Xung quanh tiếng nói chuyện ngày càng lớn, nhiều người thức dậy kiểm tra tình hình làm tên trộm ngoài cửa càng thêm lo lắng, đạp cửa càng lúc càng mạnh hơn.
Hứa Kình nhìn thấy cánh cửa gần như bị sập, mấy tên trộm sắp xông vào.
Trên trán Hứa Kình đổ đầy mồ hôi tim đập thật nhanh, dưới tình huống khẩn cấp như thế hắn không quan tâm nhiều liền vội vàng gọi hệ thống mua máy kích điện trong thương thành.
Hắn cũng không quan tâm đến tích phân trên đó là bao nhiêu, mà chỉ chọn mua ngay lập tức.
"*! Đồ quỷ nhỏ, mày tưởng trốn ở bên trong thì mọi chuyện sẽ ổn sao?" Tên trộm ở bên ngoài lại tiếp tục đạp cửa càng mạnh hơn, khi hắn thấy cửa sắp bị đạp sập thì giọng mắng càng thêm dữ tợn.
"Rầm!" Đồng bọn đi cùng đến giúp sức đạp thật mạnh, cánh cửa bật ra đập thật mạnh vào tường sau đó bật ngược trở lại.
"Mẹ kiếp, thằng nhóc mày trốn nơi nào để tao bắt được thì sẽ biết tay? Nhanh chóng lấy hết tiền có trong nhà ra đây, đừng để ông đây phải đi tìm.."
Hứa Kình đứng sau bức tường cạnh khung cửa, trong tay nắm chặt lấy máy kích điện chờ khi tên trộm mở cửa xông vào, Hứa Kình bật máy kích điện trong tay lên mức cao nhất nhanh chóng đập mạnh vào thắt lưng tên trộm, còn chưa để tên trộm chưa kịp phản ứng thì đã lập tức co quắp ngã xuống đất.
"Mẹ kiếp, mày làm sao vậy?" Tên đồng bọn đi cùng hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên vội chạy đến giúp, thế là hắn cũng bị giật điện lập tức la lên một tiếng liền ngã xuống.
Hứa Kình có thói quen khi đi ngủ sẽ kéo rèm cửa, xung quanh tối đen như mực không thể nhìn thấy gì.
Ba tên trộm xông vào thì đã có hai tên ngã xuống, tên còn lại hoàn toàn không thấy gì hoảng loạn hô lên, "Mẹ nó! Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Kình đã ở lâu trong bóng tối nên khả năng thích ứng với bóng tối tốt hơn bọn họ rất nhiều, tên trộm còn lại đang hoảng sợ không phát hiện ra Hứa Kình đang đứng sau khung cửa, còn Hứa Kình thì nhìn chằm chằm vào tên trộm đang cố gắng kéo đồng bọn đứng dậy.
Lúc sau tên trộm bị đánh thức, chịu đựng cơn đau dữ dội trên người, nói: "Mau nâng Cường tử dậy, trong nhà này có vũ khí chúng ta trước tiên lui đi."
Nghe vậy, tên trộm duy nhất còn đứng vững khựng lại hai giây, liền vội vàng lôi tên trộm nằm dưới đất lên cùng nhau chạy đi.
Hứa Kình ở một bên nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ba tên trộm tốt nhất nên rời đi, nếu thực sự bị bắt đến đồn công an hắn cũng không biết giải thích như thế nào về máy kích điện trên tay mình, sẽ có thêm nhiều rắc rối kéo đến.
Mấy tên trộm chạy được một lúc, Hứa Kình đi ra khóa lại chốt cửa đã bị kẻ trộm đạp ra, đi lên lầu hai đổi một phòng khác sau đó khóa kỹ cửa lại, ngồi một mình ở trong bóng tối thật lâu.
Sau khi bị tên trộm làm cho sợ hãi, trong lòng Hứa Kình đến bây giờ vẫn còn kinh sợ và hoảng loạn.
Sáng sớm hôm sau Hứa Kình đi đến đồn công an báo án, sau đó đi đến trường học xin nghỉ phép với thầy Hùng, hắn vẫn còn nhớ tình cảnh bi thảm của mấy tên trộm bỏ chạy ngày hôm qua.
Nhóm ba người đó cũng không nhỏ, có lẽ bọn họ vẫn còn có băng nhóm lớn hơn, Hứa Kình sợ ở lại căn nhà này thì đêm nay kẻ trộm sẽ trở lại trả thù.
Thầy Hùng đã rất sốc khi nghe tin trong nhà hắn có trộm, "Trong nhà chỉ có một mình em ở sao?"
"Bây giờ là thế, em đang ở đây một mình oét nơi này để đi học."
"Này, không ổn cho lắm em mới bao nhiêu tuổi mà sống một mình thì quá nguy hiểm.
Trong nhà em không có ai đến đây ở cùng sao?"
"Anh trai của em ở khu sinh sống khác, em phải về nhà nói chuyện với anh trai, để anh trai đến đây ở cùng."
"Được rồi, em mau đi đi, chuyện này cũng không thể đùa được." Thầy Hùng ký giấy cho Hứa Kình nghỉ hai ngày, "Em trước nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, cuối tuần sau thì trở lại trường để học.
Còn việc ở đồn công an, thầy sẽ tìm người hỏi giúp em một chút xem có thể hay không nhanh chóng bắt được trộm."
Hứa Kình cảm ơn, định quay lại phòng học lấy sách.
Thấy hắn xoay người định rời đi, thầy Hùng vội vàng ngăn lại, "Hứa Thịnh Hòa, mấy ngày nay em ở nhà cũng phải học bài đấy, không được bỏ bài tập có biết không?"
Hứa Kình gật đầu, "Thầy hãy yên tâm, em ở nhà cũng sẽ tự học."
"Được rồi, nếu có gì không làm được, thứ hai quay lại trường thì hãy hỏi thầy hoặc các thầy cô khác."
"Vâng, cảm ơn thầy."
Hứa Kình cúi đầu chào, thầy Hùng thấy hắn trịnh trọng như vậy liền không biết làm sao nên lấy hai tay xoa lên quần nói: "Em không cần phải như vậy, nhanh về sớm đi."
Hứa Kình trở lại lớp học đang là giờ dạy của giáo viên địa lý, hắn liền báo cáo với giáo viên địa lý để vào lớp lấy sách vở.
Nhà của Hứa Kình bị trộm lẻn vào đã lan truyền khắp nơi, hơn nửa trường học đều biết đến việc này.
Dư Bạch Húc đợi hắn rất lâu nhưng bây giờ mới thấy, khi hắn đang bận rộn thu dọn đồ đạc thì thấp giọng hỏi: "Hứa Thịnh Hòa, tối hôm qua nhà của ngươi thật sự có trộm lẻn vào sao? Ngươi có nhìn thấy hình dáng bọn họ không?"
"Đúng vậy, nhưng không thấy rõ." Hứa Kình cất sách cùng những bài kiểm tra vào cặp, hắn phải mang về nhà để học tránh tuần sau phải học bù.
Dư Bạch Húc sửng sốt, khi nghe thấy Hứa Kình đối đầu với tên trộm liền cao hứng, "Tên trộm trông như thế nào?"
"Cũng vậy thôi, hai mắt một mũi." Hứa Kình liền thuận miệng trả lời để ứng phó hắn, "Tối quá, ta cũng không nhìn rõ."
Dư Bạch Húc tiếc nuối, "Tại sao ngươi không bật đèn?"
"Sợ thấy rõ mặt những tên trộm đó, thì họ sẽ giết người diệt khẩu."
Dư Bạch Húc run lên, "Ngươi gạt ta đúng không? Làm sao có thể giết người diệt khẩu, nơi này của chúng ta rất an ninh, đã lâu không có án mạng xảy ra."
Hứa Kình bị hắn làm phiền đến nỗi lỗ tai ù cả lên, cười ảm đạm mà nói: "Làm sao ngươi biết nơi này không có án mạng xảy ra, có thể ở nơi nào đó đã có án giết người, nhưng phía trên đặc biệt vì xoa dịu người dân mà đem sự việc ấy ép xuống thì sao?"
Dư Bạch Húc bị lời nói và ánh mắt u ám của hắn làm lạnh cả sống lưng, trên người nổi da gà thì thào nói: "Ngươi đừng có làm ta sợ, sao có thể chứ?"
"Sao lại không thể, ngươi mà còn nói nữa thì giáo viên địa lý sẽ muốn giết ngươi."
Theo phản xạ, Dư Bạch Húc quay qua nhìn lên bục giảng và bắt gặp ánh mắt giáo viên địa lý.
Trong ánh mắt thầy toàn là sát khí, Dư Bạch Húc ngay lập tức co rút người lại và cẩn thận thật ngay ngắn, không dám tiếp tục cùng Hứa Kình nói chuyện nữa.
Hứa Kình thu dọn đồ đạc giơ tay báo với thầy giáo, thầy giáo gật đầu và ra hiệu cho hắn có thể đi ra ngoài.
Xe đạp đã đưa cho Tề Vân Chi đi, hiện tại đường đi về nhà cũng quá xa, hắn lại không dám một mình đi đường núi, Hứa Kình đang phân vân không biết nên mượn xe đạp của hàng xóm đi về nhà hay không.
Nếu không chỉ dựa vào đôi chân của hắn để đi, không biết đi bộ thì khi nào mới có thể về đến nhà.
Hứa Kình trong đầu đang suy nghĩ mọi chuyện, không nghĩ khi về đến nhà đã bắt gặp một bóng dáng cao lớn đang đứng chờ ở ngoài cửa.
Hứa Kình ngạc nhiên "Anh Tề, sao anh lại ở đây?"
"Buổi tối hôm qua trong lòng cảm thấy bất an, cảm giác em gặp chuyện nên đến đây xem thử.
Trong nhà có chuyện gì vậy, trộm sao?"
"Không có việc gì, có lẽ tên trộm đó muốn trộm thịt khô nhà hàng xóm nhân tiện đến nhà chúng ta kiếm thêm chút gì đó." Hứa Kình nhẹ giọng nói: "Thầy chủ nhiệm lớp nghe nói nhà mình bị trộm nên để em về nhà nghỉ ngơi, em còn tính xin nghỉ ai ngờ nhờ việc này mà được nghỉ thật may mắn."
Tề Vân Chi ở trạng thái linh hồn nên không thể nói chuyện với mọi người, hắn tự nhiên không thể hỏi được thêm bất cứ điều gì.
Trước kia hắn thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, thường xuyên đi đến hiện trường vụ án nên khi dấu vết ở trong nhà, hắn cũng đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây ánh mắt Vân Chi liền tối sầm lại, nghĩ đến mà không khỏi sợ hãi nếu Hứa Kình sơ suất thì vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn, khi hắn đến đây có thể sẽ không nhìn thấy Hứa Kình như bây giờ, mà là xác chết của Hứa Kình.
Tề Vân Chi nói lời xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, là do anh trai sơ suất rồi, hiện tại em sống một mình mà còn thuê ngôi nhà lớn như vậy, khó trách sẽ lọt tầm ngắm của những người đó."
"Không sao, chính em cũng không nghĩ tới việc đó.
Dù gì em cũng được coi là một người trưởng thành, kiếp trước trải qua vô số chuyện lớn nhỏ nên cũng đã nghĩ đến vấn đề an toàn, đó là do em buông lỏng cảnh giác mà thôi."
Hai người đều tự đem trách nhiệm cho chính mình gánh vác, không muốn làm cho đối phương phải lo lắng.
"Đừng đứng ở chỗ này, chúng ta vào nhà trước đi." Tề Vân Chi vỗ vai Hứa Kình cùng nhau đi vào sân, "Ăn cơm trưa trước, buổi chiều chúng ta lại trở về nhà."
"Được rồi." Hứa Kình vui vẻ đồng ý.
Tề Vân Chi đến, hắn lập tức thả lỏng rất nhiều.
Có Tề Vân Chi ở đây, dù cho có cường đạo đến cũng không thể bị uy hiếp hắn.
"Anh Tề, ngồi xuống chờ một lát em đi nấu cơm.
Anh muốn ăn gì? Trong nhà có thịt, xương sườn cùng cá khô, chúng ta nên ăn nhiều chút nếu không để đến cuối tuần sẽ không thể ăn được."
"Ăn thịt cùng xương sườn, cá khô thì có thể để lâu hơn." Tề Vân Chi ngồi ở trước bếp lò, nhặt rau sẵn tiện nhóm lửa hỏi: "Tối hôm qua có bao nhiêu tên trộm đến? Em có nhớ mấy tên trộm đó trông như thế nào không?"
Hứa Kình đang cắt rau, nghe hắn hỏi thì dừng một chút nói thật: "Đêm qua có tổng cộng ba tên trộm, chiều cao tầm trung bình bởi vì tối quá em cũng không nhìn rõ, em cũng quá lo lắng nên không nhớ được điểm đặc biệt của cơ thể bọn họ."
"Bọn họ có lưu lại thứ gì trong nhà không? Anh đi xem thử."
"Không có gì.
Tối hôm qua em ở trong hệ thống thương thành mua máy kích điện đánh ngã hai tên, người còn lại do hoảng sợ nên không dám xông mà đã cùng đồng bọn bỏ chạy.
Em sợ máy kích điện không rõ nguồn gốc gây thêm phiền toái, cũng không truy cứu nữa.
Bọn họ lần này bị thương, ước chừng trong thời gian ngắn cũng không dám đến đây."
Tề Vân Chi bình tĩnh nói: "Thời gian sau, những người đó nhất định sẽ đến đây trả thù."
Hứa Kình biết hắn đang muốn nói cái gì, liền trầm giọng nói: "Anh Tề, chúng ta trở về đem cây đương quy cùng củ sen bán đi.
Anh đến đây ở cùng với em đi?"
Tề Vân Chi nhìn thấy hắn cuối cùng cũng không kiên trì nữa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, "Được, cũng vừa lúc thầy giáo cho em nghỉ vài ngày, chúng ta cùng nhau trở về thu hoạch củ sen cùng cây đương quy, cũng đỡ phải suy nghĩ về việc này mỗi ngày."
"Tất cả đều nghe anh."
Sau khi hai người dùng xong bữa trưa, Hứa Kình đạp xe chở Tề Vân Chi theo đường quốc lộ trở về khu Nhân Nguyên.
Hầu hết các đoạn đường đều trống trải, không có người đi bộ cùng xe cộ.
Nên cả đoạn đường đều do Tề Vân Chi đạp xe, còn Hứa Kình chỉ cần cầm tay lái, nên hắn cũng không mệt mỏi.
Trở lại khu Nhân Nguyên đã là sáu giờ chiều, hầu hết mọi người đều đã làm xong công việc nên có rất nhiều người thấy Hứa Kình thì kinh ngạc, cùng hắn chào hỏi, "Tiểu Hòa, cháu đã trở lại, chúng ta đã lâu không gặp cháu.
Ở bên ngoài đi học thế nào, thành tích của cháu có ổn không? Có vất vả không?"
"Vẫn rất tốt."
Cũng có người hỏi Hứa Kình về việc ở ngoài ruộng, "Tiểu Hòa, ta nghĩ củ sen trong ruộng của cháu phát triển rất tốt, cá cũng đã lớn rồi, khi nào thì cháu bán củ sen cùng cá?"
"Chắc trong mấy ngày tới, cháu trước đào củ sen, sau đó sẽ nhờ người vận chuyển ra khu bên ngoài bán."
"Mấy ngày nay cháu không có bận việc gì sao? Cháu trở về đã xin nghỉ phép chưa? Muốn tìm người giúp đỡ thì cứ nói, chú sẽ giúp cháu đào củ sen."
"Cảm ơn chú, nếu như cháu không làm kịp thì nhất định sẽ nhờ, lúa nhà chú chắc sẽ sớm phải thu hoạch đúng không?"
"Trong vài ngày nữa sẽ thu hoạch." Người đàn ông cười vui vẻ, "Cháu có trí nhớ thật tốt, đã lâu như vậy vẫn nhớ nhà chúng ta có trồng lúa mùa nha."
"Khi vừa trở về, cháu có đi ngang qua cơ sở sản xuất xem thử, lúa mùa của nhà chú phát triển rất tốt, chắc chắn năm nay sẽ được mùa bội thu."
"Này, mượn lời tốt lành của cháu, năm này mùa màng thực tốt chắc sẽ thu hoạch không tệ, cháu đi xe về cũng mệt mỏi mau về nhà nghỉ ngơi đi, chú không quấy rầy cháu nữa."
Hứa Kình vẫy tay tạm biệt người đàn ông, một lần nữa lái xe đi về