Oa Oa chạy tới chạy lui ở bụi hoa, trong tay túm chặt một đóa hoa hồng nhạt.
Hoa ở đây không cho phép bất luận kẻ nào ngắt lấy, bởi vì tất cả đều là những đóa
hoa biến dị, con người cần phải đối đãi cẩn thận với chúng, nếu không hơi vô ý một chút sẽ
bị những đóa hoa biến dị kia gặm chỉ còn xương cốt.
Nhưng Oa Oa không sợ, bàn tay nhỏ bé túm lấy cành lá, cứ như vậy đem đóa hoa màu hồng nhạt kia bứt
xuống, bẻ đứt cả cành lá, cánh hoa mở ra rồi lại khép lại, nó đau đến nỗi không biết dùng thái độ
nào để đối đãi với Oa Oa.
Oa Oa thập phần cao hứng giơ đóa hoa màu hồng nhạt trong tay lên, sau đó lại tung ta tung tăng đi
ngắt một đóa hoa khác, đám hoa tức giận mà không dám nói gì, từng đóa từng đóa nhanh chóng chạy
trốn, làm chung quanh Oa Oa trống không miễn cho tao ngộ độc thủ của nàng.
Oa Oa giơ lên đóa hoa xui xẻo nhất trong tay, vô cùng cao hứng chạy tới trước mặt Trần Triều Cung,
cười hì hì.
An Nhiên chạy ra từ chiếc Minibus ở nơi xa, nàng nổi giận đùng đùng quát lên với Oa Oa:
"Oa Oa, Chiến An Tâm!!! Mẹ nói với con rất nhiều rất nhiều lần rồi, đừng ngắt những bông hoa kia,
buông đóa hoa trong tay con ra, đừng để cho mẹ lại nghe được chúng cáo trạng con!!!"
Đóa hoa đáng thương vẫn còn run run rẩy rẩy cánh hoa trong tay Oa Oa, không biết là đang tức giận
hay là đang thút thít, Oa Oa thì vẫn cười ha ha ha, thấy ma ma đuổi tới, thì vội vàng giơ cao đóa
hoa xui xẻo kia chạy mất.
Đợi đến khi An Nhiên đuổi tới trước mặt Trần Triều Cung thì Oa Oa đã sớm
nhào vào một bụi hoa, túm lấy một cây mây đang quay cuồng bên trong, bị cây mây kia
kéo chạy qua chạy lại.
Vốn dĩ An Nhiên muốn đuổi theo Oa Oa, nhưng nàng lại dừng bước, nhìn cái lắc tay trong tay Trần
Triều Cung, đầu mày nhăn lại, hỏi:
"Đây là lắc tay của Trần Kiều, không tìm thấy nàng sao?"
Lúc trước ở bệnh viện, tay Trần Kiều có đeo cái lắc này, có lần, An Nhiên còn nghe nàng khoe, lắc
tay này quý giá như thế nào,