Muốn tại trường hợp này xuống tay nhắm bắn An Nhiên là không có khả năng, bởi vì khắp nơi đều có
bảo tiêu được huấn luyện, phía nóc nhà đối diện còn có một loạt tay súng bắn tỉa, chung quanh An
Nhiên đều có bảo tiêu mặc đồ ngụy trang đặc chủng, càng miễn bàn ở cách đó không xa là Chiến Luyện
thời thời khắc khắc chú ý đến vợ con hắn.
Hành động Tô Yên tìm kiếm quan sát An Nhiên đã sớm bị mọi người chú ý, đặc biệt nàng này còn đi
thẳng tắp đến chỗ An Nhiên, hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh báo của Lưu Tiểu Quyết, vì vậy
không chờ nàng tiếp cận An Nhiên đã bị đám bảo tiêu phụ trách ngăn cản lại.
"An Nhiên, An Nhiên!!!"
Thấy mình bị ngăn cản, Tô Yên đi giày cao gót lập tức giơ chiếc túi trong tay lên, hô to về phía An
Nhiên, đám người ở bên ngoài và bên trong, thậm chí đám người cầm súng bắn tỉa đều đưa mắt nhìn về
phía Lưu Tiểu Quyết.
Hành vi hiện tại của Tô Yên trong lúc mọi người đều xem biểu diễn, nàng này
lại hô to tên của An Nhiên, người mất mặt không phải Tô Yên hay An Nhiên mà là Lưu Tiểu Quyết.
Ngay cả Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, cũng dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn Lưu Tiểu Quyết, hắn cúi
đầu, rũ mắt đứng tại chỗ khó xử, trong nội tâm của hắn xuất hiện một loại cảm giác thật sự xấu hổ
cùng khó xử.
Sau đó, lúc Lưu Tiểu Quyết xoay người muốn đi gọi Tô Yên đang hô to tên An Nhiên thì An Nhiên ở
hàng ghế thứ nhất xem biểu diễn đã đứng dậy, ngượng ngùng giơ thủ thế với tốp người đã dừng biểu
diễn ở trên sân khấu thấp giọng nói:
"Tiếp tục đi, tiếp tục đi, rất hay nha!"
Sau đó khom người cúi lưng, nghiêm mặt lại đi từ phía khu khách quý ra, xuất hiện ở bên cạnh vòng
cảnh tuyến, thấp giọng trách mắng Tô Yên đang bị ngăn cản bên ngoài:
"Làm cái gì đó? Không biết đang trong trường hợp nào hay sao?" "An Nhiên, An Nhiên, ta có lời muốn
nói với ngươi!"
Đương nhiên Tô Yên biết hành động hiện tại của mình không đúng lúc như thế nào nhưng có thể
đây là cơ hội duy nhất nàng