Mấy ngày nay Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn ngày ngày dính lấy nhau,trước có rất nhiều lời không nói ra được, luôn là nói thế nào cũng nói không đủ, dính nhau thế nào cũng dính không chán, vốn dĩ không hề nhắc tới việc học của Chử Ngạn.
Bây giờ chợt nghe thấy Chử ngạn nói dự định không đi học nữa, Cố Trọng Cảnh mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy có gì, hắn biết Chử Ngạn từng là sinh viên giỏi của đại học thủ đô, vẫn chưa tốt nghiệp đã phải nghênh đón tận thế, vì vậy không muốn đi học tiếp, kì thực hắn cũng hiểu được.
Nhưng Mạnh Tòng Ngọc thì không giống vậy, bà là một người phụ huynh điển hình kiểu Trung Quốc, hy vọng con cái có thể học tập tốt, thi đậu vào một trường đại học tốt, sau này có thể tìm được một công việc có thể diện mà lương cao.
Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn đều là cô nhi, không có trợ lực gì, Mạnh Tòng Ngọc tuy rằng thương bọn họ, nhưng chẳng qua bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, tự thấy mình cũng không giúp gì được cho những đứa trẻ đáng thương này, cách duy nhất để bọn họ thay đổi vận mệnh chính là đi học.
Cũng không phải nói không đi học thì sẽ không có tiền đồ, nhưng nếu không học hành thì sẽ phải chịu càng nhiều khổ, càng nhiều mệt, còn chưa chắc sẽ hết khổ.
Trong tình huống như vậy, sao Mạnh Tòng Ngọc có thể đồng ý cho Chử Ngạn vì nhất thời kích động mà bỏ học?
Chử Ngạn hiểu rõ lo lắng của Mạnh Tòng Ngọc, nhưng y vẫn cố gắng thuyết phục Mạnh Tòng Ngọc: " Mẹ Mạnh, mẹ đừng giận, con..."
"Con cái gì mà con, con không muốn đi học thì muốn làm gì? Đi làm thêm sao? Cho dù con đi làm thì cũng chẳng ai thuê, con có biết thuê lao động trẻ em là phạm pháp, chuyện của tiểu Cảnh còn chưa nói rõ, con lại làm mẹ thêm phiền, có phải con lớn rồi nên cánh cũng cứng rồi, mẹ Mạnh cũng không quản được con nữa?"
Mạnh Tòng Ngọc vừa lau nước mắt vừa nói một mạch, Chử Ngạn bị bà dạy dỗ đến sững cả người, bố mẹ của y đều là thành phần trí thức cao, nói chuyện luôn ôn ngôn tế ngữ*, nếu không phải sau mạt thế bố mẹ y biến thành tang thi làm y trưởng thành trong một đêm, thì có thể y vẫn là hoàng tử nhỏ trong tháp ngà.
*Ôn ngôn tế ngữ: Nói năng ôn hòa nhẹ nhàng.
Loại quan tâm và dạy dỗ như thế này y cũng giống như Cố Trọng Cảnh, đã rất nhiều năm rồi không cảm nhận được, nhất thời mắt có chút cay.
Mấy ngày nay y dần dần nhớ lại ký ức của nguyên thân, cũng biết Mạnh Tòng Ngọc là một người có tính tình ôn nhu, có thể nói nhiều lời như vậy chứng minh bà đã giận lắm rồi.
Nhưng y thực sự không muốn trải qua sợ hãi bị thi cử khống chế nữa, hoàn toàn không định từ bỏ ý nghĩ nghỉ học.
"Vậy con tạm thời nghỉ học hai năm, chờ khi gom đủ học phí rồi quay lại học tiếp là được."
Nước mắt Mạnh Tòng Ngọc đọng trên mắt: "Ôi, tiểu Ngạn, dù mẹ Mạnh vô dụng, nhưng con đừng lo chuyện học phí, đoạn thời gian trước quỹ từ thiện Ái Đồng có quyên góp chút tiền cho viện, vẫn có tiền cho các con học tập, con chỉ cần chăm chỉ học hành, không cần so ăn so mặc với người ta, đợi sau khi con tốt nghiệp đại học là tốt rồi, lúc đó con muốn làm gì mẹ Mạnh cũng không ngăn cản con, nhé."
Mạnh Tòng Ngọc tận tình khuyên nhủ, Chử Ngạn tuy rằng có hơi bất đắc dĩ, nhưng y cũng không phải là người không biết tốt xấu, biết Mạnh Tòng Ngọc là vì muốn tốt cho y, cũng không dám hó hé, liền rụt cổ lại tùy ý Mạnh Tòng Ngọc nói.
Cố Trọng Cảnh thấy Chử Ngạn vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng nay bị Mạnh Tòng Ngọc nói cho không nói lại được, có chút buồn cười, liền nói: " Mẹ Mạnh, Nguyên Nguyên nói đùa với người thôi, ngày mai con liền đưa em ấy về trường, mẹ đừng lo."
Lời Cố Trọng Cảnh vừa nói ra, biểu tình Mạnh Tòng Ngọc liền dịu đi, Chử Ngạn mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Mạnh Tòng Ngọc nhìn hắn có vẻ vẫn còn chút không tình nguyện, nước mắt vừa lau liền muốn khóc, Chử Ngạn tê cả da đầu, chỉ sợ lại bị hồng thuỷ nhấn chìm: "Mẹ đừng khóc mẹ Mạnh, con không nghỉ học nữa, con sẽ học thật tốt."
Cúi gằm mặt xuống trông thật đáng thương, Cố Trọng Cảnh có hơi hạnh tai lạc họa*, tiểu ma tinh Nguyên Nguyên này có vẻ như có khắc tinh rồi.
*Hạnh tai lạc họa: Cười trên nỗi đau của người khác.(baidu)
Mạnh Tòng Ngọc vừa vặn nhìn thấy nụ cười của Cố Trọng Cảnh, giận không chỗ phát: "Tiểu Cảnh, con cười cái gì? Con còn không thấy ngại mà cười, con đừng tưởng chuyện của con cứ như vậy là xong, ngày mai mẹ liền mang con đi gặp hiệu trưởng, con cũng thành thật về trường đi học đi."
Cố Trọng Cảnh hết cười nổi, trong lòng không ngừng kêu khổ, làm sao lại kéo tới trên người hắn rồi?
Mạnh Tòng Ngọc không định cho hắn không gian phản bác, xoay người rời đi, bóng lưng là tức hừng hực.
Chử Ngạn cười ha ha vỗ vai hắn: "Cho anh cười em, gặp báo ứng rồi đi, ha ha ha."
Cố Trọng Cảnh vươn tay nhéo khuôn mặt đẹp đẽ mềm mại của y: " Cười em thì đã sao? Anh còn muốn hôn em kìa."
Nói xong liền muốn đến gần hôn y, khuôn mặt Chử Ngạn thoát cái đỏ lên, tim đập tăng tốc: " Xéo đi, đang ở bên ngoài đấy, để người khác nhìn thấy thì sao bây giờ?"
Cố Trọng Cảnh cây ngay không sợ chết đứng: "Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, dù sao nơi này đồng tính kết hôn là hợp pháp, chúng ta nói chuyện yêu đương thì làm sao?"
Nói xong liền mặt dày muốn hôn Chử Ngạn, Chử Ngạn ỡm ờ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Cố Trọng Cảnh.
"Anh Cảnh cùng anh Ngạn đang làm gì vậy?"
"Xuỵt, đừng nói chuyện, bọn họ là đang hôn môi đấy."
"A! không phải mẹ Mạnh đã nói rồi sao? Không thể tùy tiện cùng người khác hôn, sẽ mang thai."
"Vậy bọn ảnh Cảnh liệu có mang thai không?"
Cố Trọng Cảnh Chử Ngạn: "..."
Đồng ngôn đồng ngữ vang lên xung quanh hai người, cả cổ của Chử Ngạn cũng đỏ lựng, đến tận bên trong áo sơ mi trắng.
Cố Trọng Cảnh nhìn đến mê tít mắt, không cần nghĩ cũng biết cả người Nguyên Nguyên bây giờ đều là màu hồng...!
Chử Ngạn bị ánh mắt nóng bỏng của hắn cùng ánh mắt hồn nhiên của bọn nhỏ nhìn, hận không thể tìm cái kẽ nào đấy rồi chui vào.
Cố Trọng Cảnh da mặt không mỏng như Chử Ngạn, nhưng nhìn hắn thực sự ngượng ngùng, liền duỗi