Này phải làm sao đây, An Nhiên còn không có nghĩ được cách giải quyết Chân Tuyết Cửu, giết đi hay
là đánh gãy chân vây hắn cả đời ở Bách Hoa thành đây?
Đối với một người đã biết toàn bộ bí mật của mình như vậy, còn viết vào một quyển sách, đây là
không thể buông tha dễ dàng a.
Kết quả không đợi An Nhiên đi ra sân, thân thể run rẩy thịt mỡ của Bàn Tử đã vội vã chạy tới, hắn
la lên với An Nhiên:
"Không tốt rồi, An Nhiên, không tốt rồi, bên ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành có rất nhiều người
tới, bọn họ tới mua thuốc.
"
"Mua thuốc???"
An Nhiên cuốn tròn tập bản thảo ở trong tay lại, nàng còn không hiểu ý Bàn Tử muốn nói, thì sau
lưng, Tiểu Bạc Hà nắm tay Oa Oa đi ra.
An Nhiên quay đầu lại dặn dò hai người một tiếng:
"Các ngươi ở trong sân nhé, đừng đi ra ngoài, ta đi ra xem tình huống, các ngươi rửa sạch anh đào
một chút là có thể ăn.
"
Nói xong, An Nhiên đi ra ngoài với Bàn Tử.
Cả đường đi, nàng thấy được rất nhiều người đang vội vạ, họ đi lướt qua bên người nàng, tuy rằng
ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như cũ, thời tiết đã vào thu hợp với lòng người nhưng trong không khí
toát ra một cỗ khẩn trương làm người không nhịn được mà nhíu mày.
Mỗi người đi ngang qua đều rất vội vàng, mặt đỏ tai hồng, ánh mắt hoảng hốt, nếu dùng những từ ngữ
đoàn mệnh để nói thì thoạt nhìn những người này đều tạo cảm giác mây đen phủ kín đại họa lâm đầu.
"Bàn Tử, mau kêu mọi người đóng lại cửa thành phía Bắc lại.
"
An Nhiên còn không tìm ra được manh mối nhưng Bách Hoa thành vốn mỹ lệ đột nhiên xuất hiện nhiều
người mây đen tráo đỉnh mặt đỏ tai hồng như vậy, làm phản ứng đầu tiên của nàng chính là đóng cửa
thành.
"Đóng, đóng, trước khi ta tới tìm ngươi đã đóng cửa thành.
" "Có chuyện gì xảy ra? Ngươi nói với
ta.
"
An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, đi tới cửa phía Bắc, vạt áo dài trên người nàng lướt qua những bụi cây
ven đường, chúng ngượng ngùng cuốn lá cây vào, nhưng cũng không ít thực vật, cố ý móc vào góc áo
của An Nhiên, lá cây của chúng thoạt nhìn như bị mất nước nhẹ nhàng móc vào vạt áo nàng, sau khi
chúng buông ra thì trông có vẻ phá lệ phấn chấn tinh thần.
"Ta cũng không biết nên nói như