Nhìn thấy vẻ mặt đó của Lâm Nhã, trong tâm trí của Mạn Sanh đột nhiên xuất hiện một mảnh ký ức, lúc mà hắn hạ quyết tâm giết đi cha ruột của mình.
"Ông không nghĩ, rồi có một ngày tôi sẽ phản kháng sao? Sẽ giết ông thành trăm mảnh, hành hạ ông tới khi nguôi ngoai sự phẫn nộ suốt bao lâu nay?"
"Con trai đáng yêu..." người đàn ông tựa như không biết đau đớn là gì, trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc đầy méo mó "Con còn chưa nhận ra sao? Thứ mà ta đã thành công dạy dỗ cho con..."
Mạn Sanh ngẩn người, hắn hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói gì. Rõ ràng Mạn Sanh đã hạ quyết tâm giết người cha ghê tởm này, xóa sạch cái quá khứ bẩn thỉu để đến bên cạnh Lâm Nhã, vì sao trong lòng lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
"Tình yêu, chẳng qua là một thứ tình cảm mơ hồ xuất phát từ rung động nhất thời mà thôi. Nó mờ nhạt tới mức, chỉ bằng thời gian cũng đủ để khiến nó bị quên lãng." ông làm sao không biết Mạn Sanh đã yêu thầm một thiếu niên, yêu người kia tới mức sẵn sàng phá bỏ gông kiềng đã trói buộc từ linh hồn tới thể xác của hắn.
Chỉ có đau đớn và thù hận mới khiến con người khắc cốt ghi tâm, thứ vết thương không bao giờ xóa nhòa được.
"Vì vậy, đừng do dự mà tổn thương người con yêu." ông ta vừa cười vừa ho khan ra máu, bất chấp tử thần đang chực chờ trước mắt, ông vẫn nói tiếp "Như cách mà ba tổn thương người mà ba yêu thương nhất."
Sinh mệnh vụt tắt, nhưng sự điên cuồng và tàn nhẫn vẫn tồn tại ở đó, ăn mòn lý trí của Mạn Sanh.
Cách mà hắn yêu, đã không thể bình thường được nữa.
Tâm trí từ nhỏ tới lớn đã được tiêm nhiễm, biến hắn thành một kẻ sát nhân.
Chẳng ai có thể cứu rỗi được hắn, ngay cả Lâm Nhã đi chăng nữa...
Vì vậy, hắn sẽ hủy hoại người mình yêu nhất.
Như cách mà ông ta làm.
Mạn Sanh đã từng xem qua, những video được bản sao thành hàng trăm bản trong máy tính của người cha bệnh hoạn kia.
Thì ra ông ta cũng biết yêu...
Nhưng nếu có thể, chẳng ai mong muốn thứ tình yêu đáng sợ đó.
Cái chết không phải là kết thúc, cũng giống như lúc này đây...
Lâm Nhã sẽ mãi mãi nhớ tới hắn.
•
•
"Không!!" Lâm Nhã bừng tỉnh dậy, trán ướt đẫm mồ hôi.
"Lâm Nhã ca ca..." Cố Tinh Hải vẻ mặt có chút tái nhợt vì lo lắng, hắn vội vàng ôm chầm lấy Lâm Nhã trấn an "Không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi. Em luôn ở bên cạnh anh."
Toàn thân Lâm Nhã run rẩy vì sợ hãi, kí ức đó cứ bám lấy cậu không chịu buông tha.
"Cảm ơn, Tiểu Hải." Lâm Nhã miễn cưỡng nở nụ cười, cảm giác như gặp ác mộng đã trở thành một thói quen của cậu.
"Lâm Nhã ca ca..." vẻ mặt Cố Tinh Hải hơi do dự, như đang đắn đo tính nói gì đó. Y hít sâu một hơi lấy hết dũng khí nói "Em biết hiện tại anh sẽ không chấp nhận em, nhưng em không muốn giấu giếm mãi nữa."
"Em thích anh." câu nói vừa vang lên như trút đi một gánh nặng đè nén trong lòng. Trước kia bất kỳ ai khi được người khác tỏ tình hẳn sẽ là một niềm vui và hân hoan, nhưng Cố Tinh Hải hiểu được, Lâm Nhã đã không còn tin tưởng về điều đó, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
Cố Tinh Hải sợ hãi nghe lời từ chối của Lâm Nhã, càng sợ hãi hơn khi nghĩ đến chuyện cậu sẽ bỏ rơi hắn.
"..." Lâm Nhã trầm mặc không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn ngập sự kiên quyết và lo lắng của Cố Tinh Hải.
Thành thật mà nói, lời tỏ tình của Cố Tinh Hải ngay từ lúc đầu đã là gánh nặng.
Nhưng sau tất cả những gì Cố Tinh Hải đã chịu đựng và hi sinh, cậu không có lý do gì để từ chối được nữa.
Dù Lâm Nhã không yêu Cố Tinh Hải, nhưng có lẽ cậu cũng không thể yêu thêm bất kỳ ai nữa.
Cứ sống ngày qua ngày, hằng đêm lại gặp ác mộng, tựa như một vòng tuần hoàn dày vò đeo bám cậu dai dẳng. Nhưng Cố Tinh Hải không một tiếng than vãn, y vẫn bên cạnh bảo vệ và an ủi cậu từng giây từng phút một.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhã đã quen thuộc cảm giác luôn có Cố Tinh Hải ở bên cạnh.
Là em trai cũng được, người yêu cũng chẳng sao, chỉ cần điều đó khiến cho Cố Tinh Hải vui sướng...
Xem như là sự đền đáp duy nhất cậu dành cho hắn đi...
Nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng mang theo ôn nhu cùng ấm áp, như câu trả lời của cậu dành cho Cố Tinh Hải.
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ và phủ xuống người bọn họ như cầu chúc những điều tốt đẹp nhất, ban tặng sự hòa hợp kỳ lạ trong cái thế giới nơi nơi là Tận thế này.
Dù chỉ trong phút chốc, Lâm Nhã đã nghĩ rằng, nếu mọi thứ cứ êm đềm như vậy thì tốt biết bao...
Giống như cách mà vạn vật vận hành, ngay cả địa ngục tối tăm nhất, vẫn sẽ có loài hoa sinh tồn và nở rộ.
Gương mặt Cố Tinh Hải đỏ bừng lên, y vươn người ôm chầm lấy Lâm Nhã, nụ cười nở trên môi tràn ngập mừng rỡ cùng hạnh phúc.
Y nghĩ mình đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào tới mức y mãi mãi không muốn tỉnh dậy.
Y muốn bảo vệ Lâm Nhã... như cách mà anh đã từng làm.
Vĩnh viễn bên cạnh nhau, dù chết cũng không chia lìa.
Câu nói hoa mỹ tưởng chừng một thiếu niên như y sẽ không bao giờ hiểu nổi. Giờ đây, từ trái tim tới linh hồn, y đang không ngừng khao khát điều đó.
Vĩnh viễn.
Mãi mãi.
Tại mạt thế này, không có thánh đường để bước đi, không có cha sứ để chứng giám, không có giấy trắng mực đen để khắc ghi lời thề nguyện của bọn họ.
Không sao cả.
Căn phòng này sẽ là thánh đường...
Ánh sáng mặt trời là cha sứ...
Và nụ hôn ấm áp kia là lời thề nguyện vĩnh hằng của tình yêu.