"Hơn nữa công ty còn đóng bảo hiểm đầy đủ, chế độ đãi ngộ vô cùng tốt..."
Bạch Thư lấy khăn lau gương mặt nhem nhuốc, bỗng nhìn lại cái khăn có vẻ quen quen, thì ra là khăn lau tay của Marius vừa nãy.
Hắn bình tĩnh quăng đi như chưa có gì, rút trong túi ra khăn của mình lau lau.
Xong xuôi hắn lấy đâu ra cái kính mắt đeo lên, trông giống như một thực tập sinh ngành sư phạm chứ không giống một kẻ vừa mới đánh nhau với quái vật xong.
"Công ty cung cấp nơi ăn chốn ở, phụ cấp ngày ba bữa, đồ ăn đa dạng phong phú, còn có...", Bạch Thư nở một nụ cười đa cấp, "Còn có phòng tắm nóng lạnh, có toilet tự động, có vòi xịt..."
"Dừng dừng! Tôi hiểu rồi!", Tôn Khả Khả càng nghe càng không đúng, "Hợp đồng đúng không? Đưa tôi xem chút đã."
"Được rồi, cô có thể ký vào đây.", Bạch Thư đưa cho Tôn Khả Khả chiếc bút bấm, "Ký và ghi rõ họ tên là được."
"Chờ đã! Tôi phải đọc rõ trước chứ?"
Tôn Khả Khả cho dù là sinh viên lại chưa từng đi làm, nhưng cô là một thiếu nữ biết đề phòng nguy hiểm.
Xã hội này dạy cho cô biết, chữ ký của mình vô cùng quan trọng, không thể đặt bút ký bừa.
Nếu không một lúc nào đó, bản thân sẽ vô tình biến thành con nợ, hay nhà cửa mình bị thế chấp lúc nào cũng không hay.
Cô đón lấy tờ giấy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Bạch Thư, thấy người này vẫn luôn tươi cười làm cho cô cảm giác mình sắp bị lừa bán.
Tuy nhiên...
"Bạch Thư, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ? Tôi thấy cậu khá quen mắt nhưng lại không nhớ nổi, giống như đã quen biết từ rất lâu rồi."
Đấy mới chính là lý do cô bám theo bọn họ.
Vốn dĩ chỉ muốn hỏi một câu như vậy, nhưng Tôn Khả Khả quá nhát gan, vậy là đi sau một đoạn đường dài vẫn không chịu mở miệng.
Cô đâu phải một cô gái dễ dãi? Có thể tùy tiện đi theo đàn ông, hơn nữa còn ở cái thời đại không có pháp luật quản chế?
"Tôi sao?", Bạch Thư chống cằm suy tư, "Hẳn là chưa từng.
Cô từng nói mình là khách du lịch đúng không? Tôi là dân bản địa ở đây, chúng ta chưa từng gặp nhau.
Mà này cô gái nhỏ..."
Hắn nở một nụ cười đầy ý tứ: "Cô đừng có vì tôi đẹp trai mà thích tôi nha! Thực ta tôi lớn tuổi hơn cô nhiều lắm luôn đó!"
Tôn Khả Khả khoé miệng co rút, có chút bái phục độ tự phụ của người đứng đối diện mình.
Trông cậu ta có vẻ còn nhỏ hơn cô vài tuổi, vậy nên buồn cười thuận theo hỏi một câu:
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
Để xem cậu ta chém gió được đến đâu.
"Tôi à?", Lâu rồi hắn không nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề tuổi tác, liền nói đại: "Tôi so với ông nội cô còn lớn tuổi hơn nhiều lắm.", Chợt nghĩ ra cái gì đó, hắn thêm lời, "Cũng đừng đánh chủ ý đến thằng nhóc Marius kia.
Mặc dù cậu ta ít tuổi hơn tôi, nhưng so với ông nội cô cũng nhiều hơn gấp bội."
Tôn Khả Khả không cảm thấy người này là sinh viên trường sân khấu nữa, chắc chắn rằng cậu ta có vấn đề nào đó về não bộ.
Nhưng cô đâu có biết, những lời Bạch Thư nói ra vừa rồi, mười phần đều là thật.
"Cậu yên tâm! Tôi không có hứng thú với người có tuổi."
Cô nói ra từng chữ như nghiến răng.
Bản thân là một người trưởng thành, không nên chấp người nhỏ tuổi hơn nhưng đầu óc không được bình thường.
Dù sao cậu ta cũng là ân nhân cứu mạng, không thể mắng cũng không thể đánh.
"Vậy thì tốt rồi!"
Bạch Thư thở phào nhẹ nhõm.
Đối với người già khú đế như hắn, con người trên cái hành tinh này đều là những đứa trẻ, ít tuổi như Tôn Khả Khả qua con mắt Bạch Thư giống như một em bé sơ sinh.
Hắn không có hứng thú với trẻ em, hắn không phải biến thái.
Tôn Khả Khả đọc lướt nhanh tờ hợp đồng mà Bạch Thư đưa cho.
Đây đâu phải hợp đồng? Đây là cái moè gì chứ?
BẢN CAM KẾT THẦN PHỤC HOÀNG ĐẾ HẮC ÁM TỐI CAO SIÊU CẤP VÔ ĐỊCH
Điều 1: Nghe lệnh vô điều kiện.
Điều 2: Giống điều 1.
Điều 3: Giống hai điều trên.
Ký tên:...
Một tờ giấy lớn vẻn vẹn có từng này chữ, mặt sau trống trơn không có gì.
Tôn Khả Khả đưa ánh mắt nghi vấn nhìn Bạch Thư, hắn lại không hiểu gì còn thúc giục:
"Thấy sao rồi? Mau ký đi! Ký xong tôi dẫn cô đi tham quan công ty nhé?"
Tôn Khả Khả môi mấp máy, cô nên nói gì bây giờ? Công ty ở thời điểm này thì buôn bán cái gì? Cô nhớ đến đồ dùng dư giả mà hai người kia từng dùng.
Vậy là bán tạp hoá thật sao? Nhưng nhân viên bán tạp hoá lại có nơi ở tiện nghi, hơn nữa cơm ngày 3 bữa.
Đãi ngộ bán tạp hoá bây giờ VIP vậy à?
Hay là cậu ta làm cái gì đen tối? Bán tạp hoá chỉ là cái bìa dùng để che đậy mà thôi? Giờ thì buôn cái gì? Người sao?
Bạch Thư không biết được cái đầu nhỏ của cô gái kia lại đem hắn thành trùm mafia rồi.
Hắn chỉ nghĩ cô ấy đang suy nghĩ về điều khoản hợp đồng.
Cơ mà có cái cóc khô gì đâu mà cần suy nghĩ? Hắn chính là lo người đọc khó hiểu nên mới viết như vậy mà?
"Cô đừng lo lắng quá! Không phải yêu cầu nói gì cô phải nghe đấy.
Nhìn Marius đi.
Cậu ta cũng là nhân viên của tôi.
Mặc dù hợp đồng viết như vậy, nhưng cậu ta nhiều lúc vẫn kháng chỉ đấy thôi, đôi khi còn bật tanh tách nữa.
Nên ký cái này chỉ cho có hình thức thôi.
Cô yên tâm đi."
"Bạch Thư, cho tôi hỏi công ty của cậu làm về chuyên ngành gì vậy?"
Cuối cùng cũng nói được, Tôn Khả Khả thấp thỏm chờ đợi.
Hiện tại thế giới đều bao trùm bởi đại nạn zombie, không nơi nào có thể gọi là an toàn cả.
Vì vậy nếu nói về sống sót, Tôn Khả Khả nghiêng về sống tiện nghi hơn, dù sao cô cũng chẳng còn ai...
Đối với câu hỏi này Bạch Thư cảm thấy khá khó trả lời.
Nói rằng hãy cùng tôi đánh quái thăng cấp sao? Hay là chiến đấu để thay đổi kết cục của thế giới? Là gì thì nói với một cô gái cũng khó chấp nhận, có khi còn nói hắn điên rồi.
"À thì, cô có muốn giải cứu thế giới không?"
Được rồi hắn đã nói ra, nhưng nó lại sai ở đâu đó rồi.
Hắn không phải người chơi trước kia nghe lời hệ thống, còn khuya mới cứu cái thế giới nát bét này!
"Không!"
Tôn Khả Khả không cần suy nghĩ liền trả lời.
Cô không phải thánh nhân, hơn nữa bản thân tự biết lượng sức, kỹ năng của mình rất yếu, chiến đấu chính là đi nộp mạng.
Cô không muốn bản thân rơi vào nguy hiểm, mình đã hứa với ông rồi.
Luôn chăm sóc tốt cho bản thân, không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm,