Marius: "Anh còn chưa đi nữa à?", Cậu lãnh đạm nhìn trinh sát viên vẫn còn ngồi đó, "Anh quên ngài ấy đã nói gì rồi phải không?"
Người trinh sát viên mải mê xem đánh nhau mà quên mất thiếu niên kia bảo anh phải chạy ngay khi giao chiến.
Hiện tại sực nhớ ra mới hoảng hốt, cậu trai kia xử xong con quái vật, liệu quay lại có xử luôn mình không?
Dù sao người tên Bạch Thư kia rất đáng sợ.
Thứ quái vật khủng bố cả đội 7 còn chết không thể phản kháng, cậu ta lại có thể chế ngự được nó, mặc dù cách thực hiện...có hơi khó nhìn.
Trinh sát viên mặc dù vì sợ hãi mà đứt cầu chì trong vài phút, tuy nhiên gần như toàn bộ quá trình Bạch Thư tấn công con thằn lằn đều thu hết vào mắt.
Quả thực đánh nhau kiểu này có chút...không đàng hoàng.
Nếu có cái quần ở đây, anh sẽ dùng nó che mặt cho bớt ngại.
Người ta thì tấn công tổng lực chưa chắc đã có hiệu quả, cậu ta thì hay rồi, lén lút bò lên cậy hỏng vũ khí quái vật.
Thật đúng là đi đường tắt nhưng...hơi vô liêm sỉ.
Gì thì cũng loại bỏ nguy cơ, anh cần nhanh chóng trở về báo tin cho người phe mình, mặc dù đã hứa với Bạch Thư nhưng mà với cái nhân cách đó của cậu ta...!Anh trinh sát suy xét một hồi, hẳn là không sao đâu.
Dù sao chưa chắc đã gặp lại.
Bạch Thư tính lén cho con thằn lằn đui pha bên còn lại, nhưng thứ kia biết có con gián muốn cắn mình thì rất cảnh giác, quan sát cẩn thận bốn phía, nhận thấy có người vừa chạy đi liền xông đến.
"Không ổn!"
Marius kéo Tôn Khả Khả thấp xuống, bản thân mình thì xông ra.
Con quái vật đuổi theo người lính trẻ, anh ta thật không biết lựa thời điểm để chạy trốn.
Marius quên béng mình vừa giục người ta chạy, phủi sạch tội lỗi mà đổ hết trách nhiệm lên trinh sát viên.
Ngay khi vừa tới tầm ngắm, cậu vung một nắm đấm thật mạnh vào một bên thân con thằn lằn.
Con quái vật mất đà hơi lảo đảo, lại bị ăn liên tiếp mấy đấm nữa ngã ngửa, bốn chân bơi chèo.
Tôn Khả Khả âm thầm hít một ngụm khí lạnh, mạnh như vậy sao lúc đầu không đánh?
Thực ra đức vua muốn chơi, Marius không tính nhúng tay nhưng bởi vì hoàn cảnh đặc biệt, cậu không muốn người mà ngài ấy muốn thả về lại chết.
Marius ghét bỏ mình chạm vào vật bẩn, lấy ra một chai nước lọc lớn rửa tay khiến Tôn Khả Khả rớt con mắt lần hai, nước uống khan hiếm lại dùng để rửa tay sao? Hai cái người này "rick" vậy?
Quái vật bị lật khó khăn đạp đạp, trên bụng nó người đàn ông mặc tây trang đứng trên đó, nhưng trông chỉ nhỏ như một người lái thuyền trên con thuyền lớn của mình, vậy mà giữ cho quái vậy không thể xoay người.
Marius rửa xong lại lấy một cái khăn lau khô, cảm thấy đủ sạch sẽ mới thôi nhăn mặt.
Bạch Thư trèo lên trên, vừa ngẩng lên đã có một cái khăn ẩm đập trúng mặt.
"Bé ngoan, cậu cố ý có đúng không?"
Marius vẻ mặt nghìn năm không đổi, bình thản trả lời:
"Thật ngại quá! Tôi trượt tay."
Tôn Khả Khả vẻ mặt đau khổ nói:
"Hai người mau kết thúc nó đi.
Tôi sắp không trụ nổi nữa rồi."
Cô đang phải giữ chặt cái đầu con quái vật, bọn họ còn bình tĩnh nói chuyện phiếm? Lĩnh Vực đã biến đổi thành một cái vòng lớn kẹp đầu nó lại.
Tuy nhiên Drake Ăn Mòn giãy rất hung, vòng lớn có dấu hiệu nứt vỡ.
Bạch Thư: "Không sao đâu.
Tôi tin cô mà!"
Tôi cảm ơn quá! Nhưng tôi không có tin bản thân mình đâu!
Điểm yếu nhất của Drake Ăn Mòn chính là phần nó không bao giờ để lộ ra - phần bụng.
Bạch Thư phút chốc nghiêm mặt, kiếm gãy đâm mạnh xuống phần da mỏng này, tạo thành một vết rách.
Hắn mím môi kéo một cái tạo thành một đường xước mờ mờ.
Marius: Người này là chủ nhân của cậu, không phải hàng nhái đâu có đúng không?
Bạch Thư sờ sờ mũi, ngại ngùng cười: "Trùng hợp ghê, nãy giờ hết 5 phút, thuộc tính cấp của ta trở về E rồi.
Marius, ngươi lên đi!"
Marius căn giờ rất chuẩn, từ lúc bệ hạ sử dụng Cường hoá cơ thể tạm thời đến giờ mới có 3 phút 25 giây, chưa qua mốc 5 phút.
Đối với quái vật cấp 5 này tính ra cũng tương đương cấp B-, ngài ấy đánh không được nên mới kiếm cớ nói dối, tưởng cậu là đồ ngu sao?
Nhưng người này rất hay tự ái, tốt nhất cậu cứ giả vờ thuận theo.
Marius tiếp nhận kiếm gãy đâm một đường, lộ ra phần máu thịt bên trong, các thớ cơ màu trắng chuyển động theo nhịp thở.
Cậu rạch sâu hơn lộ ra trái tim đỏ tím kỳ dị đang co bóp, quái vật không cảm thấy đau đớn nên vẫn không biết gì.
"Ấy ấy đừng đâm hỏng nó!", Bạch Thư vội la lên xua tay, "Cắt nó nguyên vẹn đi."
Mặc dù không biết ý đồ là gì nhưng cậu vẫn làm theo, ở phía dưới Tôn Khả Khả mặt đỏ như gấc phồng má gào lên:
"Không được rồi! Nó vỡ ngay bây giờ đấy!"
Vòng khoá cổ đã đến giới hạn, các tia nứt dày đặc như mạng nhện, ngay lập tức có thể vỡ tung.
Bởi vì sức mạnh không chia đều ra thành năm khối như vừa nãy, Tôn Khả Khả có thể tập trung vào một vị trí duy nhất, điều đó làm cho Lĩnh Vực vòng khoá mạnh hơn.
Tuy nhiên nó cũng không xong rồi.
Bạch Thư: "Cô làm được mà, Khả Khả! Cô là giỏi nhất!"
Phút chốc Tôn Khả Khả nhớ lại quá khứ, hội thao năm đó cô bị buộc thi phần chạy vượt chướng ngại vật, tuy cô chạy khá được nhưng mà những cái vật cản kia...trông có vẻ đáng sợ.
Tôn Khả Khả không muốn thi, nhưng như vậy lớp cô có thể sẽ đứng bét toàn cuộc mất, dù sao trước đó chưa có môn nào thắng cả.
Toàn bộ những ánh mắt mong chờ dồn vào phía này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà ông ấy...
"Khả Khả ngoan! Con làm được mà đúng không? Thứ này so với hàng rào nhà mình còn thấp hơn rất nhiều cơ mà.
Khả Khả, con là giỏi nhất!"
"Nhưng mà con cảm thấy mình thi không có được."
Nhóc Khả Khả viền mắt đỏ lên, cô cảm thấy vật cản kia giống như con chó dữ, chỉ chực chờ táp vào chân mình, thể nào cũng bị vấp cho mà xem.
"Vậy Khả Khả ngoan con tưởng tượng xem, tại sao con có thể phi qua được bờ rào còn cao hơn người mình?"
"Đó là vì con ăn mất bát trứng ông hầm cho bà nội, ông lấy roi mây đuổi con đó!"
Ông nội xoa đầu cô