Đêm khuya ngày thứ hai.
Triệu Thu Lăng bị dây thừng trói chặt tay chân, mắt cũng bị bịt kín, trên miệng còn bị dán băng dính đen, là tư thế bị bắt cóc điển hình.
Trong lòng cô ta sợ muốn chết, cả người đang run rẩy, chỉ sợ cướp xong sẽ giết con tin.
Trong lòng cầu mong những kẻ này nhanh chóng liên lạc người nhà đến chuộc cô ta, cũng không biết những người này liệu có thể nhìn ở phần gia đình cô ta có tiền mà không đụng đến cô ta không.
Lúc này cô ta hối hận tại sao phải tùy tiện tự mình liên lạc với những tên côn đồ cặn bã này, rõ ràng biết những tên này không phải người tốt còn đi chọc vào, bây giờ thì tốt rồi, bảo bọn chúng đi gây phiền phức cho Cố Trọng Cảnh chúng không đi thì thôi, ngược lại gây phiền cho cô ta.
Nhất định là do cô ta đã đưa tiền quá thoải mái, gợi lên lòng tham của mấy tên này, bây giờ cô ta là một cô gái yếu ớt tay không tấc sắt thì bảo vệ mình như thế nào được đây.
Trong lòng cô ta sợ hãi hoảng loạn, lại vẫn phải ép mình bình tĩnh, cật lực nghĩ cách thoát thân, nếu để cô ta về được tới nhà, cô ta nhất định sẽ không tha cho những người này.
Chém từng người bọn họ thành muôn mảnh!
Giống như khi cô ta mười tám tuổi đã làm với con nhỏ kia, đập vỡ từng khúc xương một của nó, lại chôn nó vào trong tường của tiểu khu nhà mình mới khai phá.
Thật là □□không chút kẽ hở, ai mà phát hiện ra được bạn học mất tích nhiều năm được phán định là bị lừa bán lại đang ở trong vách tường của khu chung cư nào đó.
(*Chỗ ô vuông là trong raw để vậy á)
Ai bảo con đĩ kia dám tranh dành sự chú ý của bạn học với cô ta, muốn trách thì nên trách nó lớn lên đẹp hơn mình.
Biểu cảm chết không nhắm mắt của con đĩ kia lúc đó, đến bây giờ nghĩ lại Triệu Thu Lăng vẫn cảm thấy sung sướng vô cùng, mấy tên cặn bã này, chỉ cần tự mình có thể an toàn thoát được, nhất định băm vằm chúng cho chó ăn!
Trong lòng cô ta trộn lẫn muôn vàn ác ý và sợ hãi, dẫn đến khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhưng mắt của cô ta bị cột vải đen, căn bản không nhìn thấy bộ dáng càng sợ hãi hơn so với cô ta của những tên bắt cóc cô ta.
Năm tên này yên lặng lái xe, ai cũng không nói chuyện, trong đó có một tên ngón tay được băng bó chặt chẽ kín mít.
Cũng còn may tối qua đến bệnh viện kịp lúc, coi như giữ lại được ngón tay, chỉ là sau này không thể gập lại được nữa.
Bọn chúng căn bản không dám hận Cố Trọng Cảnh, toàn bộ hận thù đều trút hết lên người Triệu Thu Lăng, vì vậy chúng không chút do dự dùng lí do cho Triệu Thu Lăng thấy ảnh chụp hiện trường hoàn thành nhiệm vụ để hẹn cô ta.
Hai người đàn ông tàn nhẫn như ma quỷ kia, Triệu Thu Lăng đã dám có những kế hoạch này, rơi vào tay bọn họ làm sao có kết quả tốt được?
Dù sao bọn họ cũng không dám báo cảnh sát, bây giờ niềm an ủi duy nhất của bọn họ chính là con ả này cũng sắp bị trả thù rồi.
Đến địa điểm mà Cố Trọng Cảnh đã nói, năm người yên lặng đợi trong xe, mắt không ngừng liếc giờ, trong lòng không ngừng viết nháp, sợ đến lúc đó nói sai lời sẽ gặp họa.
Trời càng ngày càng lạnh, tựa như báo hiệu sắp có tuyết rơi.
Tối qua Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn trồng cây cả đêm, hôm nay lại dẫn người làm dọn dẹp sạch sẽ cây đổ cành gãy, cây nào hỏng nặng thì trồng cây mới bù vào.
Hai người bận bịu cả một ngày dài, vì vậy đến đêm cả hai đều ngủ rất sâu, mãi đến khi chuông báo thức reo mới chậm dãi rời giường.
"Không dễ gì nghỉ đông để ngủ nướng, mấy người này còn đến gây rối, cáu nha."
Cố Trọng Cảnh nghe giọng nói còn chút mơ mơ màng màng của y, liền khuyên nhủ:" Bảo bối, hay là em đừng đi nữa được không? Trên núi lạnh như thế, lỡ như làm em lạnh cóng anh sao nỡ."
Chử Ngạn không dừng lại, hành động đeo giầy vẫn không dừng lại:" Không được, một mình anh sẽ nhàm chán, em đi cùng với anh."
Hai người kì kèo mãi cuối cùng cũng đến chỗ tối qua chỉ định, một đám người đã sắp lạnh cóng.
Nhìn thấy hai người đến, một tên côn đồ cẩn thận tỉ mỉ chào hỏi, không chút nào dám khinh thường.
"Đại ca, chúng tôi đã đem người đến rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Cố Trọng Cảnh nhìn vẻ nơm nớp cẩn thận và nịnh nọt trên mặt bọn chúng, cười nhạo:" Tối qua nhổ cây chặt cây không phải rất sung à? Sao giờ đã biết sợ rồi?"
Mấy người liên tiếp cười trừ nói lời hay, Cố Trọng Cảnh cũng lười nghe, thờ ơ nói:" Được rồi, bọn mày đi đi.
Nhớ lấy, người là do bọn mày bắt đến, ăn nói bừa bãi không có kết cục tốt đâu."
Bọn chúng đã lên thuyền giặc của Cố Trọng Cảnh, sao còn dám nói lung tung nữa, sau khi vội vàng bảo đảm không nói lung tung liền lên xe van chạy đi.
Xe van của bọn chúng không có biển số xe, đoạn đường Liễu Minh sơn này cũng không có CCTV, vì vậy chúng lại lái xe về trước thêm một đoạn nữa, chạy qua hai cái camera sau khi xác định thoát khỏi Liễu Minh sơn liền trực tiếp vứt xe.
Năm người chạy dọc theo đường nhỏ, ngay cả đầu cũng chẳng dám ngoái lại.
Sở dĩ cẩn thận như thế là vì chúng biết rõ tối nay Triệu Thu Lăng chẳng ăn nổi quả ngọt.
Cũng đều biết rõ chuyện tối này nhất định phải để mục trong bụng, ai cũng không được nhắc tới, dù sao người cũng là do chúng bắt tới, nếu Triệu Thu Lăng có xảy ra chuyện gì bọn chúng cũng chạy không thoát.
Tình hình chỗ bọn côn đồ Cố Trọng Cảnh không biết, cho dù biết hắn cũng không để ý, dù sao hắn cũng là dân lành, hắn có làm gì đâu.
Hắn lấy găng tay ra đeo vào, đi đến chỗ Triệu Thu Lăng đang bị trói ở bên cạnh, lấy nùi vải nhét miệng và miếng vải đen bịt mắt cô ta xuống.
Sau khi Triệu Thu Lăng khôi phục thị giác người đầu tiên cô ta nhìn thấy là Cố Trọng Cảnh, cả người liền sụp đổ, cô ta ngàn nghĩ vạn suy cũng không ngờ tới người bắt cóc cô ta lại là Cố Trọng Cảnh.
Trong mắt cô ta Cố Trọng Cảnh vẫn là đứa trẻ mồ côi không chút bối cảnh, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt như thế.
Sự việc lần trước trên mạng cô ta cho là ngoài ý muốn, là bị tên cầm đầu thủy quân liên lụy, vì vậy sau việc đó cô ta mạnh mẽ trả thù thủ lĩnh thủy quân một trận.
Lại lần nữa kích thích kế hoạch phá hoại Liễu Minh sơn, trong lòng cô ta, Cố Trọng Cảnh tuyệt đối không dám phản kháng, dù sao Cố Trọng Cảnh cũng biết cô ta có bối cảnh như thế nào.
"Cố Trọng Cảnh! Là mày! Mày lại dám bắt cóc tao!"
Cố Trọng Cảnh cười lạnh" Tôi còn dám giết cô cô có tin không?"
Triệu Thu Lăng bị dọa không nhẹ, nhưng coi như đầu óc cô ta còn tỉnh táo, sau khi biết người bắt cóc cô ta là Cố Trọng Cảnh, tâm lý xem thường chiếm thượng phong, lại mở miệng uy hiếp nói:" Nếu mày dám động đến một cọng lông của tao, mày hãy đợi mà sống không bằng chết đi! Còn có cô nhi viện..."
Nhắc đến cô nhi viện, vốn dĩ Cố Trọng Cảnh còn có hứng thú xem cô ta biều diễn thì tâm trạng lập tức xấu đi, sắc mặt vừa đổi lập tức tháo khớp luôn hai chân của cô ta.
Triệu Thu Lăng đau đến kêu la thảm thiết, chỉ đến giờ phút này mới bắt đầu sợ, băng lãnh trong mắt Cố Trọng Cảnh khiến cô ta biết, hắn không quan tâm đến mạng người một chút nào.
Cô ta bắt đầu xin tha, khẩn cầu Cố Trọng Cảnh bỏ qua cho cô ta một lần, về sau cô ta tuyệt đối sẽ không dây dưa đến Cố Trọng Cảnh nữa.
Nhưng Cố Trọng Cảnh đã không muốn phí lời với cô ta nữa, con ả này chính là ròi bọ, nếu không nghiền ép cô ta trong một lần, chỉ sợ sau này sẽ không ngừng dở mánh khóe.
Cố Trọng Cảnh chỉ muốn yên tĩnh sinh sống, không muốn đối phó con điên này, vì vậy hắn không chút dọ dự xuống tay.
Số người và tang thi hắn giết đến hắn cũng đếm không nổi, căn bản không để ý cái mạng của Triệu Thu Lăng.
Chỉ là sau khi giết người rồi nên sử lí thế nào thì vẫn cần phải suy nghĩ kĩ, nếu không với ân oán của hắn và Triệu Thu lăng, đến khi đó cảnh sát điều tra đến chỗ hắn thì vẫn phiền phức.
Cố Trọng Cảnh lấy dao găm ra ngắm chuẩn Triệu Thu Lăng, trong đầu nhanh chóng tính toán các loại được mất, tựa hồ Chử Ngạn nhận ra phiền não của hắn, liền lấy điện thoại ra mở ghi âm nói:" Loại người như cô ta chắc chắn làm không ít chuyện đuối lý, cứ hỏi trước xem rồi tính."
Triệu Thu Lăng nhìn mũi dao gần trong gang tấc, bị dọa tới tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hoảng loạn tới không làm chủ được tinh thần, chỉ sợ Cố Trọng Cảnh giết cô ta.
Nghe Chử Ngạn nói thế, cô ta như vớ được cọng rơm cứu mạng:" Việc...việc đuối lý tôi làm rồi! Xin anh đừng giết tôi! Tôi từng giết người, đúng, tôi từng giết người! A a a, Cố Trọng Cảnh anh tha cho tôi đi! Tôi nói chỗ chôn thi thể cho anh, anh tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám làm phiền anh nữa, òa..."
Mặt cô ta tràn đầy nước mắt nước mũi dáng vẻ vừa khóc vừa xin tha quá xấu xí, Cố Trọng Cảnh nhìn mà có chút cay mắt.
Lúc nghe thấy lời cô ta thì ngoài ý muốn mà liếc mắt với Chử Ngạn một cái.
" Nói đi, cô giết ai rồi? Tại sao lại giết người? Thi thể ở đâu? Ai che dấu giúp cô?"
Vốn dĩ Chử Ngạn cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nghĩ rằng loại chanh tinh này chắc chắn làm không ít chuyện xấu, nhưng bọn họ thực sự không nghĩ tới Triệu Thu Lăng từng giết người!
Có vài người ấy mà, bên ngoài lồng lộng như gương, bên trong nát bấy như đường trâu đi, bên trong đã vừa thối vừa bẩn như mương nước thải, bên ngoài lại vẫn xinh đẹp chỉn chu một mảnh êm đềm.
Triệu Thu Lăng đã bị dọa sợ vỡ mật, hoàn toàn không để ý hậu quả, nói hết toàn bộ bí mật của cô ta ra mà chẳng giữ lại chút nào.
Thì ra lúc cô ta học trung học, trong trường có một bạn nữ rất xinh đẹp, gia cảnh cũng không tồi, rất được hoan nghênh trong trường học, hai người luôn thường có những cạnh tranh và va chạm nhỏ.
Nếu cô bé kia xem là quá trình cạnh tranh lành mạnh thì trong mắt Triệu Thu Lăng là cô bé kia dành hết sự chú ý thuộc về cô ta, cô ta điên cuồng ghen ghét cô bé kia, lúc cô ta điên cuồng nhất đã dẫn cô đến tiểu khu mà nhà cô ta vừa xây dựng.
Sau đó dùng □□ đè chết cô rồi đập vỡ từng khúc xương của cô, vo cô thành một nắm rồi giấu vào trong tường của một căn phòng trong tiểu khu, cả quá trình đều chỉ có một mình cô ta ra tay, không có ai khác giúp đỡ, vì để hoàn thành thật tốt kế hoạch cô ta còn đi học cách lái xe bồn, suốt đêm vùi cô bé vào trong vách tường vĩnh viễ không có ánh mặt trời.
Sau đó cô ta làm như không có chuyện gì mà đến trường, mãi đến khi tin tức cô bé mất tích rộ ra rồi lại truyền ra tin cô bé bị lừa bán rồi, lời đồn nói nhiều rồi đại khái cũng thành sự thật.
Sau đó người nhà của cô bé chắc cũng tin là bị bán rồi, đến bây giờ vẫn không ngừng tìm kiếm con gái của bọn họ.
"Người nhà con đĩ kia còn đến hỏi xem tôi có gặp nó không, ha ha ha, đương nhiên là tôi gặp qua rồi, là tôi tự tay chuyển nó vào tường mà.
Thi thể con đĩ kia bị tôi chôn giữ ở trong tường, qua một khoảng thời gian tôi lại đến một lần, trong đó thực sự là thoải mái chết đi được..."
Sau khi Cố Trọng Cảnh nghe xong hiếm khi trầm mặc, cái người này, không biết nên hình dung thế nào.
Đây là biến thái đi!
Chử Ngạn nghe xong cũng có chút nan giải, hỏi Cố Trọng Cảnh:" Bây giờ làm sao đây? Giao cô ta cho cảnh sát hay là giải quyết cô ta luôn cho rồi."
Cố Trọng Cảnh cũng rất xoắn xuýt, loại biến thái này thả cô ta đi liệu có tốt không? Cô ta có thể không sợ sệt mà ở cùng cô bé bị cô ta trực tiếp trôn vào tường, thậm chí cón cảm thấy căn phòng đó rất thoải mái.
Như này là đã biến thái thành dạng này rồi, thật sự thả cô ta đi tin chắc rằng cô ta sẽ nhanh chóng quên hết khủng hoảng của đêm nay, rồi lập tức trả thù phe mình.
Giống như Triệu Thu Lăng nói, cô ta không có biện pháp vói Cố Trọng Cảnh, vậy cô nhi viện thì sao đây?
Cho dù Cố Trọng Cảnh báo thù, Triệu Thu Lăng bị phán tử hình, vậy cô ta còn người nhà.
Có thể nuôi cô ta thành ra như vậy, chắc chắn người nhà cô ta cũng chẳng có tam quan tốt đẹp gì, đến lúc đó cô nhi viện cũng gặp nguy hiểm tương tự.
Cố Trọng Cảnh không có cách nào mạo hiểm như vậy, trong lòng hắn, Chử Ngạn mãi mãi là số một, thứ hai mới đến hắn, thứ ba là đến những người trong cô nhi viện.
Cố Trọng Cảnh chắc chắn sẽ không cho bất kì ai bất kì cơ hội nào lại hại đến người bên cạnh hắn.
Nhưng vấn đề đến rồi, nếu không báo cảnh sát thì cô bé vô tội kia cả đời sẽ không được phát hiện, cái chết thảm cùng dằn vặt cô phải chịu làm cho Cố Trọng Cảnh không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.
Vẻ mặt Cố Trọng Cảnh phức tạp nhìn con đàn bà điên này, cầm miếng vải lên nhét vào miệng cô ta:" Nếu có Lâm Ương ở đây thì tốt rồi, dùng tinh thần lực của hắn trực tiếp đâm cô ta thành kẻ kẻ ngốc, không sợ cô ta nói lung tung, đến lúc đó muốn sử lý thế nào đều được."
Chử Ngạn nghe hắn nói xong hai mắt sáng lên:" Cái này còn không đơn giản hả? sợ cô ta nói chuyện thì cắt lưỡi đi, viết chữ cũng dễ giải quyết, chặt tay đi không phải là được rồi sao?"
Cố Trọng Cảnh:" Bảo bối, như vấy có phải quá huyết tinh rồi không? Anh không muốn đụng vào cái lưỡi bẩn thỉu của cô ta..."
Chử Ngạn:" Vậy anh có biện pháp nào tốt hơn không?"
Cố Trọng Cảnh bất đắc dĩ:" Được rồi, em đứng đây đợi anh một lát."
Chử Ngạn đồng ý một tiếng, lại chỗ xe ba