Sau khi sửa sang lại hầm trú ẩn, mặc dù máy bay có ném bom thì bọn họ cũng chỉ có thể phá hỏng một
ít địa tầng kiến trúc phía trên, không nổ chết người.
Chỉ cần đám quân nhân ở trên máy bay xuống đất, căn căn Diệu Dương trăm phần trăm sẽ
thắng.
Cứ như vậy qua mấy ngày, người ở căn cứ Diệu Dương ra ngoài càng nhiều, hai Vân Đào
bị mang ra từ Đại phú hào, mọi người truyền tai nhau nói lãnh đạo cao tầng của đoàn đội đã quyết
định, giết cả hai Vân Đào.
Có người hoan thiên hỉ địa, có người thở dài lắc đầu, người hoan hỉ nói, lúc này Trần Triều Phát
xác định phải chết rồi, người lắc đầu thờ dài cảm thấy vì Trần Triều Phát mà phải bỏ đi mạng sống
của Vân Đào, thật sự là không đáng.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bọn họ tự phải trải qua nhật tử của mình, ai chết cũng được, dù sao
người chết không phải mình.
Căn cứ Diệu Dương có vài tòa nhà cao tầng còn bị cánh đồng tuyết chôn vùi mất một nửa, tường
thành đã không có, cũng không còn bóng dáng những con đường rộng rãi, con người ở đây vẫn
vui sướng hoạt động ở trên những cánh đống tuyết trắng.
Tai nạn qua đi, đám nhỏ trong tay Bàn Tử càng lúc càng nhiều, ban đầu đều là những đứa nhỏ còn phải
ẵm ngửa trong tay, giờ đều có thể chạy đầy đất, những người lớn đã làm mấy tấm trượt tuyết cho đám
nhỏ, vui sướng nô đùa trên nền tuyết, đón lấy ánh nắng đầu xuân.
Trương Bác Huân cùng Chiến Luyện là hai dị năng giả hệ kim cấp cao, mỗi người đều dẫn một Vân Đào
đi ra nền tuyết trắng, An Nhiên mặc một bộ quân áo nỉ màu tím, lẳng lặng đón lấy ánh nắng, trên cổ
nàng có quàng một chiếc khăn màu vàng kim, nó phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Chờ hai cái Vân Đào đi qua bên người nàng, An Nhiên đem ánh mắt từ trên người Oa Oa đang trượt
tuyết ở phía xa thu về, xoay người, nhìn biểu tình tự nhiên của hai người, đột nhiên, hốc mắt nàng
đỏ lên.
Nàng thập phần không tha, cũng không biết thật hay giả, nhưng dù sao từ biểu tình của nàng, tựa
hồ có rất nhiều