An Nhiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt đầy châm chọc của Triệu Như, nàng hừ nói:
"Ta cũng không tin, lúc mạt thế vừa tới ngươi không bị người đoạt qua vật tư, dựa vào cái gì mà bày
ra bộ dạng khinh thường ta?"
"Thật đúng là ta không bị cướp đoạt.
"
Triệu Như cười cười liếc mắt nhìn An Nhiên một cái, đôi tay vung lên, ống nghe trong áo blouse lóe
lóe dưới ánh mặt trời.
"Ta công tác ở Châu Phi nhiều năm, vừa về nước liền đụng phải mạt thế, nói thật trình độ tiếp thu
của ta so với bất luận kẻ nào đều nhanh hơn.
" "Vâng, vâng biết ngươi thông minh hơn người, biết
người có khả năng, thế được chưa?!!"
An Nhiên duỗi tay, chọc chọc lên người Triệu Như, Triệu Như bật cười, hai người nhẹ nhàng thích ý
nói chuyện, làm cho mấy người đàn ông bị trói kia phẫn nộ.
Đạo đức luân tang a, nhóm người này không những lạm dụng tư hình, còn đám phụ nữ kia còn có tâm
tình cười đùa sao?
Một lát sau, người vây lại càng lúc càng nhiều, mọi người đem mấy người đàn ông bị trói này giống
như mấy con khỉ ở sở thú.
Mắt thấy vốn dĩ hôm nay công trình có thể hoàn công, bởi vì chuyện này làm chậm trễ, nhóm chuyên
gia gấp tới độ nhảy lên, có người chống gậy chạy tới trước mặt Bàn Tử đề ra ý kiến, Bàn Tử thập
phần tôn trọng nhóm chuyên gia, nhanh chóng kêu mấy người quân nhân nhắc mấy người bị trói kia đẩy
vào một gian phòng.
Mấy người kia còn đang không ngừng rống hận:
"Các ngươi sẽ hối hận, các ngươi nhất định sẽ hối hận, có 30 con tang thi đang đuổi theo sau chúng
ta, toàn bộ các ngươi sẽ bị ăn luôn, buông ta ra,
buông ta ra!!!"
Người chung quanh bộc phát ra một trận cười, đối với với mấy người này 30 con tang thi là nhiều
nhưng đối với bọn họ thì hoàn toàn không để trong lòng.
Bất quá Bàn Tử cũng có chút không yên tâm, quay đầu hỏi An Nhiên: "Nữ thần, 30 con tang thi kia.
"
"Sớm đã bị ăn, chỉ có 30 còn, đều là tang thi bình thường, tốc độ nhanh một chút thôi, không ăn thì
lưu trữ sinh nhãi con hay sao.
"
An Nhiên lắc đầu, xoay người đi, không còn náo nhiệt nàng còn lưu lại nơi này làm gì?
Bàn Tử thả lỏng khẩu khí, nữ thần chưa từng làm