Cố Trọng Cảnh không biết Tề gia đã xảy ra một đống chuyện, cho dù biết thì hắn cũng chỉ phát biểu một câu: Sản phẩm của không gian, ắt hẳn là đồ xịn, không hiệu quả mới lạ đấy.
Mỗi ngày hắn đều ngâm mình ở Liễu Minh sơn, làm đường xong rồi, phòng cũng xây xong từng chút một, hắn lấy hoa đã trồng được gần hai mét trong không gian ra trồng xuống.
Không phải hắn không muốn để nửa năm rồi mới lấy ra, mà là hắn phát hiện ra nếu thực sự trồng trong không gian bảy năm, vậy cây hoa quế kia của hắn khỏi phải nghĩ chuyện lấy ra nữa.
Còn may đất trong không gian tơi xốp, nếu không đợi mấy cây kia đâm rễ tươi tốt đan chéo vào nhau đâm xuống quá xâu thì hắn cũng hết cách.
Thực ra bây giờ cũng đã rất khó đào rồi, đã trồng sắp được hai tháng, mấy cây kia ở trong không gian cũng gần được bốn năm, độ cao phổ biến đều đã cao hơn hai mét.
Lúc đào tốn không ít thời gian của hắn, việc này lại không thể để người khác giúp, chỉ có mình hắn từ từ đào, dẫn đến hắn phải bận rộn trong không gian hai ba ngày liền mới đào ra được, trong lúc đó còn không tránh được làm đứt mất một số rễ cây.
Lúc trồng cây cũng không đơn giản, cây quá nặng, cần ba bốn ngừơi mới có thể trồng cây xuống, còn phải cần hai người đào hố hai bên đường nữa.
Kỳ thực trồng cây vẫn còn đỡ, chủ yếu là hắn phải tranh thủ buổi tối đến kho lấy cây từ trong không gian ra rồi dùng xe ba bánh kéo về núi Liễu Minh, làm hắn mệt chết, hận không thể bỏ luôn cho rồi.
Nhưng vừa nghĩ khi mùa hoa đến, lúc đó ngập núi đều là hương thơm, Cố Trọng Cảnh cũng không ngại phiền nữa, tràn trề động lực tiếp tục bận rộn.
Sau khi trồng cây bảy tám ngày liền, cuối cùng Cố Trọng Cảnh cũng ngừng lại.
Không phải là đã trồng xong, mà là Nguyên Nguyên của hắn được nghỉ hè rồi nha~
Vừa nghĩ tới trong hai tháng tới hắn và Nguyên Nguyên có thể ở bên nhau như hình với bóng, Cố Trọng Cảnh liền phấn chấn đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Từ ngày Chử Ngạn đến trường kia hắn liền mong ngóng nghỉ hè, giờ cuối cùng cũng chờ được rồi, vừa sáng sớm Cố Trọng Cảnh liền rời giường chuẩn bị đi xách hành lí cho Nguyên Nguyên của hắn.
Sau khi thu thập bản thân gọn gàng đẹp trai, trước tiên Cố Trọng Cảnh gọi điện cho thím hai Liễu, bảo bà hôm nay không cần đến núi Liễu Minh làm việc mà đến cô nhi viện chăm sóc bọn trẻ với thím Lệ.
Thím hai Liễu là một trong những người mà lần trước thuê để dọn dẹp cây bụi, Cố Trọng Cảnh quan sát thì thấy bà là người làm việc tháo vát lại không thích buôn dưa lê, sau khi dọn cây bụi xong thì giữ lại bà cùng bốn người khác cũng không thích buôn dưa lê.
Bây giờ tám giờ sáng mỗi ngày bọn họ đến làm việc, buổi trưa nghỉ một tiếng về nhà ăn cơm rồi lại đến làm, buổi chiều sáu giờ nghỉ, mỗi tháng Cố Trọng Cảnh phát cho họ bảy nghìn tệ tiền lương.
Nói thực thì mức lương này đối với công việc nặng nhọc ở thành phố A chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng ở đây gần nhà, vì vậy người muốn đến chỗ Cố Trọng Cảnh làm việc khá nhiều.
Người của thôn Liễu Gia đều mong Cố Trọng Cảnh sẽ phát triển Liễu Minh sơn càng ngày càng tốt, như vậy vị trí công việc cần càng nhiều, bọn họ không phải là có thể đến làm rồi sao?
Vì vậy quan hệ của Cố Trọng Cảnh và người dân thôn Liễu Gia đều khá tốt, trên đường gặp phải đều chào hỏi hắn rất nhiệt tình, hi vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với hắn, sau này núi Liễu Minh tuyển người có thể ưu tiên nghĩ đến bọn họ trước tiên.
Khi Cố Trọng Cảnh bảo thím hai Liễu qua đây chăm sóc bọn nhỏ bà đáp ứng ngay, bà vô cùng thích công việc hiện tại, ông chủ giao việc gì bà liền làm việc đó, hoàn toàn không có bất kì dị nghị gì.
Cố Trọng Cảnh không kịp đợi thím hai Liễu qua, liền đeo khẩu trang bắt xe buýt rời đi.
Buổi sáng Chử Ngạn phải dọn dẹp vệ sinh ở trưởng, phải đến buổi chiều mới chính thức được nghỉ, nhưng Cố Trọng Cảnh đã đợi không nổi rồi, đi sớm chút hắn cũng có thể gặp Nguyên Nguyên sớm một chút, nếu không luôn đợi ở trong viện hắn cũng đợi không nổi.
Đến cổng trường, Cố Trọng Cảnh tìm một tiệm cà phê ở cổng trường, tiến vào gọi một phần cà phê và bánh ngọt, ngồi bất động.
Chử Ngạn còn đang dọn dẹp vệ sinh nữa, đợi lát nữa còn phải nghe chủ nhiệm lớp dài dòng văn tự, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của y một chút nào, bây giờ tâm của y đã bay đến bên người Cố Trọng Cảnh rồi, bình thường động tác chậm dì dì hôm nay cũng nhanh hơn.
Bạn cùng bàn ở bên cạnh nói:" Huynh đài, hôm nay bạn trai ông đến đón hả?"
Bởi vì đồng chí giáo thảo Chử Ngạn lớn lên quá trêu ong ghẹo bướm, mỗi ngày đều được cả đống nam nam nữ nữ tỏ tình, Chử Ngạn ngại phiền ứng phó từ chối, liền nói thẳng y đã có bạn trai rồi.
Bây giờ cả trường đều biết giáo thảo đã có bạn trai, bao gồm cả giáo viên.
Nhưng chưa có ai từng nhìn thấy vị bạn trai trong truyền thuyết kia của Chử Ngạn, vì vậy các giáo viên cũng cho rằng Chử Ngạn phiền bầy ong bướm kia, không những không tìm y nói chuyện, ngược lại còn tìm mấy người tỏ tình gây phiền.
Nhìn Chử Ngạn người ta mà xem, một bạn học tốt đều bị các em ép thành dạng gì rồi? Bạn trai cũng bị các em ép ra rồi, các em là ngại bài tập quá ít hay là ngại nghỉ quá nhiều? Còn tiếp tục quấy nhiễu bạn Chử Ngạn, tôi liền gọi điện cho phụ huynh...!
Sự giúp đỡ của giáo viên làm Chử Ngạn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mỗi ngày đều là tùy ý muốn dạo đâu thì dạo đó, không còn bị những người theo đuổi vây ở phòng học nữa.
Bây giờ các bạn học hiếu kì nhất là Chử Ngạn thực sự có bạn trai hay là vì cự tuyệt bọn họ mà bịa đặt ra, vì điều này những người theo đuổi đã dùng một đống lớn đồ ăn vặt mua chuộc bạn cùng bàn trung nhị của Chử Ngạn, để y dò hỏi Chử Ngạn một chút.
Chử Ngạn nghe y hỏi bạn trai có đến đón không, không chút do dự nói:" Đến."
Bạn học trung nhị:" Ngạn tử, chúng ta có phải anh em không?"
Chử Ngạn liếc y một cái, lạnh lùng:" Không phải."
Bạn học trung nhị tây tử bổng tâm*: " Chàng làm ta tổn thương, lại còn cười cái rồi thôi~"
*Tây tử bổng tâm-西子捧心: Ý chỉ bệnh mỹ nhân.
Dư lày nè ( chả biết tim nào nằm ở đó nữa????)
Chử Ngạn:" Hát dở như thế thì đừng hát nữa, mất mặt."
Bạn học trung nhị:" Không hát thì không hát, mặc dù tôi không phải anh em của ông, nhưng vẫn là anh em của tôi."
Chử Ngạn cạn lời, bạn cùng bàn này quá hoạt bát rồi, đôi khi theo không kịp mạch não của cậu ta.
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Bạn học trung nhị lên tinh thần:" Anh em tốt! Ông giới thiệu bạn trai ông cho tôi làm quen được không?"
Chử Ngạn:" Sao cậu lại muốn làm quen với anh ấy?"
Bạn học trung nhị:" Tôi muốn nhìn người đàn ông đã trộm mất trái tim ông, xem xem có phải anh ta có cánh."
Chử Ngạn thắc mắc:" Sao anh ấy lại có cánh?"
"Mọi người đều nói chỉ có thiên sứ mới xứng với tiểu yêu tinh cậu~"
Ngữ điệu dập dờn khiến Chử Ngạn nghiến răng, y giơ chân đạp thẳng vào mông bạn cùng bàn một cái, bạn cùng bàn chẳng để tâm, nói:" Tôi xem như ông đồng ý rồi nhé, ông đừng có mà trộm chạy mất."
Chữ Ngạn cạn lời, đáp ứng một tiếng.
Sau khi y tới thế giới này, người bạn duy nhất quên được chính là tên nhị bức* này, mang y đi gặp Cố Đầu To là đương nhiên.
*Nhị bức- 二逼: Ngôn ngữ mạng, chỉ một người rất ngốc, ngôn hành cử chỉ không đáng tin.
Hai giờ chiều, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng dài dòng văn tự dặn dò xong, Chử Ngạn mang bạn cùng bàn trung nhị Tống Thái cùng ra cổng.
Còn chưa đi ra đã nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán.
" Nam sinh ở cổng trường thật đẹp trai!"
"Đâu đâu?"
"Kia kìa, nhìn thấy chưa? Đeo khẩu trang cũng rất đẹp trai! Nhưng mà sao tôi thấy có chút quen quen vậy."
"Cậu gặp anh ta rồi?"
"Nhìn rất quen, nếu anh ta cởi khẩu trang ra tôi nhất định có thể nhận ra, đẹp trai như vậy, muốn quên cũng quên không nổi."
Chử Ngạn thuận theo bàn tán của mấy bạn nữ kia liếc mắt nhìn qua, không phải là Cố Đầu To chứ.
Vừa nhìn quả đúng, Cố Đầu To kia quá rêu rao, ăn diện đẹp trai như vậy làm gì? Trêu ong ghẹo bướm!
Nhưng mà Đầu To của y hình như có chút đẹp trai như thế...!
Y mang theo chút kiêu ngạo không rõ bước thẳng về phía Cố Trọng Cảnh, bạn học Tống Thái lẽo đẽo theo y.
Ánh mắt Cố Trọng Cảnh luôn nhìn chằm chằm đám đông, nhìn một lúc thật lâu, những lời thì thầm bàn tán không phải hắn không nghe thấy, nhưng đều bị hắn bỏ qua.
Đời trước từ nhỏ đến lớn đều là nam thần thiên chi kiêu tử, fan girl, fan boy vô số, chút chú ý nhỏ nhỏ này hắn căn bản chẳng để tâm.
Sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt ở cổng trường, sợ không cẩn thận bỏ lỡ Nguyên Nguyên của hắn.
Vì vậy ngay khoảnh khắc Chử Ngạn bước ra hắn liền nhìn thấy, mắt sáng lên bước về phía Chử Ngạn.
"Nguyên Nguyên"
Sau khi thân mật gọi một tiếng liền dón lấy ba lô của Chử Ngạn, một tay khác thì vươn ra nắm chặt Chử Ngạn.
Tống Thái ở phía sau nhìn mà mắt chữ a mồm chữ o, nắm...nắm tay rồi!
Cái việc tình cảm bạn trai này là thật!
Tổ hợp soái ca thêm giáo thảo này quá có sức thu hút, cho nên người nhìn thấy cảnh này rất nhiều, cổng trường vốn ầm ĩ lại càng thêm ầm ĩ, mấy câu " Định mệnh" không ngừng vang lên.
"Định mệnh, giáo thảo có bạn trai thật!"
"Aaa, bạn trai của giáo thảo thật đẹp trai! Thật đẹp đôi!"
"Tôi thất tình rồi! Hai lần!"
Trên mặt Chử Ngạn hơi đỏ lên, nhưng không có bỏ tay đang nắm Cố Trọng Cảnh ra, hỏi hắn: " Anh đến lúc nào thế?"
Cố Trọng Cảnh:" Anh đến từ sáng rồi, nghĩ đến em được nghỉ hè liền không đợi nổi."
Chử Ngạn hài lòng mà nghe trong lời nói của hắn mang theo nhớ nhung và quan tâm đến mình, cười cong mắt phượng, xinh đẹp đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng.
Tống Thái cảm thấy mình đã hoàn toàn bị quên mất, yếu ớt mà sủi tăm:" Ngạn tử, nhanh giới thiệu anh rể cho tôi đi."
Chử Ngạn:" Ồ, cậu vẫn ở đây hả."
Tống Thái:"..." Có đồng tính không nhân tính, chứng cứ xác thực!
Chử Ngạn nào có không nhìn thấy y, chỉ là muốn đùa giỡn y một chút thôi, sau khi hài lòng mà nhìn biểu cảm cạn lời trên mặt y, cười ha ha mà giới thiệu y cho Cố Trọng Cảnh.
Cố Trọng Cảnh cũng thân thiện mà chào hỏi y, chủ yếu là vị nhân huynh này có một khuôn mặt chữ 囧 (Jiǒng)hài hước, thực sự không thể tạo cho hắn chút cảm giác nguy cơ nào.
Sau khi làm quen nhau, Cố Trọng Cảnh dẫn bọn họ cùng đi ăn hải sản, mặc dù Cố trọng Cảnh và Chử ngạn nói chuyện vẫn cố gắng chăm sóc bợn học Tống Thái, nhưng có lúc không tránh khỏi mà nhắc đến Liễu Minh sơn.
Tống Thái vừa nghe thấy liền hiếu kì, mà truy hỏi.
Cố Trọng Cảnh nói đó là núi mình tự thầu, bây giờ đang khai phá, sau khi Tống Thái nghe xong càng thêm hứng thú, lập tức lầm rầm muốn đi Liễu Minh sơn chơi.
" Hôm nay mới được nghỉ, bạn Tống không cần về nhà gặp người nhà trước sao?"
Tống Thái gâu một tiếng khóc thành cún:" Cha mẹ em hôm qua đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, em biết cha mẹ em là chân ái, em chỉ là ngoài ý muốn, ying~"
Chử Ngạn ghét bỏ cách y xa chút:" Ying gì mà ying, cậu có biết loại ying ying quái* như cậu một đấm của tôi đấm được mấy tên không?
*Ying ying quái- 嘤嘤怪: chỉ những người khi nói chuyện luôn thích thêm tiếng ying ying ying, vì họ cảm thấy như thế rất đáng yêu, nhưng sau ying ying ying có thể là một mãnh nam.
Theo Sina.
"Hừ, tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, tôi cứ muốn đến nhà ông chơi~"
Chử Ngạn rất ghét bỏ tên ngốc nhà địa chủ này, nhưng lúc đi vẫn dẫn theo cậu ta, còn dặn dò trước một chút:" Tôi nói trước nhé, lần này cậu đi cùng tôi nên không thu tiền, lần sau thì phải thu tiền á."
Nhà bạn Tống Thái gia cảnh khá giả, vốn chẳng để ý chút tiền đó, hưng phấn tích cực nói:" Không thành vấn đề, lần sau tôi đem cả bố mẹ tôi đến nữa, các cậu có thể mạnh tay thịt bọn họ một trận."
Ba người vừa nói vừa cười ăn xong bữa cơm, Cố Trọng Cảnh đối với người bạn học này đã rất hòa nhã rồi, hết cách rồi, ai bảo bạn học Tống Thái rất tinh ý, Cố Trọng Cảnh còn chưa mở miệng, y đã rất tự giác mà bla bla nói rõ ràng mọi chuyện ở trường rồi.
Quan trọng là bạn học này EQ cao còn hài hước, trước mặt Chử Ngạn lộ ra chuyện của y cũng không thể làm cho người ta nảy sinh chán ghét.
Đây quả thực là một loại bản lĩnh, Cố Trọng Cảnh cũng hoàn toàn yên tâm để y ở bên cạnh Chử Ngạn, có bạn học hoạt bát như vậy ở bên, tình huống hắn lo lắng Chử Ngạn một mình cô đơn đi trong sân trường chắc sẽ không sảy ra.
Ăn cơm xong đã là sáu giờ, Cố Trọng Cảnh không đi xe ba bánh, ba người ngồi lên xe buýt lắc lư về tới cô nhi viện.
Hôm nay có chút muộn, Cố Trọng Cảnh liền không mang bọn họ lên núi nữa, sắp xếp cho Tống Thái ở phòng khách.
Xong xuôi trời đã tối, thím hai Liễu cũng đã về rồi, sau khi Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn giúp thím Lệ dỗ bọn trẻ đi ngủ, mới rảnh quay về phòng nói chuyện.
Trong phòng không có bệ rửa mặt, mỗi ngày rửa mặt rửa chân đều phải ra ngoài lấy nước, Cố Trọng Cảnh lấy một chậu nước như thường lệ, lại lấy phích đổ nước nóng vào, nhiệt độ vừa phải mới bưng đến bên giường.
Chử Ngạn ngồi trên giường, Cố Trọng Cảnh ngồi trên một cái ghế nhỏ trước mặt y, với tay nắm lấy chân Chử ngạn giúp y cởi giầy.
Chử Ngạn không cản hắn, thời gian dài như vậy, Chử Ngạn đã sớm quen sở thích thích rửa chân cho y của Cố Trọng Cảnh.
Ngày trước lúc lần đầu tiên Cố Trọng Cảnh làm như vậy cũng dọa y nhảy dựng, kiên quyết không để Cố Trọng Cảnh rửa cho y, nhưng sau thời gian dài, cũng chậm dãi quen dần, thậm chí dần dần thích cảm giác bàn chân được Cố Trọng Cảnh nâng trong lòng bàn tay.
Cố Trọng Cảnh thích rửa chân cho Chử Ngạn là do đến từ một chút tư tâm nho nhỏ, mỗi lần khi nâng bàn chân đẹp đẽ xinh xắn của Chử Ngạn trong tay, luôn có thể làm hắn sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là chân của Chử Ngạn đẹp, trắng trắng mềm mềm một nốt chai cũng không có, mỗi đầu ngón chân đều mịn mướt như khắc ngọc, hiện ra màu hồng đẹp mắt.
Nghiêm khắc mà nói sở thích này có chút biến thái, thực ra Cố Trọng Cảnh muốn làm nhất là tắm cho Nguyên Nguyên của hắn, nhưng hắn có tà tâm mà không có tặc đảm, chỉ có thể lui lại mà chọn việc rửa chân.
Mỗi lần hắn đều tự an ủi mình: Đều là rửa Nguyên Nguyên của mình, có gì khác nhau đâu, dù sao đều là thịt.
Mỗi lần nghĩ như vậy hắn đều rất thỏa mãn, không phải Cố Trọng Cảnh không biết mỗi lần mình đối mặt với Chử Ngạn đều là luyến ái não*, nhưng căn bản hắn không kiểm soát được.
Luyến ái não: là một loại phương thức tư duy, khi yêu đương sẽ đặt toàn bộ sự chú ý, tâm tư, tình cảm lên tình yêu và người yêu.
Mười năm trong tận thế kia, hắn đã vô số lần mường tượng đến cảnh ở cùng Chử Ngạn, nghĩ đến mức mỗi giờ mỗi phút tim hắn đều quặn đau.
Bây giờ thật vất vả mới ở bên nhau, Cố Trọng Cảnh hận không thể cất y đi, chỉ mình mình nhìn thấy mới tốt.
Nguyên Nguyên của hắn quá xuất sắc, không cần biết ở đâu đều sẽ tỏa ra hào quang, thu hút vô số người mê luyến như mình.
Nhưng bây giờ Nguyên Nguyên ngoan ngoãn ngồi ở đây, chỉ cần hắn muốn,bất cứ lúc nào hắn đều có thể hôn bảo bối của hắn, Cố Trọng Cảnh đã thỏa mãn đến độ cả người đều nhũn xuống, đâu còn nghĩ được gì khác.
Chử Ngạn cúi đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Trọng Cảnh giờ đang treo lên nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng rất thỏa mãn, khóe miệng nhịn không được liền cong lên.
Cố Trọng Cảnh rửa cẩn thận, mỗi ngón chân đều nhẹ nhàng chà qua, cuối cùng hắn cầm lấy khăn bông đang định lau chân cho Chử Ngạn, Chử Ngạn bất thình lình lên tiếng.
" Cố Đầu To, em có một chuyện muốn thông báo với anh."
Cố Trọng Cảnh sững người, thông báo? Thông báo gì cơ?
Hắn còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Chử Ngạn đã nói tiếp:" Em không định đi học nữa."
Lần này Cố Trọng Cảnh thực sự ngẩn ra, trong tích tắc tâm trạng phức tạp đến nỗi không nói nên lời:" Sao đột nhiên quyết định không đi học nữa?"
Chử Ngạn:" Cũng không phải đột nhiên, em đã nghĩ rất lâu rồi, chung ta đến thế giới này đã hai ba tháng, cũng đã tách ra hai ba tháng với anh rồi, em hơi chịu không nổi nữa.
Cố Trọng Cảnh nghe xong viền mắt đỏ lên, Chử Ngạn nói y chịu không nổi nữa, thực ra Cố Trọng Cảnh lại làm sao chịu cho nổi.
Trong tận thế dù hắn và Chử Ngạn đối đầu, nhưng bọn họ đều trong cùng một căn cứ, đội dị năng cách nhau cũng gần, mặc dù mỗi ngày đối chọi gay gắt, nhưng quả thực chưa từng tách ra lâu như vậy.
Cho dù làm nhiệm vụ mỗi người đều lòng mang ý xấu mà chọn cùng một nhiệm vụ, lấy lí do cạnh tranh để che đậy ái ý trong lòng.
Lúc đó dù cho thân trong tận thế, dù cho đối địch với nhau, từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng rời khỏi đối phương.
Nhưng từ khi đến thế giới này, mặc dù bọn họ đã đến với nhau, lại bởi vì tuổi tác và xã hội này mà không thể không tách ra, hơn nữa còn chưa biết được phải tách ra bao lâu,kì thực cả hai người đều rất không quen.
Rất nhiều lần hắn đã muốn lên tiếng bảo Nguyên Nguyên, em đừng đi học nữa, cứ đến núi Liễu Minh cùng anh là được rồi, thật không dễ gì chúng ta mới ở bên nhau, cứ không dời không bỏ trải qua cả đời thật là tốt biết bao.
Nhưng mà vô số lần lời đến đầu lưỡi lại nuốt trở về, hắn không muốn cho Nguyên Nguyên biết được dục vọng chiếm hữu gần như điên cuồng mà mà hắn dấu trong lòng, hắn muốn cho Chử Ngạn một bạn đời hoàn mỹ, không phải là một cái gông xiềng giam giữ y.
Thế giới này rất tốt đẹp, rất đặc sắc, khi xưa Nguyên Nguyên của hắn gặp tận thế mới chỉ mười tám tuổi, lớn hơn một tuổi so với hiện tại.
Lại không thể không cầm đao, súng lên bảo vệ bản thân, bảo vệ người bên cạnh, trong mười năm chưa từng được thoải mái vui vẻ.
Bây giờ nếu đã đến thế giới này, y nên có được một nhân sinh đặc sắc không chút nào tiếc nuối.
Vì vậy Cố Trọng Cảnh dấu chút không nỡ và dục vọng chiếm giữ ấy ở trong lòng, cố gắng chống đỡ cho y một khoảng trời tự do tự tại.
Mười năm dây dưa giữa hắn và Chử Ngạn đã làm hắn quen với việc xa xa mà nhìn Chử Ngạn tỏa sáng dực dỡ trong tầm mắt hắn, ngay cả dũng khí mở miệng cũng không không có.
Hắn tôn trọng tất cả quyết định của Chử Ngạn, sẽ không can thiệp vào bất cứ lựa chọn nào của Chử Ngạn, cố gắng hết sức đè nén cự thú trong lòng xuống, tận lực diễn trọn vai hào phóng khoan dung.
Nhưng giờ đây Chử Ngạn lại nói y chịu không nổi rồi.
Dung động trong lòng Cố Trọng Cảnh chỉ có mình hắn biết, hắn cúi đầu lau chân cho Chử Ngạn, mượn việc này che đi viền mắt đo đỏ.
"Khi trước em chưa tốt ngiệp đã tận thế rồi, anh nghĩ rằng em muốn trải nghiệm thế giới học đường một chút."
Chử Ngạn nghe thấy giọng nói hơi thấp của Cố Trọng Cảnh, bất đắc dĩ nói:" Sao anh lại nghĩ như thế? Lúc đó em vốn dĩ không muốn đi học có biết không? Thế giới học đường có gì hay mà trải nghiệm? Kiếp trước đã trải nghiệm hơn mười năm rồi còn chưa trải nghiệm đủ hả?"
"Lúc trước em đáp ứng viện trưởng đi học, chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của tên nhóc nguyên thân kia mà thôi, em là người đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao có thể thích đến trường? Em...càng thích ở bên cạnh anh."
Giờ Cố Trọng Cảnh mới biết thì ra Chử Ngạn không thích học hành, cũng không muốn rời khỏi mình, vui sướng trong lòng như ánh mặt trời sau mưa, chầm chậm rãi đầy trong tim.
"Không đi cũng tốt, cứ ở bên cạnh anh, chúng ta sẽ không tách ra nữa."
Chử Ngạn:" Ừ."
Cố Trọng Cảnh có chút đè nén không nổi tình cảm kích động trong lòng, lại không muốn để Chử Ngạn nhìn thấy bản thân yếu đuối như thế này, dứt khoát bê chậu nước rửa chân đi ra ngoài.
Đổ nước đi rồi đứng ở bên ngoài một chốc, thu thập tâm tình xong mới quay lại phòng.
Chử Ngạn đã lên giường nằm, giây phút ánh mắt ấy nhìn qua, Cố Trọng Cảnh đột nhiên cảm thấy sự bình tĩnh ban nãy đều là gạt người, chỉ cần hắn nhìn thấy người này, tất cả lí trí đều sẽ bốc hơi mất tích.
Hắn bước nhanh đến, động tác ôn nhu mà mạnh mẽ ôm chặt Chử Ngạn, nói nhỏ bên tai y:" Xin lỗi bảo bối, anh hơi vui."
Chử Ngạn đau lòng Cố Trọng Cảnh như vậy, ôm lai hắn:" Không sao cả, em cũng vui."
Cố Trọng Cảnh buông Chử Ngạn ra, nhìn chằm chằm y.
Một hồi sau, cả hai người cùng cười lên.
Vui như chút được gánh nặng.
" Em đã suy nghĩ qua, em không đi học viện trưởng chắc chắn sẽ không đồng ý, còn có nguyên thân, y luôn muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân thi đậu đại học trải qua cuộc sống mà mình thích, em chiếm thân thể của y, dù sao cũng phải hoàn thành nguyện vọng của y, vì vậy em quyết định thương lượng với trường xem có thể bảo lưu học tịch về nhà tự học, lúc thi đại học lại đến thi."
Cố Trọng Cảnh thấy y sắp xếp ổn thỏa, biết chắc rằng y đã suy nghĩ rất lâu, xao động trong lòng không thể kiểm soát được nữa, cúi đầu hôn môi y.
Chử Ngạn lại nói:" Chỉ có điều em đã nghỉ học rất nhiều năm, kiến thức đẵ quên sạch rồi, sợ là tự học khó mà nhặt về được."
Sao Cố Trọng Cảnh có thể để cho bảo bối của hắn phải rầu, lập tức nói:" Không sao cả, anh học cùng với em, đến lúc đó anh dạy em."
Chử Ngạn cười nhạo hắn:" Dựa vào nửa thùng nước* kia của anh, còn không bằng em nữa."
*Nữa thùng nước-半桶水: ý chỉ không thông minh hoặc học nghệ không đến nơi đến chốn.
Cố Trọng Cảnh:" Hêy, khinh thường anh hả, em quên là anh còn có không gian rồi à? Quả thực không được anh có thể vào đó học, anh không tin học vài ba năm còn không học được."
Chử Ngạn véo eo hắn:" Anh gian lận!"
Cố Trọng Cảnh:" Thế này làm sao tính là gian lận chứ bảo bối, như thế này gọi là lợi dụng thỏa đáng tài nguyên có sẵn."
Chử Ngạn tiếp tục phản bác, nhìn hai người như là đang tranh chấp, nhưng nụ cười trên mặt mỗi người đều nhắc nhở đối phương, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ.
Sau khi Chử Ngạn Quyết định không đi học nữa, cả người Cố Trọng Cảnh càng vô cùng hăng hái, tinh khí thần* cũng không giống nữa.
*Tinh khí thần-精气神: là một thuật ngữ nội đan học của đạo giáo.
(Tìm hiểu thêm: http://.khicongtruongsinh.com/tinh-khi-than-tam-bao-trong-co-the-con-nguoi-phan-i/)
Bạn học Tống Thái trực quan cảm nhận được niềm vui của Cố Trọng Cảnh, còn hỏi nhỏ Chử Ngạn:"