Sau khi an bài Tiểu Bạc Hà đi tra tín hiệu di động, An Nhiên ngồi trên ghế bên bàn học, suy nghĩ
một chút mới nhìn Hồ Trinh, nói:
"Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Oa Oa và A Văn có thể trở thành hai đứa trẻ duy nhất còn
sống sót được giữa một đám nhỏ trong bệnh viện như vậy, nếu hai đứa có bị gì thì chính lúc chúng ta
sinh bọn chúng ra đã không có, vì sao hai đứa còn có thế sống sót được, trừ may mắn ra khẳng định
có lý do nào đó, ngươi sống cùng A Văn mấy năm nay, nó có dị năng gì không?"
Nếu Hồ Trinh nói A Văn không có dị năng, An Nhiên tuyệt đối sẽ không tin, đứa nhỏ kia sinh cùng
ngày cùng tháng với Oa Oa ở khoa sơ sinh nơi tràn ngập tang thi như vậy, chỉ còn lại 2 đứa nhỏ còn
sống sót khóc oe oe, dị
năng của Oa Oa nghịch thiên như vậy, A Văn không thức tỉnh dị năng nghịch thiên gì An
Nhiên sao có thể tin?
Hồ Trinh suy sụp ngồi trên sô pha, suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu, sau đó tựa như nhớ tới chuyện gì
đó, nàng nói với An Nhiên:
"Ta nhớ có một lần, không biết A Văn học được số 0 ở đâu đó, viết lên mặt đất, nó dùng nhánh cây để
viết, ngày hôm sau, nơi kia biến thành một cái động.
"
"Động?" An Nhiên kỳ quái ngẩng đầu hỏi Hồ Trinh.
"Động gì? Bên trong có gì?"
"Trong động không có gì cả, chỉ là một cái động, không quá sâu, chúng ta cũng không để trong lòng,
rất có thể do A Văn bướng bỉnh, nửa đêm chạy ra đào.
"
"Một cái động mà gì cũng không có?"
An Nhiên suy nghĩ về điều Hồ Trinh nói, ánh mắt dừng trên nét bút cứng cáp kia, lẩm bẩm:
"0, không phải không có gì sao? "cửa" thì sao? Mấy đứa nhỏ này không phải đi vào
"cửa" đi?"
"Cái gì? An Nhiên, ngươi đang nói gì?"
Hồ Trinh ngồi trên sô pha không rõ ràng An Nhiên đang nói gì, nàng bị An Nhiên làm mơ hồ vì thế
nhìn về phía An Nhiên hỏi:
"An Nhiên,