Thấy thời gian không còn nhiều, Lâm Siêu rời khỏi doanh trại, một chiếc xe quân sự cải tiến đậu bên ngoài.
Sĩ quan Tiểu Tống nhảy từ trên xe xuống, mặt tươi cười, nói: “Tướng Lâm, tôi tới đón anh.”
Lâm Siêu cười nhẹ nói: “Lão Sở đâu?”
“Anh Sở đang duy trì trật tự trên bục diễn thuyết.”
Sĩ quan Tiểu Tống cười nhẹ, nói: “Lên xe đi, nghe chừng sắp bắt đầu rồi.”
Lâm Siêu gật đầu, bước lên xe.
Xe tăng quân đội màu xanh lá chậm rãi chạy đi, mấy phút sau đã đi tới đường gần trung tâm căn cứ.
Chỉ thấy băng tuyết dày bên ven đường đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lực lượng lớn quân nhân giống như những cây giáo mác, kéo dài dọc theo đường phố thẳng tắp.
Phía sau những người quân nhân này, tụ tập rất đông người dân chạy nạn tới xem náo nhiệt.
Trên những con đường rộng rãi, có thể thấy các sĩ quan mang huy chương cấp Tá trên vai, đang đi bộ tới trung tâm căn cứ.
Những bông hoa mai từ hai bên toà nhà rủ xuống, giống như nghênh đón những người hùng chiến thắng trở về.
Trong nỗi tuyệt vọng, thống khổ, lạnh lẽo như băng đợt cuối mùa, khung cảnh vui mừng như vậy tựa như một tách trà ấm áp khiến bao người dân chạy nạn xúc động.
Mây mù đè nén trong lòng giống như được một tia nắng mặt trời xoá tan.
Tiếng kèn phát lệnh trên đỉnh toà nhà thổi vang hào hùng.
Xe tăng chậm rãi chạy trên đường phố rộng rãi.
Phía trên những chiếc xe tăng đó, thi thể mục rữa được đóng vào các khung gỗ, khiến những người dân chạy nạn nhìn đến rơi nước mắt.
Lâm Siêu ngồi trên xe, qua cửa kính xe mở có thể thấy rõ khuôn mặt kích động của từng người dân chạy nạn.
Thần sắc của anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã ít nhiều cảm thấy xúc động.
Tư lệnh Hứa không hổ là dùng năng lực đi tới cấp bậc Tư lệnh.
Khả năng nắm bắt cơ hội của ông không phải người bình thường có thể so bằng.
Chỉ dựa vào một thông tin về nguồn năng lượng tiến hóa, đã có thể dễ dàng khiến lực lượng binh đội của Tư lệnh Hà tan tác mà không đổ máu.
Nếu đổi thành người thường thì kể cả đã nắm được con át bài cùng lực lượng hùng hậu như vậy thì cuối cùng vẫn sẽ dẫn tới tranh đấu mà thôi, rồi xé nát thế giới mà nhân loại vất vả gây dựng đến giờ thành vụn vỡ.
Xe cộ đi lại trong căn cứ, Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cả vùng rơi đầy hoa tươi cùng rải thảm độ trên quảng trường, số lượng lớn các quan chức cấp Tá, cấp Tướng đang xếp hàng chỉnh tề thẳng tắp dưới đài diễn thuyết.
Ở bên kia của đài diễn thuyết, một nơi không thể bỏ qua trong căn cứ - viện nghiên cứu khoa học.
Đồng phục làm việc giống như màu trắng thuần của tuyết, hàng trăm nghiên cứu viên khoa học đang đứng chỉnh tề, mỗi người đều rất mong chờ.
Đứng phía trước họ là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, thân thể gầy còm, đeo mắt kính và mặc trường bào học giả giống như của Lâm Siêu, dồi dào tinh thần ngẩng đầu nhìn đài diễn thuyết.
Lâm Siêu suy đoán trong lòng, đây chính là viện trưởng viện nghiên cứu khoa học tiếng danh lừng lẫy, Quách Thiên Hoa.
Một vệ sĩ giống như Sở Sơn Hà đang đứng dưới đài diễn thuyết, nhìn thấy Lâm Siêu vừa xuống xe, ánh mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng qua nghênh đón.
Hành động của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của những nhà nghiên cứu khoa học, sĩ quan cấp Tá cùng các Tướng quân.
Họ nhìn thấy người đàn ông to lớn bên cạnh Tư lệnh Hứa có ý định nghênh tiếp, rồi lại thấy một thanh niên vô cùng trẻ tuổi chưa từng gặp qua thì không khỏi cảm thấy giật mình và nghi ngờ.
Tuy nhiên, rất nhiều người lập tức chú ý tới quần áo trên người Lâm Siêu.
Phó viện trưởng sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nghi ngờ rằng thị lực của mình có vấn đề.
Một người trẻ chỉ tầm hai mươi tuổi thì sao có tư cách mặc quần áo của Phó viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học cơ chứ?
Việc Lâm Siêu lấy được phong vị trao tặng chỉ có những thân tín cao cấp nhất của Tư lệnh Hứa mới biết được.
Số đông người vẫn còn chìm đắm trong những tin tức chấn động trục xuất Tư lệnh Hà, căn bản không chú ý tới những việc này.
Giây phút này, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, giống như muốn nhìn thấy từng gân cốt trong cơ thể của Lâm siêu vậy, muốn nhìn rõ xem người trẻ tuổi này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Sự việc giải quyết xong rồi?” Lâm Siêu vừa đi vừa nói.
Sở Sơn Hà cười nhẹ, nói: “Chắc chắn rồi.”
Lâm Siêu nói: “Giết sao?”
Không đâu, chỉ nhốt lại.
Tư lệnh Hứa mềm lòng, không xuống tay được.” Sở Sơn Hà cười nói.
Lâm Siêu gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Sở Sơn Hà dẫn anh tới phía trước quân đoàn của quân đội và người viện nghiên cứu khoa học, rồi cho anh đứng vị trí chính giữa cùng viện trưởng viện nghiên cứu khoa học và mấy vị tướng quân đội cấp cao.
Thần sắc Lâm Siêu tự nhiên, không hề có sự khẩn trương, hai tay chắp sau lưng, yên tĩnh đợi.
Quân đoàn cùng người của viện nghiên cứu khoa học nhìn bóng lưng của anh, chỉ trỏ khe khẽ bàn tán, trong ánh mắt tràn ngập sự hiếu kỳ.
Chỉ có số ít người nhìn Lâm Siêu bằng ánh mắt đầy kính cẩn, người khác không biết nội tình, nhưng bọn họ biết được nhờ thanh viên này mới có sự phát triển vĩ đại, mới giúp Tư lệnh Hứa có thể nắm chắc căn cứ, có thể