(*) còn gọi là Lan Hoàng Thảo một loại thảo dược có tác dụng kháng viêm, chống lão hóa, kích thích hoạt động hệ miễn dịch..
Hứa Kình không thường xuyên leo núi nên tay chân rất vụng về, may nhờ có Tề Vân Chi bí mật giúp đỡ nếu không sẽ rất khó mà leo núi.
Nhóm người Lương Lương Tử tay chân linh hoạt hơn nhiều, túm cây mà leo trèo giống như khỉ vậy.
Hứa Kình chậm rãi bò lên chỉ trong chốc lát liền bị bỏ xa cả một đoạn đường dài.
"Chờ Hứa Thịnh Hòa một chút" Lương Lương Tử quay đầu nhìn nói với đồng bọn của mình.
Hứa Kình chậm rãi leo lên lau đi mồ hôi trên trán, chờ đến khi hắn đuổi kịp thì bọn họ lại tiếp tục leo lên.
Ngọn núi này rất cao, khi đi qua khỏi chân núi thì không có nhiều cỏ dại nên đường đi cũng dễ dàng hơn.
Những cây đại thụ cao to tỏa bóng mát làm cho thời tiết bớt nóng đi nhiều.
Hứa Kình vừa đi vừa quan sát cảnh tượng hai bên đường, hai ngày trước trời vừa mới mưa xong nên dưới gốc cây thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhiều loại nấm khác nhau, Hứa Kình nhìn thấy làm trong lòng thêm ngứa ngáy muốn hái lấy.
Lương Lương Tử nhìn hắn nhắc nhở: "Tiểu Hòa, những cây nấm đó có tia W không ăn được nên đừng có chạm vào."
"Đã biết." Hứa Kình đáp lại "Ta chỉ muốn nhìn xem một chút." Hứa Kình lại nói thêm trong giọng nói có chút tiếc nuối: "Nếu không có tia W thì tốt biết mấy, nhiều nấm có thể đủ ăn trong một thời gian dài".
"Đúng vậy, ta nghe bà nội kể khi còn nhỏ thường hay lên núi hái nấm về bán, nếu không bán hết thì đem đi phơi khô.
Nấm nấu như thế nào đều ngon nhưng xào cùng với thịt gà, thịt heo, thịt bò..
đều sẽ ngon hơn nhiều" Lương Tử vừa nói vừa chảy nước miếng làm mọi người xung quanh cũng thèm thuồng theo.
Bọn họ không nghĩ đến nấm mà là nghĩ đến ăn thịt.
Cả nhóm vừa nói chuyện vừa tiếp tục leo lên, đỉnh Hạt Kê cao hơn rất nhiều so với những đỉnh khác, Hứa Kình cùng những người khác thật vất vả mới leo lên được.
Hứa Kình cứ lặng lẽ đi theo phía sau mà nghe bọn họ tán gẫu không nói vào, chỉ tập trung quan sát những loại động thực vật có thể ăn được trên đường đi.
Nấm rơm, mộc nhĩ, rau và hoa quả dại..
Hứa Kình phát hiện có nhiều thứ đều có thể ăn được, nếu không phải là đi cùng nhóm người Lương Tử thì hắn có thể đã thu thập thức ăn rồi.
Lên đến đỉnh núi, nhìn từ xa thấy trong rừng cây có một bóng đen xẹt qua làm Hứa Kình giật mình, giữ chặt lấy cành cây thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Hứa Kình biết rằng trên núi có rất nhiều loài thú dữ khác nhau, trong đó sói là loài động vật ăn thịt có tính công kích rất mạnh.
Bọn trẻ sinh sống trong khu vực Nhân Nguyên đều biết điều này, nhưng bọn họ gan lớn nên không quan tâm đến! Mà bởi vì bọn họ còn đi theo nhóm.
Mỗi năm vào mùa đông, người dân trong khu vực Nhân Nguyên lại lên núi để săn bắt, trải qua nhiều lần săn bắt như vậy trên núi dã thú cũng không có nhiều, chỉ cần bọn trẻ lên núi không ở một mình thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Hứa Kình cho rằng mình gặp phải một con sói, khi Lương Lương Tử nhìn theo tầm mắt của hắn về phía đó thì bình tĩnh nói: "Không phải sói, đó là heo rừng."
"Heo rừng?" Hứa Kình nhìn thật kỹ xuyên qua tán cây thấy rõ động vật ở phía bên kia.
Hóa ra là một con lợn rừng nó có bộ lông màu xám tro, so với heo nhà thì con heo rừng này gầy hơn nhiều nhưng thân hình rất khỏe mạnh.
Hứa Kình nhìn nó liền nghĩ ngay đến heo sữa quay, thịt heo kho tàu, lạp xưởng và nhiều món khác, hắn nghĩ mà thèm đến phát hoảng
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, con heo rừng chậm rãi chạy mất vào rừng.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hứa Kình, Lương Tử an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, đám dã thú trên núi này đều không ăn được, chỉ có thể lột da dùng để làm quần áo, da heo rừng cũng không tốt nên đừng để ý đến nó làm gì."
Hứa Kình tiếc nuối thu hồi tầm mắt, nhìn bộ dạng tay chân nhỏ bé của mình cho dù có ý tưởng gì thì đều không thể làm được.
Đầm Bích U và khu vực Nhân Nguyên được ngăn cách bởi đỉnh Hạt Kê, Hứa Kình và những người khác cần phải đi qua đỉnh núi này.
Đường lên núi không dễ nhưng xuống núi thì dễ hơn nhiều, chỉ cần cẩn thận để không bị trượt chân là được.
Nếu lỡ có bị trượt chân ngã cũng không có vấn đề lớn, vì ngọn núi được bao phủ bởi một lớp lá rụng thật dày nên trượt ngã cũng không đau lắm.
Hứa Kình đối với đường đi không thích ứng cho lắm, tay chân lại vụng về mặc dù có Tề Vân Chi ở phía sau đỡ hắn thì cũng bị ngã không ít lần.
"Gần đến rồi." Lương Tử hét lên một tiếng cả nhóm người đi theo phía sau lao tới, bất chấp có bị té ngã hay không.
Hứa Kình đi theo ở phía sau bọn họ vòng qua núi, đi thêm một đoạn rồi quẹo vào liền nhìn thấy chung quanh đều là vách đá.
Nước theo vách đá chảy xuống, phía dưới chân đều là rêu xanh phải đi cẩn thận nếu không sẽ bị ngã xuống.
Hứa Kình cúi đầu cẩn thận bước đi nhưng quá trơn nên vẫn không tránh khỏi bị lảo đảo.
Tề Vân Chi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ lấy hắn.
"Hứa Thịnh Hòa, nhanh lên nào!" Lương Lương Tử đứng ở phía trước vẫy tay kêu Hứa Kình.
Hứa Kình hướng về phía trước bước đi liền nghe thấy tiếng nước chảy ngày càng lớn, hơi nước phả trực tiếp vào mặt làm nhiệt độ cũng hạ thấp đi rất nhiều.
Lại quẹo một lần nữa liền nhìn thấy cách đó không xa có một đầm nước, thác nước thật cao dòng nước chảy dọc theo vách đá đổ xuống phát ra tiếng vang ầm ầm.
Bọn Lương Lương Tử đặt nước, khoai lang và khoai môn xuống đất, một ít thì đi tìm củi còn lại thì đang đào hố để làm bếp và rửa khoai.
Hứa Kình vội vàng chạy tới phụ giúp rửa khoai lang và khoai môn, đây đều là được bọn họ mang từ nhà theo chỉ có Hứa Kình không mang theo gì cả.
Lý Ngân Tú theo dõi nên Hứa Kình không thể lấy được gì, nhưng Lương Lương Tử thì lại mang theo gấp đôi đồ ăn bao gồm cả phần của Hứa Kình.
Hắn cười nhìn Hứa Kình lông mày hơi nhướng lên trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Hứa Kình cười với hắn, quay đầu chuyên tâm rửa sạch khoai.
Bọn họ còn nhỏ nên thật thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy Lương Ái Quang rửa khoai cho có lệ mà khi rửa xong trên khoai vẫn còn dính bùn đất, bắt buộc Hứa Kình phải rửa lại thêm lần nữa.
"Hứa Thịnh Hòa, ngươi rửa khoai thật là