Sau khi xác lập mối quan hệ, Lâm Nhã cũng không còn sầu não như trước, ít nhất trên gương mặt mơ màng phiền buồn của cậu đã hiện lên vài nét vui vẻ và ấm áp.
Tay trong tay bước ra khỏi phòng, Lâm Nhã hoàn toàn không nghĩ rằng chính vì điều này đã khiến cho mọi chuyện trở nên... không thể quay lại được nữa.
Sáng hôm nay, Triêu Kiều Oanh dậy rất sớm, có lẽ vì sự thổn thức vui mừng khi biết con trai út còn sống, hoặc là, vì lo lắng và bất an khi suy đoán vẩn vơ về hành động của Lâm Hàm.
Những gì mà Lâm Hàm sắp làm sẽ tổn thương Lâm Nhã, nhưng bà lại không có quyền ngăn cản. Lỗi lầm của bà chính là để Lâm Nhã mất tích suốt mấy năm trời, khiến cho Lâm Hàm điên cuồng tìm kiếm trong tuyệt vọng.
Mọi thứ... đều do lỗi của bà.
"Mẹ dậy sớm vậy?" Lâm Nhã lôi kéo Cố Tinh Hải bước vào phòng bếp, cậu tính làm một bữa ăn thật thịnh soạn để ra mắt Cố Tinh Hải với ba mẹ và anh trai, không ngờ mẹ cậu lại dậy sớm như vậy.
"Lâm Nhã, và cả..." Triêu Kiều Oanh cũng hơi bất ngờ, bà rất nhanh chú ý tới cử chỉ thân mật của Lâm Nhã và thiếu niên xa lạ kia. Vẻ mặt bà hơi tái đi, sự điên cuồng và cố chấp của Lâm Hàm, bà là người hiểu rõ nhất. Nếu con cả của bà biết được chuyện này...
Lâm Nhã có chút lúng túng trước ánh nhìn chằm chằm của Triêu Kiều Oanh, nhưng cũng không có ý định thả tay của Cố Tinh Hải ra. Cậu nở nụ cười ngượng ngùng "Con và Cố Tinh Hải sẽ làm bữa sáng, chút nữa con có chuyện muốn nói cho ba mẹ và anh hai biết."
Dù Lâm Nhã chưa nói, Triêu Kiều Oanh cũng đủ biết được ý định của con trai. Nếu là trước đây, bà sẵn sàng ủng hộ và chúc phúc cho Lâm Nhã, nhưng bây giờ...
Nhìn Lâm Hàm đau khổ và tuyệt vọng như vậy, bà thật sự không nhẫn tâm nổi. Dù biết tình cảm đó là điều cấm kỵ, trái với luân lý thông thường, nhưng Tận thế đã cận kề trước mắt, còn ai quan tâm tới chuyện đó nữa.
Triêu Kiều Oanh lựa chọn im lặng, mọi quyết định đều phụ thuộc vào người trong cuộc.
Cố Tinh Hải đỏ mặt xấu hổ, sự hạnh phúc và mừng rỡ vẫn tràn ngập trong trái tim chưa thể nguôi ngoai.
Lấy từ trong không gian một bao gạo, cùng với thức ăn đóng hộp đã lấy từ siêu thị bỏ hoang, Lâm Nhã quyết định nấu ăn những món mà ba mẹ và anh hai yêu thích.
Đã bao lâu rồi cậu có được một bữa cơm gia đình trọn vẹn? Bốn năm? Không đúng, trước đó Lâm Hàm cũng từng đi tới thành phố khác để lập nghiệp, số lần gia đình Lâm Nhã đoàn tụ thật sự chưa đếm được tới đầu ngón tay.
Càng chìm sâu vào tuyệt vọng, Lâm Nhã càng tha thiết nhớ tới những hồi ức đẹp đẽ của thuở nhỏ. Khi mà cậu vô lo vô tư, chẳng cần phải bận tâm bất kỳ việc gì. Người anh trai Lâm Hàm, có lẽ cũng là một trong số ít những người để lại ấn tượng tốt đẹp cho cậu.
Lâm Hàm rất ra dáng của một anh trai, hắn luôn yêu thương và chiều chuộng Lâm Nhã. Mặc dù ký ức thuở nhỏ đã mơ hồ và phai nhạt, nhưng cậu vẫn nhận thức rõ điều đó.
Ước gì mọi thứ đều không bao giờ thay đổi!
Khung cảnh nấu ăn trong phòng bếp vô cùng hòa hợp, cả Lâm Nhã và Cố Tinh Hải đều có một chút kiến thức về nấu nướng sau khi đi lưu lạc khắp nơi tại Mạt thế. Dù sao đó cũng là điều kiện hàng đầu để sinh tồn.
"Hộp này hết hạn sử dụng rồi, có nên nấu không anh?" Cố Tinh Hải vẻ mặt lo lắng nhìn thông tin trên bao bì.
"Không sao đâu, vật tư khi mang vào không gian của anh sẽ không bị không khí lẫn thời gian phân hủy." Lâm Nhã cười cười, cậu đã từng nhắc qua chuyện này với Cố Tinh Hải. Có lẽ vì hắn quá sốt sắng
"Em... em biết rồi!" Cố Tinh Hải dùng hết sự tập trung chuyên tâm nấu nướng. Lần đầu tiên ra mắt với ba mẹ và anh trai của Lâm Nhã, y không thể phạm sai lầm được!
Lâm Hàm bước ra khỏi phòng, khóe mắt mơ hồ thấy được quần thâm. Hắn đã mất ngủ tối hôm qua vì việc Lâm Nhã xuất hiện. Rõ ràng đã hạ quyết tâm suốt 4 năm trời, vì sao khi gặp Lâm Nhã, hắn lại cảm thấy do dự?
Ánh mắt người đời không còn tác dụng, ba mẹ cũng không ngăn cản, vì sao...
Hắn muốn tìm thấy câu trả lời.
Mùi hương đồ ăn phảng phất trong không gian, Lâm Hàm chợt dừng suy tư, dồn sự chú ý tới âm thanh lách cách trong phòng bếp.
Là mẹ chăng? Lâm Hàm tự hỏi, bước chân khoan thai bước vào phòng bếp. Lâm Túc Sơn cũng xuống lầu cùng thời điểm với hắn.
"Hai cha con đã dậy rồi? Mau ngồi vào bàn đi, Lâm Nhã đang chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta." Triêu Kiều Oanh mỉm cười ôn hòa, nét u buồn trên khuôn mặt cũng bớt đi vài phần.
Lâm Hàm nhíu mày, sự hiện diện của Cố Tinh Hải khiến hắn không quá vui vẻ, thật sự hắn rất phiền chán và khó chịu khi bất kỳ người xa lạ nào tiến gần Lâm Nhã.
Dọn ra bàn ăn thịnh soạn, Lâm Nhã nở nụ cười nhàn nhạt hiếm hoi "Cố Tinh Hải đã phụ con một tay, mọi người ăn thử xem sao."
Triêu Kiều Oanh là người đầu tiên động đũa, cảm xúc của bà lúc này khá giống với Lâm Nhã, vì tổ ấm của bà đã bị chia rẽ quá lâu rồi. Tang thi, động đất, bão tố,... cứ ùn ùn kéo tới, Triêu Kiều Oanh ngày càng tuyệt vọng và đau khổ khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp Lâm Nhã nữa.
Bầu không khí có chút im lặng, Lâm Nhã hít sâu một hơi, đảo mắt ra hiệu với Cố Tinh Hải rồi lên tiếng "Ba mẹ, anh hai, Cố Tinh Hải hiện tại là người yêu của con, con mong cả nhà sẽ chúc phúc và chấp nhận bọn con."
Vẻ mặt Lâm Túc Sơn hơi giật mình, thoáng nhìn về phía Cố Tinh Hải đánh giá, ông cảm thấy thiếu niên trẻ này... không đủ sức để có thể đấu lại con trai cả của ông, và cả tên nhóc nhà họ Dương kia nữa. Thật sự đáng lo ngại...
Ngoài ý muốn, khi biết được quyết định của Lâm Nhã, Lâm Hàm vẫn vô cùng bình tĩnh gắp thêm một miếng thịt ba chỉ vào chén "Đừng nói chuyện lúc ăn cơm, em muốn nói gì thì để ăn xong rồi nói."
Lâm Nhã gật đầu đáp lại, trong lòng tràn ngập mơ hồ không rõ, Lâm Hàm dường như đang tức giận sao?