Cố Trọng Cảnh nghe xong lời của Tề lão cũng không ngạc nhiên, dù sao khoảng thời gian này cứ cách hai ba ngày hắn lại làm một bữa dược thiện.
Nhiều người nên cũng không cách nào làm tỉ mỉ được, liền trực tiếp hầm gà, hầm vịt, nấu xương, cũng đã ăn liên tục được mười ngày rồi, thay đổi của mọi người trong viện mới gọi là lớn.
Một đầu tóc bạc của viện trưởng bây giờ cũng đã đen nhánh, thím Lệ là tóc ngắn mặc dù nhìn không đẹp như của viện trưởng, nhưng cũng không kém là bao, đều là mềm mượt đen bóng lại nhanh dài.
Trước đây bọn trẻ đều tỉnh dậy lúc nữa đêm khóc nháo không ngừng, bây giờ không còn vậy nữa, chẳng những bọn trẻ, ngay cả mấy người lớn cũng nâng cao chất lượng giấc ngủ, ngủ một mạch đến trời sáng một chút vấn đề cũng không có.
Bây giờ vợ chồng thím Lệ chăm sóc bọn trẻ nhàn như chơi, chẳng mệt chút nào.
Mấy ngày trước viện trưởng vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc tiểu Minh, nhưng từ sau khi tiểu Minh ăn dược thiện rồi càng ngày càng khỏe mạnh, được bác sĩ đồng ý có thể xuất viện, bà đã đem tiểu Minh về rồi.
Bây giờ tiểu Minh đâu còn dáng vẻ ốm yếu của người bệnh tim nữa chứ, mỗi ngày tinh thần phấn chấn chơi đùa cùng đám bạn trong viện, nhìn dáng vẻ kia nếu không nhìn chằm chằm liền nhảy cẫng lên mà chạy đi luôn.
Viện trưởng cũng hỏi qua Cố Trọng Cảnh, những dược liệu cho bọn họ ăn mỗi ngày kia có phải đắt lắm không, tại sao dược hiệu lại tốt như vậy? Bảo hắn không cần lãng phí tiền, một nắm xương già rồi còn ăn những cái đó làm gì.
Cố Trọng Cảnh nói với bà đều là mình trồng được, hạt giống lại chẳng đáng mấy đồng, đừng nói là ăn, cho dù lấy ném chơi cũng chẳng sao.
Từ đó trở đi viện trưởng mới không tiết kiệm nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì cho gà cho vịt, vì vậy chất lượng thịt gà, thịt vịt trong viện cũng càng tốt.
Từ khi Cố Trọng Cảnh trở lại nét cười luôn thường trực trên mặt viện trưởng, đứa bé này lớn rồi, biết hiếu thuận rồi, làm sao bà không vui cho được.
Nhớ đến khi trước Cố Trọng Cảnh nói muốn ở lại chăm sóc cho bọn họ, hắn quả thật đã làm được rồi, nhìn thay đổi trong viện bây giờ, mỗi ngày bọn trẻ muốn ăn chút gì Cố Trọng Cảnh đều làm cho, mặc lại càng không phải nói, Cố Trọng Cảnh trực tiếp đưa tiền cho viện trưởng, bảo bà mỗi tháng mua cho bọn trẻ hai bộ đồ mới.
Bây giờ trẻ con trong viện, ngoại trừ việc không có bố mẹ ra, bọn chúng sống không hề kém cạnh trẻ con nhà khác.
Mắt thấy đứa nào đứa nấy cũng đã tự tin hơn, đi đường cũng không cong lưng sụp vai nữa, ở trường cũng mạnh dạn thể hiện, mỗi đứa càng ngày càng suất xắc.
Mà những cái này đều do Cố Trọng Cảnh mang đến, hắn mới chỉ trở về được ba bốn tháng, lại mang đến nhiều thay đổi như vậy, viện trưởng nghĩ đến từng việc đều cảm động rất nhiều.
Nói những cái này đều là xa vời, liền nói bên chỗ Tề lão, ông gấp gấp gáp gáp muốn mua thêm dược liệu, Cố Trọng Cảnh tự nhiên cũng không làm giá:" Bên chỗ tôi còn có hai mươi cân câu kỉ tử, hà thủ ô còn ba mươi tám củ, ông đều lấy hết sao?"
Cố Trọng Cảnh không nói dối, bây giờ trong không gian của hắn dược liệu có tuổi lâu một chút chỉ còn từng này, dù sao trong viện cũng đang dùng, hắn lại trồng có ít, sợ trồng nhiều rồi tạm thời bán không hết tuổi của dược liệu càng ngày càng lâu liền không dễ giải thích.
Hắn đã quyết định đi con đường sản phẩm cao cấp từ lâu, bây giờ là vì thiếu tiền không có cách nào khác, đợi sau khi hắn kiến thiết núi xong, liền xây môt nhà xưởng trên núi, pha loãng dược liệu làm thành sản phẩm dưỡng da, thực phẩm chức năng, không những có thể bán càng giá càng cao hơn, còn không phải lo lắng quá nguy hiểm.
Tề lão nghe số lượng Cố Trọng Cảnh nói liền vui mừng, ông còn nghĩ là bên chỗ Cố Trọng Cảnh cũng chẳng còn bao nhiêu nữa cơ, không ngờ tới còn nhiều như vậy.
Ông sợ xảy ra biến cố gì, lập tức gọi tài xế đi luôn, lúc rời đi vừa vặn gặp Tề Huy Dương, nghe lão gia tử nói muốn đến cô nhi viện, hắn cũng theo lên xe cùng.
Hắn phải làm tốt quan hệ với Cố Trọng Cảnh, từ trước mắt mà thấy, tên nhóc Cố Trọng Cảnh này không đơn giản, đồ tốt trong tay một cái còn nhiều hơn một cái, nếu có thể làm tốt quan hệ, kiểu gì về sau những đồ tốt này hắn cũng có thể được chia một ít chứ nhỉ?
Tề lão cũng đồng ý cách nghĩ của Tề Huy Dương, đem theo hắn cùng đi.
Đến cô nhi viện, mọi người còn đang đợi bọn họ đến ăn cơm, bọn trẻ đã ăn xong từ lâu rồi đi chơi hết cả, chỉ còn lại mấy người lớn ngồi ở phòng khách nói chuyện chờ bọn họ.
Thấy cuối cùng người cũng đã tới đoàn người dời bước đến phòng ăn, món ăn trên bàn có chút nguội rồi, Cố Trọng Cảnh đem đi hâm lại lên.
Mặc dù Tề lão gấp, nhưng cũng đã lâu rồi không ăn đồ ăn Cố Trọng Cảnh làm, trong lòng quả thật có chút nhớ, lại thêm lúc ông bước vào nhìn thấy Mạnh Tòng Ngọc, thực là không rời nổi mắt.
Tóc của Mạnh Tòng Ngọc đen lại rồi, da cũng căng bóng, bây giờ xem dáng vẻ như mới chỉ ngoài năm mươi, Tề lão nhìn rồi lại nhìn cái mặt già liền đỏ lên, không dám nhìn nữa.
Những thay đổi trên bàn ăn Cố Trọng Cảnh đều nhìn thấy, trong lòng hắn cười thầm lão gia tử, thích thì nhích đi, lo trước lo sau thật là nhát gan.
Chả biết hắn thì kém chỗ nào chứ, khi xưa hắn ở bên cạnh Chử Ngạn mười năm cũng không dám nói, rốt cuộc là ai càng nhát gan hơn?
Dưới bàn ăn Tề Huy Dương đẩy đẩy ông hắn, muốn ông đừng có mất mặt như thế, lại bị lão gia tử quay đầu thẹn quá hóa giận mà trừng mắt một cái, nhất thời không dám động nữa.
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà chuyên tâm đợi Cố Trọng Cảnh hâm lại thức ăn, nhìn thấy bạn nhỏ Vương Vũ Đông ngồi bên cạnh đang sùng bái nhìn Cố Trọng Cảnh đảo môi, liền đùa nhóc nói:" Bạn nhỏ, nhóc mấy tuổi rồi?"
Vương Vũ Đông ngoan ngoãn đáp:" Mười lăm rồi ạ."
"Mười lăm tuổi à, học lớp mấy rồi?"
"Lớp 9 rồi ạ"
" Học hành thế nào?"
"Cũng tạm ạ"
Tề Huy Dương cảm thấy thằng bé này thật thú vị, hỏi một câu đáp một câu, dáng vẻ còn ngoan ngoãn, nhất thời nổi hứng, chọc cho nhóc không ngừng nói chuyện.
Một bàn người nói chuyện tưng bừng, Cố Trọng Cảnh cũng đã hâm nóng thức ăn xong rồi bưng lên, đều là người quen, cũng chẳng khách sáo, trực tiếp ăn luôn.
Mặc dù món ăn đã hâm lại một lần, nhưng mùi vị vẫn ngon như thế, mọi người đều ăn đến no căng mới ngừng đũa.
Ăn xong cơm Tề lão vội vội vàng vàng rời khỏi phòng ăn, không dám liếc mắt nhìn Mạnh Tòng Ngọc lấy một cái, Mạnh Tòng Ngọc bật cười, có đôi khi ông già này thật là thú vị.
Tề lão đến vì dược liệu, Cố Trọng Cảnh cũng không làm ông thất vọng, ăn xong cơm đưa bát đũa cho thím Lệ xong bọn hắn liền đi vào phòng.
Cầm hai cái bao tải liền vào không gian lấy ba mươi tám củ hà thủ ô và hai mươi cân câu kỉ tử ra, kéo ra khỏi phòng.
Tề lão nhìn thấy hắn mở cửa đi ra, liền đau lòng không thôi, bước nhanh về phía trước nhận lấy đồ liền bắt đầu quở trách Cố Trọng Cảnh.
"Cậu chậm một chút chậm một chút! Ai ôi, cậu đây không phải là đang chà đạp đồ tốt sao?"
Cố Trọng Cảnh ngượng ngùng cười, hắn thận sự không nghĩ ra, nhìn thấy bộ dạng gấp gáp như vậy của Tề lão, sớm biết như thế đã làm ít hộp quà cao cấp để vào rồi.
Sau khi Tề lão đón lấy liền cẩn thận mở ra xem phần bị kéo ở dưới đất, nhìn thấy không có hư tổn gì mới thở phào một hơi.
"Thằng nhóc nhà cậu, đồ này là để kéo đấy à? Lỡ như làm dập làm nát, rồi dược hiệu làm sao bây giờ?"
Cố Trọng Cảnh: " Lão gia tử, tay tôi có chừng mực, sẽ không làm hỏng đâu."
Lúc này Tề lão mới bỏ qua cho hắn, quay người sai bảo Tề Huy Dương:" Huy Dương, thanh toán tiền cho Cố tiểu tử."
Tề Huy Dương há hốc mồm:" Ông nội, không phải ông muốn mua hả? Sao cháu lại trả tiền?"
Tề lão trừng mắt:" Lần trước tôi mua anh ăn ít lắm đấy? Bớt phí lời, mau trả tiền đi."
Tiền của ông còn phải giữ lại mua hoa lan cơ, đâu ra lắm tiền mua thuốc thế, lần trước là nể mặt mũi Cố Trọng Cảnh và bác sĩ Trần mới đưa tiền, lần này có cháu trai coi tiền như rác ở đây, sao ông sẽ trả tiền chứ?
Tề Huy Dương biết ông mình keo kiệt, không nói gì mà đi về trước nói với Cố Trọng Cảnh:" Anh Cố, chuyển khoản được không?"
Cố Trọng Cảnh gật đầu:" Đều được."
Tề Huy Dương đăng nhập tài khoản ngân hàng, trực tiếp chuyển năm mươi lăm phẩy tám vạn cho Cố Trọng Cảnh.
Hai phút sau, Cố Trọng Cảnh kinh ngạc nhìn tin nhắn điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói:" nhiều một số năm,nhiều một số không rồi người anh em, dược liệu của tôi là năm phẩy tám vạn."
Tề Huy Dương:" Chỗ dư ra giữ lấy mua đồ ăn quần áo cho bọn trẻ."
Cố Trọng Cảnh hiểu ra, đây là Tề Huy Dương đang muốn lôi kéo hắn đây mà.
Hắn cũng không khách sáo nữa, cất điện thoại nói:" Được, tôi thay em trai em gái cảm ơn anh Tề."
Tề Huy Dương:" Khách sáo rồi, chỉ cần lần sau anh Cố có đồ tốt thì nhớ đến người anh em này là được."
Cố Trọng Cảnh:" Nhất định rồi, quên ai thì quên chứ sẽ không quên anh Tề đâu."
Hàn huyên qua một lúc, Tề Huy Dương mang Tề lão không cam lòng dời đi, Cố Trọng Cảnh chuyển tiền vào thẻ của viện trưởng, khi viện trưởng biết đây là tiền Tề Huy Dương quyên góp cho viện, cảm thán nói:" Hắn có lòng rồi."
Chử Ngạn đứng bên cạnh cũng nói:" Đứng vậy, người này là người tinh ý."
Cố Trọng Cảnh:" Nguyên Nguyên nói đúng, trước cứ vậy đi, sống lâu mới biết lòng người, nếu là người tốt thực sự, đến lúc đó có thể thâm giao."
Viện trưởng vui mừng nhìn hai người:" Các con đều lớn rồi, những việc như này tự xem rồi làm đi, mẹ cũng chẳng giúp gì được cho mấy đứa, chỉ cần đừng chịu thiệt là được."
Chử Ngạn vừa thấy vẻ mặt của viện trưởng, biết tâm trạng bà vui, là cơ hội tốt để nói chuyện, liền đẩy lưng bà đi về phía thư phòng:" Mẹ Mạnh, con có chút chuyện muốn nói với mẹ."
Cố Trọng Cảnh nhìn bọn họ đi xa, lắc đầu cười đi về phòng.
Đợi lát nữa hắn còn phải vào không gian đào cây nữa, nếu Nguyên Nguyên muốn tự mình giải quyết việc của mình thì hắn sẽ không nhúng tay vào nữa.
Trong đêm tối, một chiếc xe van lăn bánh trên đường, trong xe còn mở nhạc sàn âm lượng cực lớn, ở ngoài xe cũng có thể nghe thấy.
Trong xe có mấy thanh niên đang lắc mình theo điệu nhạc, ở ghế lái thanh niên tóc vàng còn không thèm thắt dây an toàn, ỷ rằng vùng ngoại ô ít camera liền không coi việc an toàn ra gì.
Hướng lái xe của bọn họ hình như là một ngọn núi, trong màn đêm ngọn núi kia không hề bắt mắt, chỉ là mắt nhìn một cái lại nhìn không thấy danh giới, tựa như rất là rộng lớn.
Một con đường nối từ đường cái dưới chân núi lên, hai bên đường đều là cây hoa quế, ban đêm có vài tiếng chim hót ngắt quãng cùng tiếng suối chảy ngân nga, thanh u mà yên tĩnh.
Một thanh niên ngồi phía sau ngủ gà ngủ gật giật mình tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ, hỏi:" Anh Văn, đến chưa vậy? Đây là chỗ quỷ quái nào thế? Sao mà xa thế chứ?"
Tóc vàng ngồi ghế lái mắng:" ** má tao lái xe còn không ngại xa, mày cái thằng ngồi xe lại chê xa, trước mắt là đến rồi mày không biết nhìn à."
Người kia bị hắn mắng cũng không giận:" Phía trước rồi hả? Không phải chứ, những cây này cao như thế, Triệu tiểu thư bảo chũng ta chặt cây, nhổ cây, liền dựa vào mấy người chúng ta, này..."
Những người khác cũng ngáp liên tục, có người không nhịn được nói:" Nhổ được bao nhiêu thì nhổ, sao mày nói nhiều thế?"
Trong lúc nói chuyện, mấy người đến nơi, tắt máy dừng xe.
Năm bóng đen mở cửa xe, tiếng nhạc động trời từ trong xe tràn ra, trực tiếp lên núi.
Trong cô nhi viện.
Cố Trọng Cảnh ôm Chử Ngạn ngủ không ngon giấc lắm, cánh tay vô thức ôm cả Chử Ngạn vào lòng, thỉnh thoảng còn phải khép chặt tay một chút xác nhận người vẫn luôn ở trong lòng mình.
Cũng không biết ra làm sao, tối nay Cố Trọng Cảnh ngủ không ngon giấc, hai lần tỉnh dậy từ trong mơ.
Hắn cảm thấy giấc mơ của mình không tốt, sau khi tỉnh dậy lại không nhớ gì nữa, bây giờ cũng vậy, hắn nhăn chặt mày, nhắm mắt vô thức cựa quậy.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, trong lòng có chút bất an, hắn nhìn Chử Ngạn vừa ngủ không bao lâu trong lòng, nghĩ đến trước lúc đi ngủ Chử Ngạn nói mình ngủ không được, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hắn không tin hai người lăn lộn ở tận thế nhiều năm như vậy đồng thời cùng bất an là chó đâu chó sủa chỗ không*, nhưng hắn cũng không nghĩ ra sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dỗ Chử Ngạn đi ngủ.
*Chó đâu chó sủa chỗ không, chẳng thằng ăn trộm cũng ông ăn mày.
Không ngờ trong mộng cũng không yên, đã giật mình tỉnh dậy hai lần rồi, nghĩ đi nghĩ lại đều không biết làm sao nữa.
Trằn trọc