Bàn Tử đĩnh cái bụng càng ngày càng béo của mình đi ra, phía sau hắn còn mấy đứa nhỏ đang nhảy nhót
chạy theo, theo sau còn hai thai phụ với cái bụng không lớn không nhỏ ra xem náo nhiệt.
Còn có mấy người già, chống gậy, trong tay cầm một bông hoa hướng dương, moi hạt hướng
dương bên trong ngồi xuống nơi không xa không gần vừa cắn vừa xem náo nhiệt.
Ba chiếc xe tổng cộng mười mấy người, bị nhóm quân nhân dùng xích sắt trói lại, bắt quỳ trên mặt
đất chờ Bàn Tử tới xử lý.
Đám nhỏ choai choai khoảng mười tuổi, hưng phấn xông lên bò vào ba chiếc xe lục soát
vật tư bên trong.
"Cường đạo, các ngươi đám trộm cắp, các ngươi làm sao có thể như vậy? Các ngươi làm sao có thể như
vậy a???"
Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, bị xích sắt cột lấy còn hô lớn lên đặc biệt hận đời, hắn giãy
giụa đứng dậy, trừng mắt nhìn Bàn Tử người cầm đầu này, tức giận tới nỗi chỉ thiếu chút nữa xông
tới cắn Bàn Tử một cái.
Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đám người sống sót ở ngoài thành thị của bọn họ đã xa đọa luân
tang đạo đức tới trình độ cướp đoạt vật tư rồi, này có khác gì với cầm thú hay không a?
Bàn Tử ngoáy ngoáy lỗ tai, đi nhanh có chút mệt, có chút khát, nhân mô cẩu dạng tìm một cục đá ngồi
xuống, ho khan nói:
"Ngươi nhìn các ngươi xem, một đám người giống như cậu ấm mới từ nhà ra ngoài thế này? Chưa từng bị
người đoạt vật tư bao giờ a?"
Đám người bị trói vừa nghe vậy bắt đầu tức giận mắng lên, trên xe của bọn họ, những đứa nhỏ đã bò
lên bò xuống, nước khoáng a, đồ ăn chín a, bàn chải đánh răng gì gì đó a, tất cả đều bị dọn sạch
ra.
Những đứa nhỏ này giống như ác ma, thập phần không có giáo dưỡng, mở bao đóng gói ra ăn, một đám ăn
đến thơm ngọt, có đứa chưa từng ăn qua đồ cay nhất là mấy đứa ở phía Nam, trùng hợp túm được một
bao đồ ăn cay, cay đến oa oa kêu tại chỗ, mấy người lớn ở bên cạnh nhìn vậy còn nở nụ cười
Có cái gì buồn cười a? Một đám người đạo đức bị hủ bại, đoạt vật tư của người khác còn xem như