Con quái vật xoay đầu, màng mắt linh động chớp vài cái, xúc tu chuyển động nhanh như cắt đâm về phía trước.
"Kuakkk!!!!"
Người mới tiến đến phía gần như đối diện quái vật, bị nó quấn chặt vài vòng, dùng sức một cái "bép".
Cơ thể người đàn ông to lớn nhanh chóng mềm oặt rủ xuống, máu từ mũi, miệng chảy thành dòng, xác bị kéo đến gần bộ nhá con thằn lằn thả xuống, xúc tu lập tức co ngắn bằng một sải tay, đung đưa trước mặt Bạch Thư như vũ công múa bụng.
Lại thêm một người xui xẻo chui từ đâu ra làm phong phú bữa chiều cho quái vật.
Bạch Thư núp sau bình axit vỗ ngực vài cái, mặt đã tái xanh.
"Hú hồn ta ơi! Cứ tưởng nó phát hiện ra mình rồi chứ!"
Hắn liếc mắt về chỗ người bên mình đang ẩn nấp, chỉ thấy lộ ra hai đôi con mắt, một hoảng sợ lo lắng, một tức giận đến mức muốn cách không giết hắn bằng sát khí.
"Khụ...ta nên nghiêm túc một chút.
Lũ nhỏ có vẻ thiếu kiên nhẫn quá.
Ài..."
Hắn chờ thằn lằn quay đầu đi, trực tiếp vung kiếm...cậy cái bình axit trên lưng quái vật.
Thứ này là hàng tặng kèm, kết cấu không vững chắc cho lắm, gọt được nó xuống xúc tu sẽ vô dụng.
Bạch Thư cảm thấy may mắn vì bản thân hiểu biết nhiều, cũng bởi cái con này do hắn thiết kế ra chứ ai?
Từ cấp 5 trở lên đều do hắn mày mò chế tạo do yêu cầu của đấng sáng tạo.
Ấy là lần đầu thôi, những lần hồi quy sau đó đều có khuôn mẫu sẵn, chỉ việc xách tay vào làm việc kể ra cũng nhàn.
Thời gian không có trong kịch bản, không bị khống chế rất hiếm hoi, đó là thời gian bung lụa cũng như suy tính âm mưu thoát khỏi thế giới này được nung nấu và thực hiện.
Bạch Thư bặm môi trợn mắt, coi cái kiếm là đòn bẩy mà đẩy lên, một hồi lại cưa cưa, rồi bẩy lên, rồi lại cưa...
"Crắck" một tiếng, ngay khi hắn tưởng là mình đã thành công, thì thứ phát ra âm thanh không phải cái nụ hoa kết cấu kitin, mà là thanh kiếm ngắn của hắn, từ trần rồi.
Bạch Thư: "..."
Marius: "..."
Trinh sát viên vừa mới tỉnh lại: "Sao rồi? Đánh thắng chưa?"
Tôn Khả Khả: "Chúng ta chạy bây giờ có kịp không?"
Lối ra nằm phía bên trái quái vật, chính là hướng người đàn ông xấu số vừa bị giết chết đó, giờ nếu họ tiến ra chính là đem mạng đi cúng cho thằn lằn.
Quảng trường lớn có ba hướng, duy nhất một hướng nằm trong điểm mù của nó lại bị toà nhà sập che kín, còn lại hai hướng nữa đều nằm trong tầm ngắm.
Con thằn lằn ở yên một chỗ, không hề di chuyển.
Tôn Khả Khả cũng chỉ thuận miệng nói một câu, cô cũng biết là không khả thi, nói xong liền ngậm miệng.
Bạch Thư chống nạnh thở hồng hộc, trên mặt nhiễm một tầng ửng đỏ, môi mỏng khẽ mím không nhịn được chửi thề:
"Con bà nó!"
Chửi xong vẫn chưa nguôi giận, hắn dùng sức đá mạnh lên cái cục cứng ngắc trước mặt một cái cho bõ tức.
"Crắck!"
Hắn giật mình cúi xuống sờ mó chân kiểm tra.
Không phải chứ mới đá nhẹ một cái đã gãy xương rồi? Nhưng chân hắn hoàn hảo không vấn đề, thế tiếng nứt gãy vừa nãy...
Bạch Thư nghi ngờ nhìn về phía nụ hoa cứng như đá kia, bèn thử nhấc một bên, thế mà lại có cảm giác nâng lên được.
Hắn dùng hết sức bình sinh, nhấc thật mạnh đẩy về phía trước, bên dưới liên tiếp phát ra hai tiếng lựt phựt, dòng máu đen sì chảy ra lớp vảy rồi chảy xuôi xuống, như một dòng suối nhỏ.
Hắn hất đổ nụ hoa về một bên, xúc tu bên trên vừa nãy còn múa may hiện tại ỉu xìu không cử động.
Bên dưới đáy nụ hoa có mạch lớn nên máu chảy khá nhiều.
Bạch Thư lui lại để cho giày không dính vào máu, hiếm hoi lắm mới tậu được bộ trang phục hợp gu, không thể bị nhiễm bẩn được.
Hắn không ngờ con quái vật vươn cái cổ dài quay đầu lại một lần nữa.
Lần này bốn mắt nhìn nhau, Bạch Thư hoàn toàn bại lộ trước mắt không còn chỗ trốn.
Con quái vật nhìn hắn rồi lại nhìn cái nụ hoa đang ngã ngửa kia, nó âm thầm thử chuyển động xúc tu.
Một phút, hai phút, đều không có tín hiệu.
Con quái vật ngỡ ngàng tròn mắt nhìn Bạch Thư, có lẽ đang rất sốc vì cơ thể không điều khiển được.
"Kekekeke!!!!!"
Bạch Thư: "Ồ, nó đang cười sao?"
Marius ngán ngẩm tình cảnh trước mắt: "Không, nó đang muốn nhai đầu ngài đấy!"
Ngay khi con thằn lằn cổ dài này vươn đầu ngoạc to miệng đớp tên phá hoại trên lưng nó, Bạch Thư nhanh nhẹn lộn một vòng đẹp mắt tiếp đất an toàn, nào ngờ...
Quả nhiên thiết lập của quái vật được cải tiến nên có chút khác biệt, thứ trước kia hắn nghĩ là chậm chạp bây giờ lại nhanh nhẹn như một con thằn lằn thực thụ.
Còn nữa cổ nó như cọng dây thun, có thể tuỳ ý ngắn dài giống như cái cọng mỳ ý trên lưng nó, mấy lần đớp trượt Bạch Thư, quái vật cũng có thể nóng tính đó nhé!
"Kekekekekeke!!!!!"
Con quái vật nếu nói được tiếng người có lẽ đem mười tám đời tổ tông Bạch Thư ra hỏi thăm lần lượt.
Còn hung thủ cậy mất vũ khí của nó với nửa cây kiếm còn lại trên tay chỉ có thể nhảy nhót tránh đòn làm Marius giận đến quai hàm bạnh ra.
Cậu mở hệ thống thao tác, bên màn hình Bạch Thư hiện lên [Yêu cầu mua hàng từ hệ thống.
Bạn có xác nhận muốn mua đạo cụ...không?]
Cậu không thể làm gì với tư cách là người hướng dẫn.
Người bên kia ấn vào nút [Từ chối], Marius nhìn thấy cái thông báo đỏ trên màn hình thì tức ứa máu thở dồn dập.
Ngài ấy muốn bày trò quỷ gì chứ?
Marius quay sang Tôn Khả Khả hiện tại đang ngẩn người tại chỗ, gấp gáp nói:
"Tôn Khả Khả, cô mau dùng kỹ năng của mình giúp ngài ấy đi! Mau lên!"
"Thế nhưng...cậu ta nói tôi phải chờ đến khi ra hiệu..."
Marius không biết trong đầu vị kia nghĩ gì, nếu ngài ấy nói như vậy...còn khuya cậu mới tin, ngài ấy đã bao giờ lên kế hoạch nào ra hồn đâu? Thành sự có hạn bại