Thầy giáo không hỏi nhiều, trực tiếp phê chuẩn.
Chử Ngạn đè nén hưng phấn, nói nhỏ với bạn cùng bàn:" Người anh em, tiết sau tôi không đến.
Ông nói với thấy giúp tôi, cứ nói tôi bị đau bụng đi viện rồi, giấy phép ngày mai về bù sau, trở lại mời ông ăn cơm."
Bạn cùng bàn nhìn hưng phấn và kích động giữa hai mày giáo thảo mới lên chức, hiểu rõ.
Đều là lão bánh quẩy lớp 11, ai mà chưa yêu đương qua chứ.
Người anh em kia vỗ ngực một cái: " Yên tâm đi, người ở tháp ở, bảo đảm giúp đẹp ông!"
Chử Ngạn: "..." Đây là trung nhị thiếu niên gì á!
Sau khi y rời khỏi phòng học, chạy chậm ra phía cổng trường, bước đi nhẹ nhàng như chạy về phía tương lai(?)
Xa xa Cố Trọng Cảnh thấy y chạy tới, vội vã gọi: "Chạy chậm một chút, đừng để ngã."
Chử Ngạn đột nhiên nghĩ ra y biểu hiện quá vội vàng, cấp tốc bước chậm lại chậm rãi bước đến.
Hai má đỏ bừng nhìn Cố Trọng Cảnh, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra một một tia tình ý không đè xuống được, giữa mặt mày đều là làm người rung động.
Đã nửa tháng Cố Trọng Cảnh không được gặp y, nhớ đến hoảng rồi, muốn cho y một cái ôm thật lớn, lại bận tâm đây là trường học, liền bước nhanh vài bước, kéo cổ tay ý dẫn đến con hẻm đối diện trường học.
Trong hẻm không ai, rất an tĩnh.
Vừa tiến vào Cố Trọng Cảnh liền ôm chặt Chử Ngạn, tựa như muốn nhét y vào tận cốt tủy, làm cho y cùng mình vĩnh viễn không chia cách.
Chử Ngạn cũng nhớ Cố Trọng Cảnh, wechat, video, điện thoại đều không thể giảm bớt nhớ nhung, y ôm chặt cổ Cố Trọng Cảnh, đầu tựa vào lòng hắn dán thật chặt vào ngực Cố Trọng Cảnh, nghe tiếng tim đập gấp gáp của hắn.
"Nhớ anh không?" Giọng Cố Trọng Cảnh trầm thấp lại từ tính, dễ nghe đến kỳ cục.
Chử Ngạn không chịu nói, tay ôm lại càng chặt.
Cố Trọng Cảnh biết y biệt nữu, nhất định phải ép sát y: "Bảo bối có nhớ anh không?"
Một lúc sau Chử Ngạn mới phiền muộn từ trong lồng ngực hắn chuyền ra một câu: "Nhớ."
Cố Trọng Cảnh: "Nhớ bao nhiêu?"
Chử Ngạn cắn môi thấp giọng nói: " Nhớ một chút."
Cố Trọng Cảnh: "Con mẹ nó anh nhớ em sắp chết rồi, em lại chỉ nhớ có một chút, nhóc không có lương tâm."
Chử Ngạn: "Hừ."
Bầu không khí dường như xen lẫn bong bóng màu hồng, ngọt ngào ám muội làm người ta nhìn cũng không dám nhìn.
Ôm đủ rồi, Cố Trọng Cảnh rốt cục buông Chử Ngạn ra.
Nhìn đầu hẻm một chút, quan sát xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai, Cố Trọng Cảnh lôi các loại đồ ăn vặt từ trong không gian ra.
Không gian có thể giữ tươi, cho nên đồ ăn lấy ra vẫn còn nóng hôi hổi, không khác gì lúc vừa bỏ vào.
Chử Ngạn ngửi mùi thơm nuốt nước miếng, kinh hỉ nhìn vào đống đồ ăn kia, hỏi Cố Trọng Cảnh: " Đâu ra thế? Anh cướp tiền à?"
Động tác lấy đồ của Cố Trọng Cảnh ngừng lại, tức ngã ngửa: "Ngoại trừ cướp tiền em không nghĩ được cái khác sao?"
Chử Ngạn sờ mũi một cái: "Nhưng không phải là anh chưa được lãnh lương sao?"
Cố Trọng Cảnh: "Anh ứng trước, nhóc ngốc."
Chử Ngạn lười tranh cãi cùng hắn, ngồi xổm xuống xem đống đồ ăn kia, mở túi đồ nướng thơm nhất ra, vừa nãy cách túi ngửi thôi cũng đã muốn ăn, giờ mở ra lại càng thơm.
Đồ hơi nhiều, mỗi loại Cố Trọng Cảnh chỉ lấy ra một phần, hai người cũng đủ ăn rồi.
Hai người ngồi xổm trong hẻm nhỏ ăn đến thơm nức, nếu không phải có nhan sắc đỉnh cấp chống đỡ, thì cũng chẳng khác gì nạn dân.
"Cố Đầu To, cái bánh cuốn này ăn ngon thật."
Cố Trọng Cảnh ăn xiên nướng bất mãn nói:" Bảo bối, e đừng gọi anh Cố Đầu To nữa được không, thật khó nghe."
Chử Ngạn không thèm để ý hỏi: "Vậy em gọi anh là gì?"
Ừm, khoai nướng cũng thật ngon...!
Cố Trọng Cảnh cười trầm bổng nói: "Gọi anh là ông xã."
Chử Ngạn mặt đỏ rực, liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc đỏ tràn lên trên khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo: "Cút đi!"
Cố Trọng Cảnh thích ngất bộ dạng này của y, giống như một con khổng tước kiêu ngạo, trong lòng ngứa ngáy vô cùng: Bà xã, gọi một tiếng đi, anh muốn nghe."
Chử Ngạn liều chết không theo: "Không gọi!"
Cố Trọng Cảnh tiếc nuối ngậm miệng, thầm nghĩ sau này nhất định phải làm cho Chử Ngạn gọi ra.
Sau khi ăn xong, Cố Trọng Cảnh để những cái không ăn hết vào không gian, rác sau khi ăn xong thì gom lại đem bỏ vào thùng rác ngoài đầu hẻm.
Nắm tay Chử Ngạn đi bộ tiêu thực dọc theo đường cái cạnh trường học, Chử Ngạn hỏi Cố Trọng Cảnh: " Lương ứng rồi, anh mua hạt giống chưa?"
Cố Trọng Cảnh lắc đầu: "Vẫn chưa."
Chử Ngạn: "Anh còn không nhanh lên thì em sắp phải ăn đất rồi đấy." Y không giống Cố Trọng Cảnh tự làm khổ mình đến chết vẫn sĩ diện, thân là một học sinh cấp ba, y chỉ có thể đi làm thêm