Nghĩ đến kết cục cuối cùng trong truyện, Giản Nặc không khống chế được mà cười lạnh.
Ha ha, nữ phụ thì sao chứ, cô muốn cho cái nữ chủ kia nhìn xem, nữ phụ cũng có thể nghịch tập.
Cô gái đứng trước gương mang áo ngủ hình vịt Donald, tóc rối tung, nhìn qua chẳng khác gì cô gái nhỏ chưa trải sự đời, chẳng qua trong mắt lại xẹt qua tia tàn nhẫn nhắc nhở mọi người biết cô không phải người dễ chọc.
Giản Nặc còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Ở mạt thế, thứ khan hiếm nhất chính là đồ ăn.
Nếu có thể kiếm đủ đồ ăn thì tốt rồi.
Như vậy cô liền có biện pháp xây dựng thế lực cho riêng mình, có đủ năng lực để chống lại tiện nhân kia!
Chỉ là ở mạt thế có nhiều vật tư như vậy nhất định sẽ khiến cho người có chú ý.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ dẫn tới họa sát thân.
Nghĩ đến đây, Giản Nặc nhịn không được thở dài, nếu cô có dị năng hệ không gian thì tốt rồi, tiếc là cô đến tận lúc chết cũng chỉ là một dị năng giả hệ băng thôi.
Chỉ là có thể trở lại đã may mắn rồi, cô cũng không yêu cầu nhiều như vậy.
Vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, cảm giác chạm vào nước ấm làm Giản Nặc ý thức được, rõ ràng mình còn sống.
Nhìn chính mình trong gương, Giản Nặc nhếch môi cười.
Đang tươi cười, cô bỗng nhiên đơ người.
Nếu không phải gương mặt trong vẫn là của mình, Giản Nặc sẽ cho rằng mình chạy đến thân thể người khác mượn xác hoàn hồn.
Giản Nặc rất rõ ràng chính mình chưa từng xăm, thế nhưng thứ trên cánh tay của nữ nhân trong gương đến tột cùng là cái gì!
"Cổ thon dài, lưng phồng lên, miệng như gà, cánh như yến, đây chẳng phải phượng hoàng hay sao?"
Chẳng lẽ là người nào đó nhân lúc cô không chú ý liền trêu đùa cô.
Giản Nặc nhịn không được muốn đánh người.
Nhìn kĩ một chút thì trông cũng khá đẹp.
Giản Nặc vô lực mắng chửi, chỉ là hình vẽ này không hiểu sao lại giống như ngọc bội mình đã mang từ nhỏ đến lớn, lại có ngọc bội vốn mang ở trên cổ nay lại không thấy đâu nữa.
Giản Nặc sờ sờ phượng hoàng trên cánh tay, trong nháy mắt trời đất liền quay cuồng.
Giản