Sau một buổi sáng đi đường, ba người nhóm Lâm Siêu thuận lợi tới được đường cao tốc, dọc đường đi hoàn toàn không gặp phải quái vật cỡ lớn, chỉ gặp năm, sáu con xác thối đặc biệt và một ít thú biến dị bình thường.
Lâm Siêu nhảy lên nóc một chiếc ô tô bị tai nạn bốc cháy để quan sát phía đằng trước của con đường lớn.
Trên con đường ngổn ngang lộn xộn rất nhiều ô tô, một vài xe tải cỡ lớn ngã lật bánh, bên cạnh lốp xe có một vài con xác thối dính máu đầy mình đang lang thang ở đó, những con xác thối này từng ăn thịt người nên tốc độ tiến hóa nhanh hơn trạng thái tự nhiên.
Con đường giống như một con rắn đen nằm uốn mình tới tận chân trời, nơi bầu trời và mặt đất chạm vào nhau.
Mây mù tầng tầng lớp lớp nặng nề bao phủ bầu trời che khuất ánh nắng nhạt của mùa đông, trong không khí có gió lạnh thổi phần phật.
Lâm Siêu thu tầm mắt về, lấy một ít đồ ăn trong không gian độc ra đưa cho hai người Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ, nói: “Ăn no đi rồi đi tiếp.”
Lâm Siêu đã nói cho hai cô gái biết về không gian độc lập, ban đầu họ thấy rất mới lạ nhưng giờ đã quen rồi.
Lâm Siêu đang nhai một miếng mì tôm sống thì bỗng hơi thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn đoạn đường cao tốc đằng sau lưng.
Vài phút sau, ở đó xuất hiện một bóng dáng mảnh mai, chân đi lảo đảo, thở hồng hộc, chính là Diệp Phỉ.
“Cô ta vẫn còn trụ được sao?” Phạm Hương Ngữ hơi giật mình, không ngờ người phụ nữ này lại cố chấp như thế.
Lúc này, Diệp Phỉ nhìn thấy ba người nhóm Lâm Siêu ngồi trên nóc xe trên đường cái, cô lập tức mừng ra mặt, dồn một hơi, phóng nhanh tới.
Tới lúc đến được trước mặt ba người thì cô ta đã mệt đến độ không nhấc nổi ngón tay lên, mồ hôi vã ra như tắm khắp toàn thân, giống như một người mới được vớt từ dưới nước lên, há hốc miệng ra để thở.
Lâm Thi Vũ nhanh tay đưa cho cô ta một chai nước, nói: “Mệt chết đi được rồi phải không, lên đây ngồi nghỉ một lát đi.”
Diệp Phỉ vặn nắp chai nước nói cảm ơn, sau đó tu ừng ực mấy hớp, suýt sặc.
Uống no nước rồi, Diệp Phỉ mới thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng cười một tiếng với Lâm Siêu: “Anh dẫn tôi đi cùng đi, tôi sẽ không làm vướng chân mọi người đâu.”
Lâm Siêu không thèm để ý, quay mặt đi.
Diệp Phỉ đành phải năn nỉ nhìn Phạm Hương Ngữ, ra hiệu cô ta nói đỡ giúp mình.
Phạm Hương Ngữ nhún vai tỏ ý bất lực, cô ta nghĩ thầm nếu lời nói của cô ta có sức nặng thì cô ta có đến mức như hiện tại không?
Diệp Phỉ đành cầu cứu Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ thấy cô ta đuổi theo họ mồ hôi mướt mải, trong lòng thấy hơi không nỡ, bèn nói với Lâm Siêu: “Tiểu Siêu, không thể đưa cô ấy theo cùng thật sao?”
Lâm Siêu quay đầu nhìn chị một cái rồi lập tức nhìn Diệp Phỉ, im lặng một hồi rồi nói: “Đưa cô theo cũng được thôi, có điều…”
Ầm!
Đột nhiên một tiếng động lớn vọng từ xa tới.
Lâm Siêu đứng bật dậy nhanh nhẹn như một con vượn, quay đầu nhìn về phía đó.
Cuối đường cao tốc có một chấm đỏ đang nhanh chóng tiến về phía này.
Lúc khoảng cách thu hẹp chỉ còn 20 dặm, thị giác của Lâm Siêu bắt được hình ảnh của nó.
Đó là một con rắn khổng lồ vảy đỏ dài 30m, nó uốn éo thân mình nhanh chóng di chuyển trên đường cao tốc, húc ngã những chiếc ô tô ngáng đường xuống khỏi cầu cao tốc trên cao, sức mạnh rất lớn mạnh, ven đường có xác thối ngửi được mùi máu tươi dồi dào của nó, hưng phấn gào lên nhào tới.
Tuy nhiên, vảy ngoài của con rắn khổng lồ vảy đỏ này cực kỳ trơn bóng, bọn chúng hoàn toàn không bám vào được, nhanh chóng bị bỏ lại.
Lâm Siêu thay đổi sắc mặt, lập tức nói với Lâm Thi Vũ: “Mọi người mau tránh đi.”
Lúc này, Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ cũng nhìn thấy con rắn khổng lồ vảy đỏ đang tới gần, lập tức biến sắc, chỉ riêng mình kích cỡ khủng khiếp của nó cũng đủ nói rõ con rắn biến dị này chắc chắn không dễ chơi.
Lâm Thi Vũ biết nếu nán lại đây thì chẳng những không giúp được gì còn thêm cản trở nên chị lập tức kéo Diệp Phỉ chạy về phía lối ra của đường cao tốc ở đằng sau.
Diệp Phỉ hoàn toàn ngơ ngác, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi các cô gái đã đi rồi, con rắn khổng lồ vảy đỏ trườn tới, nó liên tục thè lưỡi rắn ra, nửa thân trên ngóc đầu dậy, nhìn Lâm Siêu từ trên cao xuống, con mắt rắn hình sổ dọc màu đỏ rượu phản chiếu bóng Lâm Siêu như hai ngọn lửa rực cháy.
Lâm Siêu nghiêm túc ra mặt, làn da trên sống lưng chuyển động, một đôi cánh rồng màu đen bỗng xuất hiện, đâm rách quần áo, dang rộng đôi cánh như chim đại bàng săn mồi, lông vũ màu đen trên cánh rồng cải tạo như những lưỡi dao sắc ma sát với nhau phát ra tiếng kim loại cọ vào nhau.
Cơ thể Lâm Siêu bay lên nhìn thẳng vào mắt con rắn khổng lồ vảy đỏ.
Grào!
Rắn khổng lồ vảy đỏ há miệng, cặp nanh độc trắng hếu trong miệng rắn tiết ra chất dịch mang độc tính.
Nó ra đòn trước, đầu rắn nhanh như tia chớp, cắn về phía Lâm Siêu!
Tốc độ thần kinh phản ứng và thị giác động của Lâm Siêu được tăng cường gấp 20 lần cũng chỉ miễn