...Thông tin nhân vật: Marius
...
Vẫn là ảnh Gà tạo từ App Ai nha! Tạo xong tự mlem mlem.
Mô tả ngắn: Tổng tài lạnh lùng thất nghiệp.
Giãn mặt với cả thế giới, nhăn mặt với một mình chủ nhân.
Cầu toàn và lo xa, vú em kiêm mama của Bạch Meo Meo.
Mặc dù hay phàn nàn, nhưng trung thành với mệnh lệnh gần như tuyệt đối.
Trừ những lúc Bạch Meo Meo nguy hiểm tính mạng.
Sinh nhật: 18/9.
Cung hoàng đạo: Xử nữ.
Chiều cao: 1.92m
Sở thích: Tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài, thích sắp xếp và lên ý tưởng cho hoạt động đội nhóm (nhưng toàn bị bác bỏ).
Khả năng siêu đỉnh: Phân loại quần áo để giặt, có biệt tài là phẳng quần áo và gấp vuông vắn quần áo.
Nguồn gốc: Bí ẩn.
Kỹ năng: Hoá sói.
(nó không phải kỹ năng, nó là hình dạng thật của thằng bé.)
...!----------...
[Kích hoạt kỹ năng: Huyết Liên Hoa - Thực Địa]
Toàn bộ một vùng rộng lớn xuất hiện những bông hoa sen trắng như tuyết từ không khí rơi xuống mặt đất, kích thước to nhỏ khác nhau.
"Huh? Hoa sen?"
"Đừng chạm vào! Có thể là kỹ năng của tên nhãi kia! Tên...Vua Zombie...kia."
Người phụ nữ vừa nghe thấy vậy liền giật mình thu tay lại, cắn răng tiếp tục chạy nhanh hơn.
Gã trung niên vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn kẻ thù phía sau.
Thằng nhãi tóc trắng...à không, là tên đáng sợ nhất phe xác sống không hề di chuyển lấy một bước, hiện tại gã đã bỏ xa một đoạn.
Vấn đề là từ trên trời hàng ngàn bông hoa sen trắng nhẹ như hạt tuyết rơi xuống mặt đất.
Mặc dù gã cảnh giác cao độ, song những bông hoa rơi xuống không gây hại gì.
Đây là tên khốn kia trêu đùa bọn họ hay sao?
"AAAAAAAA!!!!!!!!!"
"Chuyện gì thế?"
"H...hoa...NHỮNG BÔNG HOA...CHÚNG NÓ SỐNG!!!!"
Hoa sen trắng sau khi rơi xuống, hoặc những bông còn đang lơ lửng trong không khí đều biến đổi dị dạng.
Từ gốc hoa mọc ra rễ cây xù xì, bằng tốc độ chớp mắt bò lan ra xung quanh.
Nói thì lâu nhưng diễn ra thì nhanh, ngay lúc này đã có vài người bị rễ cây tóm được.
Rễ cây như virus phát triển nhanh đến chóng mặt.
Khi chúng bò lan ra mặt đất, vùng đó giống như bị hút đi sinh cơ.
Cây cỏ khô héo, ngay cả những viên gạch vụn cũng bị hút khô chuyển thành màu xám.
Người còn thảm hơn, rễ cây như cánh tay ma quỷ, bám đến đâu đâm sâu vào cơ thể hút sạch đến đó, hơn nữa những thứ này không bị kỹ năng tấn công của con người ảnh hưởng.
Cánh hoa sau khi hút no dưỡng chất trở thành màu đỏ thẫm xinh đẹp mê hoặc.
Gã trung niên bất lực, cứ thế trơ mắt nhìn đồng đội giãy dụa rồi biến thành cái xác khô quắt.
Từ những rễ cây mọc ra những bông hoa sen đỏ có kích thước nhỏ hơn, nhìn từ xa trông thật quỷ dị.
"Mẹ kiếp! Mau chạy đi!"
Hủy cũng không thể hủy.
Gã trung niên là một dị năng giả bậc A, có thể tác động ít nhiều đối với những bông sen kỳ lạ này.
Nhưng kỹ năng dùng trọng lực của hắn cũng chỉ có thể ngăn cản tốc độ bò lan của rễ cây.
"Aaaaaaa!!!!! Kh...không! Thủ lĩnh! Mau cứu tôi!"
Bọn họ chạy trong vô vọng.
Trước sau chỗ nào cũng có thứ dị hợm kia, một số vẫn còn rơi từ từ trên không trung.
Gã trung niên tuyệt vọng nhận ra, gã và đồng đội không thể sống sót rời khỏi Quan Hải.
Một lúc sau...
Nhìn từ xa, các kiến trúc đổ nát bị bao bọc bởi những rễ cây xù xì xanh sẫm dày đặc như mạng nhện.
Và điểm lên màu đỏ thẫm lan rộng, đó là những bông hoa hút no máu trải rộng khắp nơi, chôn vùi mọi thứ dưới cánh hoa của nó, biến căn cứ hoang tàn thành diễm lệ hơn.
Ở phía xa, thân ảnh tóc trắng đã không còn nữa, Bạch Thư mang theo thi thể Tôn Khả Khả cùng với bạch tuộc nhỏ trở về tổng căn cứ.
Quan Hải đã xong đời, hắn không còn gì lưu luyến ở đây nữa.
...----------...
[Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số sức khoẻ giảm xuống dưới 6%.
Cơ thể sắp rơi vào trạng thái mất ý thức.
Mau sử dụng biện pháp can thiệp! Mau sử dụng...]
Màn hình đỏ thẫm trước mặt Bạch Thư chớp nháy liên tục để thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng hiện tại mắt hắn đang mờ đi, con ngươi chậm chạp di chuyển về hướng Tôn Khả Khả chật vật chiến đấu.
Cô nàng này mặt mũi tèm lem nước bắt, cầm kiếm hướng về phía con Ba La Bụng Béo kia phòng thủ trong sợ hãi.
Đáng ngạc nhiên là không chịu rời một bước mà lại bảo vệ Bạch Thư phía sau.
Máu từ cơ thể chảy ra thành vũng lớn, thấm một ít xuống nền đường nhựa, sự sống đang xói mòn theo thời gian.
Tri giác của Bạch Thư gần như mất đi, theo bản năng hướng về phía phát ra tiếng động.
"Đừng...qua đây..." Tôn Khả Khả quệt nước mắt một cái, tay run rẩy giữ chặt thanh kiếm, giọng khàn khàn:
"Qua...đây...bà chém...chết cụ mày..."
[Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số sức khoẻ giảm xuống dưới 4%.]
Chưa được.
Ba La Bụng Béo nhận ra Tôn Khả chỉ mạnh miệng, mana có lẽ đã tiêu hao hết.
Nó chễm chệ bước từng bước nặng nề ra khỏi chỗ nấp, cười khà khà tiến về phía thức ăn.
Ánh mắt tuyệt vọng nhìn quái vật to lớn sắp thò tay xuống muốn bắt mình.
Cô cố gắng tạo Lĩnh Vực khác nhưng không thể.
Tôn Khả Khả cắn chặt môi dưới đến bật máu.
Cảm giác đau đớn xua tan sự mệt mỏi dù chỉ là chút ít.
Cô run rẩy đứng dậy, vung kiếm chém về phía quái vật.
"Cút đi! Đồ lợn béo xấu xí!"
[Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số sức khoẻ giảm xuống dưới 3%.]
Vẫn chưa được.
Quái vật dùng một tay chặn kiếm, lưỡi kiếm mỏng manh vỡ tan rồi biến mất.
"Hả?"
Tôn Khả Khả bất động, ngơ ngác nhìn tay mình.
Mana đã cạn kiệt, không thể duy trì hình dạng Lĩnh Vực.
Quái vật nở một nụ cười kỳ dị, trực tiếp tát bay Tôn Khả Khả ra xa mấy mét.
Cô nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần bị va chạm, thế nhưng cảm giác đau đớn như tưởng tượng lại không thấy.
"Grừ..."
Tôn Khả Khả hé mở đôi mắt, cảm giác đầu tiên là hơi chóng mặt.
Nhìn lại hoàn cảnh một chút, cơ thể đang cách mặt một khoảng ngắn, sau đó được thả xuống đất nhẹ nhàng.
Có thứ gì đó vừa bước qua người cô che đi ánh nắng gay gắt.
Phải mất vài