Nghiên cứu xong, Cố Trọng Cảnh có hơi hối hận, hắn không nên mua nhiều nhiều loại rau như thế trong một lần, hắn nên mua hạt giống của loại rau có giá bán cao nhất chu kì sinh trưởng lại ngắn nhất mà trồng, chủng loại rau quá nhiều quá tạp đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Hắn chỉ cần chuyên trồng một loại rau dưa nào đó, ví dụ như loại rau mà mọi người mua nhiều nhất—cải thìa.
Những loại rau khác sau này từ từ rồi trồng, trước mắt là để nhanh chóng kiếm được tiền, vậy thì không cần thiết mua nhiều loại hạt giống thượng vàng hạ cám.
Nghĩ tới đó, Cố Trọng Cảnh trở lại cửa hàng mua hạt giống lúc nãy, nói lên nói xuống mới có thể đổi tất cả hạt giống thành cải thìa trong tiếng phàn nàn không tình nguyện của chủ tiệm.
Tổng cộng là hai mươi túi, mỗi túi hai tệ, tính ra hắn còn có thể thừa lại một trăm sáu.
Đồ đã mua xong, Cố Trọng Cảnh đến cửa hàng nông cụ mua một cái cuốc, đất đai hoang vu trong không gian vẫn phải xới lên một chút, khoảng thời gian này dọn dẹp cành khô lá mục tất cả đều làm bằng tay, cũng không dùng công cụ gì cả, xới đất thì khác, cũng không thể để hắn xới bằng tay được.
Mua đồ xong, tìm một chỗ không người ném hết vào không gian, Cố Trọng Cảnh tìm đến trạm xe buýt gần đó nhất, lên xe.
Tại sao đã khó chịu còn muốn ngồi xe buýt?
—— Bởi vì không có tiền.
Có khó chịu đến mấy Cố Trọng Cảnh cũng phải cắn răng ghìm sát dục trong lòng xuống, nói với bản thân phải bình tĩnh, đây đã là xã hội hiện đại rồi, ở đây không có tang thi, không cần xung động, không cần xung động...!
Niệm như vậy xong một chút tác dụng cũng không có, Cố Trọng Cảnh vẫn rất buồn bực, hắn không nhắc tới nữa, rút điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lý Du.
Khi Cố Trọng Cảnh tỉnh lại đánh bại hai bạn học một người trong đó khá thức thời là Lý Du, lúc trước Cố Trọng Cảnh giao cho gã một nhiệm vụ, hắn không biết bây giờ gã hoàn thành đến đâu rồi.
Những lời hôm nay quản lý Trương nói với Cố Trọng Cảnh, hắn đều để trong lòng, cái người phụ nữ tên Triệu Thu Lăng kia, không biết lại lên cơn gì, vẫn cần phải làm cho thỏa đáng, nếu không vẫn luôn có cặp mắt lén lút theo dõi hắn, thật làm người ta khó chịu.
Lý Du nhận được tin nhắn lúc đang đọc sách ở thư viện, gã là người rất có lòng cầu tiến, hằng năm đều nhận học bổng học sinh xuất sắc, đáng tiếc gia đình không có tiền cho gã đi học, chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Việc bắt nạt Cố Trọng Cảnh lấy lòng Triệu đại tiểu thư, gã làm vừa hổ thẹn lại thuận tay, chuyện như vậy gã làm đã không ít lần, cũng đã quen cửa quen nẻo rồi.
Đáng tiếc lần này gã đá phải tấm sắt rồi, Cố Trọng Cảnh không giống những bạn học trước kia, mặc kệ bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.
Vừa mới bắt đầu xác thực rất thuận lợi, bọn họ thuận lợi làm cho Cố Trọng Cảnh bị nhà trường đuổi học, nhưng cho dù thế nào gã cũng không nghĩ tới Cố Trọng Cảnh lại cứng như vậy, cư nhiên lại chụp cái loại ảnh kia của bọn họ.
Nếu như là ảnh khỏa thân bình thường, Lý Du sẽ chẳng thèm để ý, dù sao gã cũng là một người đàn ông, khỏa thì khỏa thôi, sợ gì?
Nhưng tên tiểu nhân âm hiểm Cố Trọng Cảnh kia, lại có thể sắp xếp tư thế cho gã và Trần Lượng, những tư thế kia quả thực khó coi, một khi truyền ra, gã và Trần Lượng đều sẽ thân bại danh liệt, gã không muốn mất đi mạng lưới quan hệ trong trường.
Vì vậy khi Cố Trọng Cảnh muốn gã tìm ra những bạn học và giáo viên đã bắt nạt nguyên thân, lấy gậy ông đập lưng ông, gã không thể không làm theo lời Cố Trọng Cảnh.
Lúc đầu gã còn nơm nớp lo sợ chỉ lo Cố Trọng Cảnh tìm bọn họ gây chuyện, kéo Trần Lượng bôn ba khắp nơi một khắc cũng không ngừng nghỉ, nhưng đã qua hơn nửa tháng, hình như Cố Trọng Cảnh hoàn toàn quên mất bọn họ rồi, gã dần dần buông lỏng, làm việc cũng không tận sức như trước nữa.
Mãi đến vừa nãy, gã nhận được tin nhẵn của Cố Trọng Cảnh.
Cố Trọng Cảnh: Việc làm đến đâu rồi?
Lý Du cắn răng trả lời một câu: Làm được một nửa rồi, còn lại vẫn đang làm...!
Cố Trọng Cảnh: Lần sau đưa đồ cho tao, bây giờ tao có việc.
Đồ hằn nói chính là việc hắn bảo Lý Du làm, ảnh khỏa thân của những bạn học từng bắt nạt nguyên thân.
Vừa rồi hắn nói như vậy chủ yếu là không muốn Lý Du gửi những bức ảnh khỏa thân khó coi đó qua wechat, đây chính là chứng cứ sáng loáng, sao Cố Trọng Cảnh có thể để lại một cái nhược điểm lớn như vậy cho gã?
Lấy gậy ông đập lưng ông tuy rằng sảng khoái, nhưng đây là xã hội pháp trị, tuy rằng Cố Trọng Cảnh đã hứa với nguyên thân, sẽ trả thù tất cả những người từng bắt nạt hắn, nhưng Cố Trọng Cảnh cũng không muốn liên lụy đến bản thân, cũng không