểu, vừa
lúc lấy lợi dụng một chút.
Chiến Luyện mở cửa xe tải, lấy một bịch tã giấy ra, phân phát cho Lạc Phi Phàm và mấy người Vân Đào
vài miếng, mấy người bớt thời giờ chạy đến cạnh đó, tưới nước tiểu lên mấy cái bỉm.
Lại bắt mấy con tang thi da vị giác da đồng, trùm lên đầu chúng nó, lúc này mới rảnh rỗi một chút,
tìm mấy chiếc xe, vừa giết tang thi đuổi theo vừa chạy.
Đường Kiến Quân dẫn dắt đội ngũ đã sớm đi về phía Tương thành, phía trước chẳng những không có tang
thi mà ngay cả chuột đều không có, mọi người như reo hò liều mạng chạy về phía trước.
An Nhiên mang theo mấy đứa nhỏ, lại còn hai người bệnh là Triệu Thiến Dung và Tiểu Bạc Hà, huống
chi đường quốc lộ cũng không thể đi nhanh, bọn họ đành tìm vài nhà dân ở ven đường tạm trú lại.
Đường quốc lộ về Tương thành loanh quanh lòng vòng, tuy rằng ven đường toàn là hoa cỏ cây cối
nhưng cũng không phải hoàn toàn không có bóng người, ngẫu nhiên cũng sẽ phát hiện mấy gian nhà hai
tầng ở giữa núi đồi, phần lớn là vài ba ngôi nhà quần cư.
Xe bọn họ ngừng ở trên đường quốc lộ, một trận gió nhẹ thổi tới, cuốn theo rác rưởi bay múa trên
mặt đất, An Nhiên ôm Oa Oa đang không an phận xuống xe, nhìn Vân Đào mang theo Hằng Hằng đi xuống
từ xe tải, cầm theo một chút vật tư xuống dưới, mấy người Lương Tử Ngộ thì ôm Triệu Như, Triệu
Thiến Dung và Tiểu Bạc Hà đi vào nhà dân.
An Nhiên ôm Oa Oa, cũng đi theo vào mấy tòa nhà này, nhìn hoàn cảnh, có vẻ không tồi, có tường
vậy, có sân xi măng, sàn nhà là gạch men sứ, có gara, chứng minh trước khi mạt thế, chủ
nhân ngôi nhà này sinh hoạt cũng không đến nỗi tệ.
Triệu Như còn hôn mê, Triệu Thiến Dung bị thương rất nặng, còn Tiểu Bạc Hà vừa mổ xong, bị phân vào
ba gian phòng, chờ đặt ba người họ nằm tốt, An Nhiên cố ý nhìn thoáng qua Triệu Thiến Dung, phát
hiện bà đang thoi thóp thở ra thì nhiều mà hít vào