Vũ Nam run rẩy đứng một bên, cực kỳ ngoan ngoãn làm một bồi bàn chuyên nghiệp.
Những chuyện phi thường kích thích của con nhà giàu... cậu thật sự hóng hớt không nổi.
Gia đình này... Bách hợp có, đam mỹ có, tiểu tam cũng có, đúng là muôn hình muôn vẻ.
Vũ Nam tâm trạng ngổn ngang ôm tiền lương về nhà.
Lúc Vũ Nam bước ra về thì đã 3 giờ kém, trên đường phố dần tấp nập các cặp tình nhân, màu sắc đỏ chót cùng mùi hương chocolate lan tỏa khắp nơi.
Tâm trạng của Vũ Nam nhanh chóng phấn chấn trở lại, cậu bước vào một cửa hàng chocolate đông đúc người mua.
Trên kệ đựng những gói chocolate trang trí cực kỳ bắt mắt, kiểu sang trọng cũng có, kiểu đáng yêu cũng có, khiến Vũ Nam loay hoay lựa chọn rất lâu.
Cuối cùng, cậu quyết định mua một gói chocolate được thắt nơ xanh sọc trắng, bên trong bịch nilong trong suốt là 5 viên chocolate bọc giấy bạc hình con thỏ. Bên trong còn trang trí thêm một ít cuộn giấy và ngôi sao 5 cánh.
"Vũ Nam?"
Giọng nói xa lạ vang lên sau lưng Vũ Nam, cậu quay lại nhìn người vừa lên tiếng, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc "Ừm, Lâm Nhã?"
Thiếu niên đã thuê Vũ Nam làm phục vụ trong buổi tiệc sinh nhật cùng người yêu của cậu ấy đang quàng tay nhau đứng trước mặt Vũ Nam.
"Không ngờ lại gặp anh ở đây, anh cũng đang mua quà Valentine cho người yêu sao?" Lâm Nhã mỉm cười cởi mở, khiến Vũ Nam không thể tưởng tượng được thiếu niên ôn hòa này cùng với con người cay nghiệt lạnh lùng kia là cùng một người.
"Ừm, cửa hàng này đang có ưu đãi đặc biệt." Vũ Nam ngập ngừng trả lời, tính cách của cậu hơi ngại giao tiếp với người lạ.
"Trông anh có vẻ không thích tôi lắm? Là vì cách tôi hành xử lúc nãy sao?" Lâm Nhã dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Vũ Nam.
"Không, không có, tôi chỉ không giỏi giao tiếp với người lạ thôi!" Vũ Nam vội vàng giải thích, dù sao chuyện nhà người ta cậu không có quyền can thiệp, ai đúng ai sai còn chưa biết, cớ gì cậu lại chán ghét một thiếu niên mới gặp 2, 3 lần chứ?
"Vậy sao? Nghe lời này của anh tôi thật sự rất vui, chúc anh một ngày Valentine hạnh phúc!" Lâm Nhã mỉm cười đáp lại.
Dương Điển Ức soi mói Vũ Nam một hồi, tuy hắn không thích những người có bề ngoại lẫn tính cách tầm thường như Vũ Nam, nhưng nếu không nhờ cậu ta thì hắn đã không được gặp Lâm Nhã.
"Chúc Valentine vui vẻ!" Vũ Nam gượng gạo trả lời.
Nhìn cặp đôi dần khuất dạng trong đám đông, Vũ Nam bất giác tự hỏi, trong hai người ai nằm dưới ai nằm trên.
Điều hiển nhiên thôi, một người cùng giới đồng tính như Vũ Nam đều sẽ tò mò về vấn đề này.
Nếu đánh giá vẻ bề ngoài, thiếu niên Lâm Nhã có vẻ nhỉnh hơn Dương Điển Ức một chút. Nhưng Vũ Nam không thiển cẩn tới vậy, có khi Dương Điển Ức cũng nằm trên không chừng.
Nhạc điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Nam, màn hình hiển thị người gọi 'Chồng yêu'.
Ồ, Tôn Linh Đang gọi cho cậu!
"Alo?"
"Vũ Nam, em đi làm về chưa? Anh về nhà mà không thấy em?" giọng nói của Tôn Linh Đang có chút lo lắng hỏi.
Vì nghề nghiệp của Tôn Linh Đang tương đối nguy hiểm, anh ấy thường hay bất an và lo lắng cho sự an toàn của Vũ Nam.
Thật sự mà nói, Vũ Nam bị ba mẹ bỏ rơi từ khi sinh ra, mà gia đình Tôn Linh Đang bị tai nạn giao thông mà qua đời, nên bọn họ là những người thân duy nhất của nhau.
Mối quan hệ này còn gắn bó hơn cả người yêu.
"Em đang ở trên đường phố, em sẽ về ngay đây." Vũ Nam nhẹ giọng trấn an người yêu khiếm khuyết cảm giác an toàn của mình.
"Được."
•
•
Màu đỏ tràn ngập con đường, ánh đèn mờ ảo ma mị bao trùm cả thành phố.
Cũng không phải vì hôm nay là ngày lễ Tình yêu 14/2 mà nơi này bật đèn như vậy, vì nó vốn là phố đèn đỏ.
Nơi những kẻ cô đơn cần được sưởi ấm, nơi những người lạ giải tỏa dục vọng.
Con phố bị người đời dè bỉu, nhưng cũng không ít kẻ tìm đến.
Ở đây, tình dục là một loại mặt hàng.
Giá trị con người được đong đếm bằng tiền.
Ai dám bảo rằng mình chưa từng tò mò về tình dục.
Ví dụ như một thiếu niên, thiếu nữ được hỏi tình dục là gì?
Bọn họ sẽ tìm hiểu và nói.
Kích thích, hoặc kỳ lạ, hoặc hấp dẫn, hoặc ghê tởm.
Nhưng mọi bình phẩm đó được tạo ra dựa trên sự tò mò của con người.
Hắn biết tới tình dục sớm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.
Hắn bị ba mình bỏ trong tủ quần áo, cả người gầy gò đói khát, mãi tới khi quấy khóc, ba của hắn mới miễn cưỡng dành thời gian đút cho hắn ăn.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, hắn vẫn sống sót trong hoàn cảnh thiếu thốn đó.
Không được dạy tập bò, cũng không được dạy tập nói, hắn như một con búp bê vô hồn nằm trong góc tủ bẩn thỉu.
Đôi khi, cửa tủ kéo hở, hắn nhìn được những việc đang xảy ra bên ngoài.
Ba hắn đang đánh ai đó, âm thanh bốp chát chói tai như xuyên thẳng vào tâm trí của hắn.
Trong bóng tối vô tận, hắn rất được mùi tanh khó chịu, màu sắc u ám xuyên suốt tuổi thơ của hắn.
Đỏ tươi như máu.
Màu đỏ tượng trưng cho tình yêu, cho dục vọng và cái chết.
Hắn bước đi trên phố đèn đỏ, từng mảng ký ức cứ lần lượt xuất hiện.
Mái tóc xanh xêu mượt mà, bộ váy đầm màu jean xanh khiến hắn trông như một cô gái vậy.
Điều đó thật bẽ bàng, vì dù có cố gắng cỡ nào, hắn cũng bị người mình thầm mến ghét bỏ.
Hắn hiểu chứ, hiểu rất rõ bản tính lẫn tâm trí của bản thân đã bị biến dạng từ lâu.
Hắn không thể kiềm chế được.
Chẳng có ai chấp nhận hắn cả...
Thật cô độc...
Giống như những kẻ đang đi bộ xung quanh hắn, ngày lễ tình nhân lại tìm tới phố đèn đỏ.
Lời nói của cậu ấy cứ vang vọng bên tai hắn.
"Nói chuyện với kẻ không cùng đẳng cấp, chỉ khiến tao càng thêm bực bội. Mày chẳng qua cứ lặp đi lặp lại mấy trò nhàm chán mà thôi."
Nhưng hắn chỉ được dạy dỗ bấy nhiêu đó, hắn còn có thể làm gì khác khi bản thân ngay từ đầu đã không được chấp nhận?
"Sao nào? Mày muốn cưỡng hiếp tao? Hay là muốn giam cầm tao? Tao tự hỏi mày đã bao giờ tự thông não chính mình? Trước đây tao cứu mày chỉ là vô tình."
Hắn biết, hắn biết chứ, cậu ấy rất tốt bụng. Cậu sẽ sẵn sàng cứu bất kỳ đứa trẻ nào khác đang gặp tình cảnh đó, hắn lại ảo tưởng rằng bản thân thật đặc biệt khi được cậu ấy cứu vớt.
"Khi tao nói ghét mày, mày còn tự ảo tưởng rằng tao ghét cái tên và giới tính của mày, ha ha, buồn cười thật. Mày luôn chìm đắm trong thế giới dị dạng điên khùng của mày, mày nghĩ sẽ kéo tao vào được sao?"
Hắn... từ khi sinh ra đã nằm dưới hố sâu tuyệt vọng này rồi.
Hắn như một tù nhân khao khát vươn tay cầu cứu, chờ đợi ai đó kéo hắn lên.
Hắn đã chờ quá lâu, quá lâu... cuối cùng người hắn chính là cậu.
Nhưng mà... cậu ấy ghê tởm hắn.
Đừng... đừng nhìn hắn
Đừng lãng quên hắn!
Thứ mà hắn sợ hãi nhất, không phải là ba, cũng không phải là thế giới tăm tối này, mà là sự cô độc.
Khi hắn chết, hắn mong muốn có ai đó nhớ tới mình.
Dù là thương tiếc, hay là oán hận, hắn đều chấp nhận.
Lâm Nhã, làm ơn, đừng phớt lờ tôi...
Hắn lảo đảo bước đi, rời khỏi thành phố đèn đỏ, ánh mắt vô định nhìn xung quanh, tựa như tìm kiếm bóng hình của thiếu niên trong giấc mộng ngọt ngào kia.
Hắn từng mơ một giấc mộng tuyệt đẹp, thế giới mà hắn và cậu ấy gặp nhau.
Hắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có một người mẹ hiền lành săn sóc, có một người cha mạnh mẽ đáng tin.
Hắn bước vào trường với tâm trạng vui vẻ, mong chờ những ngày tháng tươi đẹp sắp tới.
Mọi người xung quanh đều thân thiện, dễ gần, hắn kết bạn được với rất nhiều người, ai cũng yêu quý hắn.
Và rồi, hắn gặp Lâm Nhã.
Lâm Nhã vẫn tài giỏi và đẹp đẽ như ngày nào.
Bọn họ kết thân với nhau từ chuyến đi dã ngoại do nhà trường tổ chức.
Trời mưa tầm tã, hắn vì mải chạy đi bắt bọ cánh cứng mà ngã xuống đồi.
Cả lớp đổ xô đi tìm hắn, Lâm Nhã là người đã tìm ra hắn. Cậu ấy cõng hắn trở về, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.
Trái tim của hắn đã đập lỗi nhịp vì cậu ấy, chứ không phải ai khác.
Hắn đã bắt đầu theo đuổi Lâm Nhã.
Lâm Nhã không đồng ý, cũng không từ chối.
Hắn dùng hết sự can đảm hôn môi Lâm Nhã, tỏ tình với cậu ấy vào ngày cậu ấy 16 tuổi.
Cậu ấy đã mỉm cười đồng ý.
Bọn họ thân thiết và ngọt ngào với nhau tới mức phải khiến mọi người cảm thán và ghen tị.
Tình cảm trong sáng đó kéo dài tới khi ra khỏi trường, bọn họ đã thuê một căn hộ sống chung với nhau.
Mọi người đều chúc phúc cho hắn và Lâm Nhã.
Phản chiếu trong đôi mắt của Lâm Nhã, là hình bóng của hắn.
Giấc mơ đẹp đẽ tới mức khiến hắn không muốn tỉnh lại.
P/s: nhiều người ghét Mạn Sanh, riêng tui thì không. Nói chung tất cả những nhân vật tui tạo ra, tui không hề ghét ai cả dù có là phản diện. Trong những nhân vật công chính, Mạn Sanh là người đáng thương nhất.