An Nhiên vừa dứt lời, Lưu Toa Toa đã đi tới, đứng ở sau An Nhiên, mọi người ở chỗ tối ồ lên, thế
mới biết, rốt cuộc An Nhiên cùng Chiến Luyện đây là muốn làm cái quỷ gì.
Bọn họ muốn giết hai cái Vân Đào, xác thật là muốn giết, giết thật sự, không phải
làm bộ dạng mà thôi, chỉ có giết cả hai người mới có thể bức Trần Triều Phát lộ ra nguyên hình, một
khi y lộ nguyên hình thì Lưu Toa Toa sẽ cứu người còn lại.
Bọn họ cũng không tin, khi Trần Triều Phát sắp chết, hắn không lộ nguyên hình a!
Mà năng lực của Lưu Toa Toa, ai cũng đều rõ ràng, mặc dù trước kia không rõ lắm, thời gian qua lâu
như vậy, việc trải qua cũng nhiều như vậy, mọi người đều rõ ràng.
Mặc dù trong nửa giờ tim một người đã dừng đập, Lưu Toa Toa cũng có thể cứu sống.
Có người gật đầu đồng ý, có người âm thầm nóng lòng, có người nội tâm lo sợ không yên.
Vân Đào số 2 hiểu rõ cười cười một chút, tỏ vẻ lý giải, Vân Đào số 1 nhìn An Nhiên lại nhìn Chiến
Luyện đang giơ súng nhằm ngay vào trái tim của hắn không nói một lời.
"Yên tâm đi, kỹ năng dùng súng của ta thực chuẩn a.
"
Tay Chiến Luyện giơ lên khẩu súng, trên nền tuyết trống trải, hắn đã làm xong tư thế nhằm bắn, nói
với Vân Đào số 1:
"Đào ca, ngươi lui ra sau một chút, ta sợ máu bắn lên người ta.
"
Trương Bác Huân cũng làm tư thế nhắm bắn giống hệt Chiến Luyện, phun ra mấy chữ đơn giản với Vân
Đào số 2:
"Lùi ra sau chút.
"
Vân Đào số 1 cùng số 2 bắt đầu chậm rãi, chậm rãi mà lui ra sau, An Nhiên cũng lui ra sau, Vân Đào
số 2 nhắm chặt hai mắt lại, hắn xoay người đón lấy ánh mặt trời giống như hưởng thụ phong cảnh,
chậm rãi, chậm rãi đi về phía trước.
Đây là một loại tâm cảnh, hắn biết mình sẽ không chết, toàn bộ đau khổ chỉ là tư vị bị một viên đạn
chui vào trái tim, đưa ngươi dạo qua một vòng ở quỷ môn quan mà thôi.
Bởi vì là thật, liền không thể là giả được!
Vân Đào số 1, lui ra sau một chút, sau đó đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Chiến Luyện, yên lặng đứng
yên thật lâu,