“Hơn nữa.” Lâm Siêu hờ hững nhìn cô ta, nói: “Sở dĩ bọn họ chết, thực ra là do cô.”
“Tôi?” Diệp Phỉ ngỡ mình nghe lầm.
Lâm Siêu lạnh lùng nói: “Cô không có năng lực nhưng lại không tiết chế việc cứu người.
Đối với bọn họ thì đó chính là một vụ mưu sát mãn tính.
Lòng tốt của cô chẳng qua chỉ giúp họ sống lâu thêm vài ngày mà thôi.
Cuối cùng, khi hết lương thực, bọn họ vẫn phải tự giết lẫn nhau giống như những gì đêm nay cô chứng kiến vậy.”
Diệp Phỉ giật mình, cô ta không hề nghĩ tới những chuyện này.
Giáo dục, tư tưởng và lời cha mẹ dạy mà cô ta tiếp thu từ nhỏ đều nói với cô ta rằng khả năng mạnh bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu, người có khả năng thì có trách nhiệm cứu vớt người khác.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô ta bỗng tỉnh ngộ.
Mặc dù cô ta cứu được bọn họ khỏi miệng quái vật nhưng chỉ là nhất thời.
Không có đồ ăn, cuối cùng bọn họ cũng sẽ chết…
Nghĩ tới đây, cô ta thấy hoang mang trong lòng.
“Chẳng lẽ cứu người cũng là sai sao…” Cô ta tự lẩm bẩm một mình.
Niềm tin vững chắc từ nhỏ bỗng lung lay vào thời khắc này.
Phạm Hương Ngữ che miệng cười hì hì nói: “Thật là một cảnh sát ngốc nghếch đáng yêu.
Đương nhiên cứu đồng loại thì không sai nhưng cô phải biết thế nào mới thực sự là cứu.”
Thực sự… cứu?
Trong đầu Diệp Phỉ bỗng trúng một tia sét, cô ta ngồi ngẩn người, một lúc sau, mắt cô ta bỗng sáng lên, khí chất toàn thân dường như thay đổi ngay giờ phút này, cô ta nghiêm túc nhìn Lâm Siêu, cúi đầu xuống, nói: “Xin anh dạy tôi cách chiến đấu, tôi muốn...!giết sạch tất cả quái vật!”
Chỉ khi tiêu diệt tất cả quái vật, nhân loại mới có thể thực sự được cứu!
Ánh mắt cô ta đầy cứng rắn và dứt khoát, niềm tin trong lòng vào thời khắc này không thể phá vỡ.
Lâm Siêu không ngờ chỉ một câu thuận miệng của Phạm Hương Ngữ lại khai sáng cho nữ cảnh sát này.
Ánh mắt anh hơi sáng lên, anh bình tĩnh nhìn cô ta, hỏi: “Cô chắc chứ?”
Diệp Phỉ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh, nói: “Xin hãy dạy cho tôi!”
Lâm Siêu nhìn vào mắt cô ta, một lát sau, anh khẽ gật đầu, nói: “Dạy cô thì cũng được thôi nhưng trước tiên cô cần phải vượt qua thử thách của tôi đã.”
“Thử thách?” Diệp Phỉ hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói: “Anh nói đi, tôi chắc chắn sẽ làm được!”
Lâm Siêu ngả người dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: “Thử thách rất đơn giản, chỉ cần cô có thể bắt kịp tốc độ di chuyển của chúng tôi, an toàn tới căn cứ địa thủ đô là được.”
“Chỉ vậy thôi à?” Diệp Phỉ kinh ngạc nhìn anh.
“Ừm.” Lâm Siêu gật đầu, nói: “Trên đường đi, chúng tôi sẽ không bảo vệ cô.”
Diệp Phỉ đồng ý ngay: “Không thành vấn đề.”
Phạm Hương Ngữ không khỏi liếc nhìn, nói: “Đúng là ngốc, bị lừa còn chẳng biết gì, chị ngốc ơi, chẳng lẽ chị không để ý thấy bọn quái vật này không nhanh bằng chúng tôi sao? Chị bắt kịp được chúng tôi mới là chuyện lạ đó.
Đến lúc đó, chẳng khác nào chị đi bộ một mình tới thủ đô cả.
Chị biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không?”
Diệp Phỉ thoáng sửng sốt, lúc này cô ta mới hồi tưởng lại những chi tiết trước đây bị cô ta bỏ qua, lập tức biết Phạm Hương Ngữ không dọa cô ta, đó là sự thật.
Với tốc độ của những người này thì bản thân cô ta căn bản không thể bắt kịp.
Tuy nhiên, ánh mắt cô ta không những không sợ hãi mà trái lại còn hừng hực lửa hơn trước, cô ta nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc!”
Phạm Hương Ngữ ôm đầu, nói: “Ôi trời ơi, thực sự có người ngu ngốc như vậy sao, rốt cuộc tinh thần chính nghĩa của cô phải khủng khiếp cỡ nào đây, cô lo sống thân cô cho tốt đi không được sao? Cứ nhất định phải cứu người khác làm gì?”
Diệp Phỉ mỉm cười, nói: “Cứu người không cần lý do.”
Phạm Hương Ngữ hoàn toàn không còn gì để nói.
Lâm Siêu vứt túi quà vặt sang, nói: “Ăn đi, ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải lên đường.”
“Cảm ơn.” Diệp Phỉ lịch sự nhận nó, cảm ơn một tiếng xong, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thực ra cô ta đã đói đến độ mắt tối sầm lại rồi.
Lâm Thi Vũ thiện ý đưa cho cô ta một chai nước khoáng, nói: “Đừng để bị sặc.”
“Cảm ơn.” Diệp Phỉ nhận lấy, lập tức vặn nắp, ực mạnh vài hớp, suýt thì sặc.
“Hứ, cơm còn chẳng ăn đủ no, vậy mà còn muốn cứu vớt thế giới.” Phạm Hương Ngữ nhún vai lắc đầu, biểu cảm rất khinh thường.
Lâm Thi Vũ trừng mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Cô thì biết gì.”
Phạm Hương Ngữ không dám phản bác Lâm Thi Vũ, xét theo một khía cạnh nào đó, cô ta e sợ Lâm Thi Vũ còn hơn Lâm Siêu.
Diệp Phỉ chỉ làm mấy miếng đã xử hết túi quà vặt, Lâm Thi Vũ đưa cho cô ta thêm vài túi cho tới khi cô ta ăn no mới thôi.
Phần còn lại của đêm, mọi người lục tục tựa vào giá hàng hoặc vách