Lâm Hàm trầm mặc trước những gì đang xảy ra, hắn không ngờ rằng em trai mình lại có nhiều người theo đuổi như vậy.
Cũng đúng thôi, em ấy tốt đẹp như vậy, chói lóa như vậy... Hiển nhiên Lâm Nhã có quyền được lựa chọn hạnh phúc của bản thân.
Mà hắn... bây giờ với tư cách của một người anh trai cũng không có được.
Là lỗi của hắn.
Hắn đã để lại những ký ức tồi tệ cho Lâm Nhã, khiến gia đình này tan vỡ.
Nếu Lâm Hàm giữ kín bí mật này, liệu Triêu Kiều Oanh sẽ không ngoại tình? Lâm Túc Sơn sẽ không li hôn? Và... Lâm Nhã sẽ không rời khỏi nhà?
Lâm Hàm không biết nữa.
Trái tim Lâm Hàm như tan nát thành từng mảnh khi nhìn thấy Lâm Nhã thân mật với người khác, đồng thời... hắn cũng muốn Lâm Nhã trở nên hạnh phúc và vui vẻ.
Hôm nay hắn tới đây chỉ muốn thật tâm chúc mừng sinh nhật cho Lâm Nhã.
Hắn sẽ im lặng đứng một bên, bảo vệ em ấy, chúc phúc cho em ấy, với tư cách là một người anh trai.
Hắn không cần Lâm Nhã tha thứ... Hắn chỉ cần em trai mình bình an và mạnh khỏe.
Lâm Hàm lặng lẽ đánh giá những người đang theo đuổi Lâm Nhã.
Cố Tinh Hải, Mạn Sanh, và cả Dương Điển Ức đang làm người yêu của Lâm Nhã.
Nếu bọn họ dám tổn thương Lâm Nhã, Lâm Hàm tuyệt đối sẽ khiến chúng sống không bằng chết.
"Giám đốc, món quà của ngài..." cô thư ký của Lâm Hàm- Quách Lan ngập ngừng lên tiếng, vẻ mặt của giám đốc lúc này cực kỳ đáng sợ.
"Cứ để trên bàn... hẳn là Lâm Nhã sẽ không muốn nhìn thấy bản mặt của tôi." Lâm Hàm mỉm cười chua xót.
"Vâng." Quách Lan thở dài một hơi, nội tình trong gia đình giàu có thật phức tạp, cuộc sống bình thường êm ả giống như nhà cô vẫn là tốt nhất.
Đặt quà lên bàn xong, Quách Lan cùng Lâm Hàm lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Mạn Sanh bước về phía Lâm Nhã, vẻ mặt cực kỳ khó coi vì bị cậu thờ ơ.
"Lâm Nhã, cậu quên tôi rồi sao?"
Lâm Nhã thoáng quay đầu, nhóm người Cố Tinh Hải và Dương Điển Ức cũng nhìn về phía chủ nhân âm thanh.
"Mày! Tên khốn như mày tại sao lại xuất hiện ở đây?" Dương Điển Ức phẫn nộ thét lên, hắn vẫn chưa quên những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó. Cái đêm mà Dương Điển Ức nhận ra bản thân vô dụng tới cỡ nào.
Lâm Nhã ngăn cản Dương Điển Ức, dùng ánh mắt trấn an hắn, sau đó bình thản quay lại cười nhạt "Ồ, tôi phải nhớ sao? Bị một con chó điên cắn mà oán hận? Tôi không dư thừa tinh lực tới vậy."
"Cậu..." Mạn Sanh khó tin nhìn chằm chằm Lâm Nhã, hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp theo.
Bộ dạng điên điên khùng khùng này, hễ nổi giận là đánh đập, không vừa lòng là hành hạ, đố kỵ là giam cầm, Lâm Nhã thật sự phát ngán tới tận cổ.
"Chỉ bằng một chút thủ đoạn cỏn con đó sẽ khiến mày thu hút sự chú ý của tao sao? Mày thật ngu xuẩn, chẳng khác nào một con chó hoang động dục khắp nơi cả." Lâm Nhã mỉm cười tàn nhẫn, bàn tay nâng cằm Mạn Sanh tỏ vẻ khinh thường "Nói chuyện với kẻ không cùng đẳng cấp, chỉ khiến tao càng thêm bực bội. Mày chẳng qua cứ lặp đi lặp lại mấy trò nhàm chán mà thôi. Sao nào? Mày muốn cưỡng hiếp tao? Hay là muốn giam cầm tao? Tao tự hỏi mày đã bao giờ tự thông não chính mình? Trước đây tao cứu mày chỉ là vô tình. Khi tao nói ghét mày, mày còn tự ảo tưởng rằng tao ghét cái tên và giới tính của mày, ha ha, buồn cười thật. Mày luôn chìm đắm trong thế giới dị dạng điên khùng của mày, mày nghĩ sẽ kéo tao vào được sao?"
Giống như kiếp trước, cách mà Mạn Sanh kéo cậu vào sự ám ảnh và oán hận tột cùng?
Hừ!
Vô nghĩa.
Cậu đã chai lỳ với mọi thứ.
"Mày thật dư thừa, đồ điên. Tại sao mày không tự sát luôn đi? Nếu mày làm được, có khi tao sẽ chú ý tới mày nhiều hơn." Lâm Nhã đổi giọng, nụ cười trên môi cực kỳ ôn hòa và ấm áp.
Lạc Hồng Quân thật sự không chịu nổi được nữa, nếu không phải nể mặt Triêu Kiều Oanh, bà đã đi tới và tát vào mặt thằng nhóc đó vài cái.
Sự kiêu ngạo đó là sao? Thằng ôn con đó có quyền gì mà phán xét con trai nuôi của bà, lại còn khuyên hắn đi tự sát?
"Ồ? Bà đang dạy dỗ tôi?" Lâm Nhã nào không biết người đàn bà này là ai? Không phải chính là kẻ đã quyến rũ người mẹ vô tâm của cậu đây sao? Đừng nghĩ là cậu không biết quan hệ giữa bà ta và Mạn Sanh, chỉ cần nhìn qua cũng biết mọi chuyện không hề tình cờ.
Thủ lĩnh của Red Fox- Lạc Hồng Quân, bà ta chỉ đang sử dụng thủ đoạn để phá hoại gia đình cậu mà thôi.
Nhưng mà, thật xin lỗi, bà chỉ đang làm chuyện dư thừa mà thôi.
Lâm gia... từ lúc tôi trọng sinh đã chẳng còn gọi là nhà nữa.
Dù bà có hủy hoại cỡ nào, tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm.
Việc duy nhất tôi làm để trả ơn sinh thành dưỡng dục chính là... không làm gì cả.
Đó không phải là việc ba mẹ cũng từng làm như vậy sao?
Không làm gì cả, tảng lờ mọi chuyện, để Lâm Hàm giam cầm cậu như một con thú?
Lâm Nhã cười lạnh trong lòng, kẻ hủy hoại cậu có lỗi, đương nhiên kẻ không làm bất cứ điều gì cũng có lỗi.
Sự ích kỷ và vô tình đó... khiến Lâm Nhã chán ghét tới cực điểm.
Những lúc cậu cần bọn họ nhất, cần gia đình mình nhất, họ lại không tới.
Ngược lại, những người xa lạ như Cố Tinh Hải, Hộ Quang, Tố Nhung, cả Vũ Nam lại dang tay ra giúp đỡ cậu.
Ha ha, quả nhiên cuộc đời tới lúc gặp khó khăn mới biết ai thật lòng đối đãi và quan tâm tới mình.
"Dù bà có địa vị cao tới cỡ nào, trong mắt tôi bà cũng chỉ là một tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Vì vậy đừng đứng ở đó giảng đạo lý với tôi." Lâm Nhã tuyệt không sợ thủ đoạn của Lạc Hồng Quân.
Mạt thế sắp ập tới, ai biết được gió sẽ theo chiều nào?