Hứa Kình trở về căn nhà thuê, chỉ ăn một chút lấp bụng sau đó cởi xe đạp rời khỏi khu Nam Trần.
Mặt trời hôm nay nắng gay gắt chiếu thẳng vào gáy trắng nõn của hắn, làm đỏ cả một mảng thật lớn.
Đường đi vắng tanh, Hứa Kình đạp xe thật nhanh lướt qua những bóng cây dài giống như một cơn gió.
Hắn vội vã trở về nhà với tâm trạng nôn nóng, nên không hề cảm thấy buồn chán hay cô đơn khi đi một mình.
Khi về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ tối, Tề Vân Chi nghe thấy từ xa có tiếng người ở ngoài cửa liền đi ra.
Chờ Hứa Kình dừng xe lại, Tề Vân Chi nhẹ nhàng đỡ vai hắn khi bước xuống, nhận lấy xe đạp trong tay Hứa Kình, sau đó cùng nhau đi vào trong phòng khách.
Hứa Kình bởi vì đạp xe quá nhanh nên bây giờ chân có chút mềm nhũn, khi đứng trên mặt đất liền lảo đảo muốn ngã xuống, Tề Vân Chi nhanh tay đỡ lấy, "Có chuyện gì xảy ra sao? Lại trở về nhà gấp như vậy."
"Trường của em trong mấy ngày tới sẽ có huấn luyện quân sự, huấn luyện viên sẽ đưa học sinh đi huấn luyện dã ngoại trên núi." Hứa Kình nắm lấy tay Tề Vân Chi lo lắng nói: "Anh Tề, nếu có người trong quân đội gặp phải anh thì có sao không? Bọn họ có thể hay không nhìn ra chuyện gì khác thường?"
Tề Vân Chi khi nghe được những lời nói này liền nhận ra sự lo lắng của Hứa Kình, nên hắn không chần chờ liền vội vàng trở về nhà.
Dừng một chút, Tề Vân Chi thở dài nói: "Không có việc gì, quân đội sẽ không ai phát hiện được sự tồn tại của anh, em trở về gấp như vậy có mệt không? Trong nồi vẫn còn nước nóng hãy nhanh đi tắm, anh trai đi nấu gì đó cho em ăn."
Hứa Kình cuối cùng cũng buông xuống tảng đá trong lòng, đi theo sau Tề Vân Chi cười nói: "Không mệt, phong cảnh trên đường về rất đẹp nên em rất vui vẻ."
Tề Vân Chi giúp Hứa Kình pha xong nước tắm, liền đem quần áo sạch để ở một bên sau khi tắm xong sẽ thay, tiếp đó Tề Vân Chi trở lại phòng bếp nấu ăn.
Tay nghề nấu ăn của Tề Vân Chi hiện tại cũng tạm được, nhưng do Hứa Kình đã quá đói nên cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, một đĩa cà tím xào trứng cùng đậu que xào thịt đều bị hắn ăn hết.
Tề Vân Chi nhìn Hứa Kình lau miệng, liền đi đến vuốt ve cổ hắn nói: "Bát cứ để đấy anh trai sẽ rửa sạch, em đi đánh răng xong nhanh chóng đi nghỉ ngơi."
Hứa Kình không yên tâm mà nhìn Tề Vân Chi, "Anh Tề, hôm nay em muốn ngủ cùng với anh, nhớ rửa bát xong thì đến đây ngủ cùng nhau."
Tề Vân Chi biết hắn có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu đồng ý, "Em đi nghỉ ngơi trước, anh sẽ đến sau." Hứa Kình lúc này mới đi đánh răng và rửa mặt sạch sẽ.
Chờ đến lúc Tề Vân Chi quay trở lại giường, Hứa Kình liền hỏi ngay: "Anh Tề, anh có nhớ những chuyện trước kia không?"
"Còn nhớ rõ một ít, ý của em là chuyện nào?"
Hứa Kình dịch vào phía trong chừa chỗ cho Tề Vân Chi, "Chính là chuyện của gia đình anh."
"Em muốn biết sao?"
"Muốn." Hứa Kình nhỏ giọng nói: "Đáng lẽ em không nên hỏi về chuyện riêng tư của anh, nhưng em luôn cảm thấy không yên tâm nên muốn biết thêm một chút về chuyện của anh."
"Giữa chúng ta không có chuyện riêng tư." Tề Vân Chi đến nằm xuống giường cùng Hứa Kình, "Thật ra, chuyện về gia đình của anh cũng không có gì để nói, anh là cháu trai cả và bố mẹ anh đã chết.
Người thân mà anh yêu nhất trong gia đình này chỉ có ông nội, gia đình anh còn chút địa vị bởi vì ông nội từng là thiếu tướng trong quân đội, cho dù bây giờ đã nghỉ hưu.
Còn anh thì có tinh thần lực cùng với dị năng thủy hệ, cấp bậc trước khi bị thương là quân hàm thiếu tá."
"Anh Tề, anh bị thương lúc bao nhiêu tuổi? Bị thương cách đây bao lâu rồi?"
"Anh bị thương vào tháng ba năm ngoái, lúc bị thương thì chỉ vừa mới qua sinh nhật 25 tuổi được vài ngày."
"Vậy thì em còn nhỏ hơn anh, kiếp trước vẫn còn vài tháng nữa mới đến 25 tuổi thì đã chết." Hứa Kình lẩm bẩm: "Em bị tai nạn xe hơi, khi tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình ở đây, nếu không phải anh cứu thì có lẽ em đã chết rồi."
"Anh cứu em chỉ là theo phản ứng bản năng, nhưng em cứu anh lại dốc toàn tâm toàn lực." Tề Vân Chi quay đầu lại nhìn Hứa Kình.
Trước khi hoàn toàn tỉnh táo, hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy linh hồn của Hứa Kình.
Là một thanh niên có nước da trắng mịn, lông mi thật dài nhìn rất hiền lành và dễ mến, giống như một đại công tử được nuông chiều từ bé nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Tề Vân Chi biết Hứa Kình đã phải chịu đựng bao nhiêu vất vả vì mình, lúc bắt đầu mỗi ngày hắn đều cảm thấy đói nên Hứa Kình mỗi đêm đều phải đi khu vực hoang dã để tìm thêm thức ăn.
Người bình thường có thể kiên trì một ngày hai ngày, một tuần hai tuần, cũng không giống như Hứa Kình, vì người khác mà quanh năm suốt tháng phải vất vả như vậy.
Hắn khi đi làm nhiệm vụ trong quân đội cũng từng ép cung các tù nhân, bên trong cũng sử dụng rất nhiều thủ đoạn khác nhau, nhưng sử dụng nhiều nhất là không cho tù nhân ngủ, bọn họ chỉ chịu đựng được vài ngày sau đó đều đầu hàng.
Hứa Kình ban ngày ở trong nhà Lương Quốc Đào phải làm rất nhiều việc, còn phải đi học, thân thể còn non nớt, hắn không biết trong lòng Hứa Kình có bao nhiêu niềm tin, có thể không ngủ đủ giấc mà kiên trì sống như vậy.
Sau đó, Hứa Kình dọn ra ngoài ở rồi đến việc thuê ruộng, trong ruộng có rất nhiều việc cần phải làm như ươm giống, gieo giống, làm cỏ, bón phân, tưới nước mọi công việc nặng nhọc và vất vả này đều phải cần dùng thể lực.
Người nông dân ba mươi bốn mươi tuổi thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng, nhưng Hứa Kình vẫn luôn kiên trì không hề tỏ ra chán nản gì cả.
Hứa Kình thân thể vẫn còn là đứa trẻ, tâm hồn thì cũng không lớn, Tề Vân Chi khó có thể tưởng tượng được phải có sự tín nhiệm lớn như thế nào, mà đem theo một người có thể sẽ ngốc nghếch cả đời không thể báo đáp lại, gian nan vất vả mà sinh sống.
Sau khi Tề Vân Chi tỉnh táo lại, hắn mới nhớ đến những người trong gia đình như chú, bác cùng mấy người anh chị em họ, thành tích của bọn họ không hề thấp, nhưng không ai trong số đó quan tâm đến hắn giống như Hứa Kình, trong mắt bọn họ chỉ có sự tính toán và lạnh lùng.
Hứa Kình im lặng một lúc, nói: "Thực ra em cũng không cao thượng như vậy, nếu không phải để cho anh tỉnh táo lại làm mục tiêu cố gắng, thì em cũng không biết mình có gì cần phải quan tâm đến cuộc sống này."
Tề Vân Chi xoa xoa cổ hắn, im lặng mà an ủi.
Hứa Kình lấy tay che mắt lại, thấp giọng nói: "Có lẽ anh sẽ không thể tưởng tượng được, cảm giác sau khi tỉnh dậy từ một tai nạn xe hơi, bên cạnh không có người thân, họ hàng lại đối xử tệ với mình cùng với đó là điều kiện sống rất khó khăn như vậy."
"Em cũng chỉ có một mình trên đời này, không có gì để vướng bận, sống không tốt cũng không ai quan tâm đến, nếu sống có tốt cũng không ai vui vẻ cho mình cả.
Nếu không phải lúc đó có anh là ân nhân cứu mạng của em, để em có điều vướng bận mà tiếp tục sống thì đã không lựa chọn sống tiếp rồi."
Tề Vân Chi khản giọng nói: "Anh đã hiểu, chúng ta thật may mắn khi có thể gặp được nhau."
Một lúc sau, Hứa Kình thấp giọng hỏi: "Anh Tề, anh còn nhớ mình bị thương như thế nào không?"
"Không nhớ rõ, trí nhớ có chút thiếu hụt, có lẽ cần một khoản thời gian nữa mới có thể khôi phục lại được."
"Vậy hiện tại anh không quay về sao, ở trong nhà sẽ không sao chứ?"
"Tạm thời không sao." Tề Vân Chi vươn tay giúp Hứa Kình đắp chăn, "Anh xem trước khi đến kỳ nghỉ đông có thể nhớ được gì không, anh sẽ tranh thủ trở về nhà một chuyến đến lúc đó em hãy đi cùng?"
Hứa Kình gật gật đầu, nghĩ đến Tề Vân Chi không nhìn thấy lại nói thêm một câu, "Cùng nhau đi!"
Tề Vân Chi cách chăn vỗ lưng Hứa Kình, trong giọng nói mang theo ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau đi."
Hứa Kình lại gật đầu, nhớ tới chuyện mình trở lại đây, liền hỏi: "Anh Tề, anh nói quân đội sẽ không phát hiện được anh sao?"
"Ừm, những người có thể nhìn thấy linh hồn đều sẽ được chuyển đến khu sinh sống ở trung tâm, họ sẽ không sống ở những nơi xa xôi như thế này." Tề Vân Chi âm thanh ấm áp an ủi, "Anh sẽ cố gắng tránh xa, không tiếp xúc trực tiếp với bọn họ."
"Được rồi."
Hứa Kình đạp xe cả buổi chiều, đã sớm mệt mỏi nên sau khi buông xuống tảng đá lớn trong lòng liền ngủ thiếp đi.
Tề Vân Chi suy đoán Hứa Kình chắc đã trốn việc huấn luyện quân sự để trở về, ngày hôm sau liền dậy sớm để làm bữa sáng, vốn dĩ muốn đánh thức hắn dậy ăn sáng rồi đưa đi học.
Khi trở lại phòng ngủ, lại không đành lòng lúc nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ của Hứa Kình.
Em trai vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào cũng không ngủ đủ giấc, hơn nữa từ khu Nhân Nguyên vội vã chạy đến khu Nam Trần cũng bị trễ, nếu đã trễ thì đi sớm hay muộn cũng như nhau mà thôi?
Tề Vân Chi không những không gọi Hứa Kình, mà còn giúp hắn điều chỉnh đồng hồ báo thức trên hệ thống từ sáu giờ thành bảy giờ.
Sau khi Hứa Kình cấp quyền sử dụng hệ thống cho Tề Vân Chi, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nhưng với mục đích là chỉnh đồng hồ báo thức cho Hứa Kình.
Sau khi Hứa Kình tỉnh dậy thì thấy trời sáng, ngồi trên giường ngẩn ra một lúc sau đó mới nhớ ra hiện tại mình đã học cấp hai rồi, còn đang trong thời gian huấn luyện quân sự!
Hắn nhanh chóng rời giường, mặc áo khoác và đi giày vào, vội vàng bước ra khỏi phòng hỏi Tề Vân Chi: "Anh Tề, anh đã chỉnh đồng hồ báo thức của em sao?"
"Ừm." Tề Vân Chi rất bình tĩnh, "Dù sao cũng đến trễ, ngủ nhiều thêm một chút rồi đi."
Hứa Kình nhìn vẻ mặt không có biểu hiện gì của Tề Vân Chi, thở dài nói: "Việc này em sẽ bị giáo viên chủ nhiệm lớp mắng chết mất."
Tề Vân Chi đưa ly đựng nước ấm cho hắn biểu thị hãy đi ra ngoài đánh răng, "Em chỉ cần nói rằng ngủ quên nên đến muộn là được."
"Chỉ có thể nói như vậy thôi."
Hứa Kình vội vàng rửa mặt và ăn sáng, nhanh chóng đẩy xe đạp đi đến khu Nam Trần.
Tề Vân Chi đặt một túi lớn cà tím, đậu que và dưa leo vào giỏ xe, bảo Hứa Kình mang đến khu Nam Trần để ăn, sau đó ngồi ở ghế sau đưa hắn đi học.
Hứa Kình không thể từ chối cho nên chỉ có thể cầm tay lái, trên đường nếu không người Tề Vân Chi sẽ đạp xe, hắn sức lực lớn nên đạp xe rất nhanh, cuối cùng Hứa Kình cũng bắt kịp thời gian huấn luyện quân sự vào buổi chiều.
Thầy Hùng buổi sáng đến nhà thuê của Hứa Kình để tìm, nhưng nhìn thấy cửa bên ngoài khóa chặt, giờ mới đến buổi huấn luyện quân sự liền răn dạy hắn một phen.
Hứa Kình vừa cùng Tề Vân Chi nói xong, trong lòng cũng không có gì lo lắng nên không quan tâm đến chuyện răn dạy của thầy Hùng, đi trở về hàng ngũ đang huấn luyện quân sự.
Huấn luyện viên vốn tưởng rằng Hứa Kình muốn kiếm cớ lười biếng, nhưng bây giờ lại luyện tập nghiêm túc như thế, kết quả còn tốt hơn người khác rất nhiều, thái độ đối với Hứa Kình cũng dần tốt lên, sau buổi huấn luyện còn bảo Hứa Kình đi lên biểu diễn cho mọi người xem.
Theo tin tức mà Dư Bạch Húc nghe được, thì bọn họ thực sự phải mang theo chăn bông và lều trên lưng, đi ra khu bên ngoài huấn luyện dã ngoại trong ba ngày.
Ban đầu hắn nghĩ sẽ đến khu Nhân Nguyên, nhưng không ngờ rằng những huấn luyện viên này chỉ đưa bọn họ đến vùng núi gần khu Nam Trần, còn ở trên núi hai đêm.
Hứa Kình tham gia vào toàn bộ hành trình, cuối cùng nhận ra rằng thể lực của nhóm học sinh này không thể đi đường dài được.
Vấn đề an toàn cũng vô cùng quan trọng, ở trong rừng sâu có thú dữ, côn trùng độc hại đây đều là sinh vật nguy hiểm, cho dù không gặp phải thì khi những học sinh này bất cẩn té ngã gãy tay, gãy chân cũng làm cho lãnh đạo trường bị lên án.
Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm, mệt cho hắn lúc trước lo lắng nhiều như vậy, những thứ này hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng hắn rất vui vì nhân cơ hội này có thể nói chuyện cùng với Tề Vân Chi.
Sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, Tề Vân Chi đến thăm Hứa Kình cùng với một cái túi thật lớn trên lưng, câu đầu tiên là: "Đen rồi."
Hứa Kình nhìn cánh tay của mình mỉm cười: "Đâu có? Khi ở nhà làm việc trong ruộng cũng không có đen, mới có vài ngày sao có thể đen được? Anh Tề, anh nói em đen, em cứ nghĩ mình đen thật."
Tề Vân Chi không nói thêm lời nào, Hứa Kình lấy tay chọt