Nhưng một ngày ba bữa của A Văn vẫn do Hồ Trinh lo liệu, sau khi An Niên đón Hồ Trinh trở về, liền
đem việc chiếu cố Oa Oa ủy thác cho Hồ Trinh.
Cho nên Tiểu Bạc Hà muốn giết Hồ Trinh, An Nhiên chỉ nói câu do Hồ Trinh thất trách
mà thôi, lời này nàng nói không sai đi.
"Mất tích bao lâu rồi?"
An Nhiên nhìn một đống hỗn độn đầy đất trong phòng Trần Triều Cung, hai chiếc gối đầu màu trắng vốn
dĩ ở trên giường đã rách nát nằm trong phòng khách, lông chim trong gối đầu lả tả đầy đất, ly nước
trên bàn trà cũng đổ lênh láng còn có dấu chân của hai đứa nhỏ.
Một tờ giấy trắng đặt ở trên mặt bàn học, phía trên sạch sẽ, phảng phất như không người chạm qua,
mực nước gần như khô cạn bên trong nghiên mực, bên cạnh là một cây bút lông, ghế dựa bị người kéo
ra, cách một khoảng khá lớn với tờ giấy trên bàn, nhìn như vậy có thể thấy được lúc ấy có một đứa
nhỏ đang ngồi viết chữ.
Có lẽ bởi vì phát sinh ra chuyện gì đó, vì thế gác lên cây bút lông đứng dậy tra xét.
Người có thể an an tĩnh tĩnh, quy quy củ củ ngồi viết chữ khẳng định không phải Oa Oa, về điểm này
An Nhiên vô cùng tự tin xác nhận!
"Ước chừng đã 2-3 ngày.
"
Hồ Trinh theo sau An Nhiên, bàn tay túm lấy gấu áo lo lắng hỏi:
"An Nhiên, nơi này hỗn loạn như vậy có phải bọn nhỏ bị người bắt đi hay không? Ta ! ta chỉ cho
rằng bọn nhỏ tự mình chạy ra ngoài chơi, cho nên!.
thực xin lỗi, ta vẫn muốn nói chuyện này cho ngươi nhưng ta thấy mọi người thật sự
quá bận, ta nghĩ, bọn chúng chỉ chạy ra ngoài chơi, hẳn là.
"
"Không phải, ngươi đoán không sai, bọn chúng tự mình rời đi.
"
An Nhiên giơ tay đánh gãy sự lải nhải của Hồ Trinh, nàng đi tới bàn học nhìn một chồng giấy trắng
được bày biện chỉnh tề, trừ tờ giấy bị vứt tùy ý kia ra, thì tờ giấy trên cùng chồng giấy ẩn ẩn có
một chữ "cửa" hằn lên.
Loại giấy này chất lượng