Rời khỏi không gian, Giản Nặc thay một bộ trang phục thoải mái.
Đứng trước gương sửa sang lại một chút quần áo của mình, cầm lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị ra cửa.
Nhìn chính mình trong gương, Giản Nặc bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện tương đối quan trọng, đó chính là cô có không gian, vậy không biết dị năng hệ băng đời trước có còn hay không.
Nếu bởi vì có không gian mà mất đi dị năng, kia chính là mất nhiều hơn được!
Nhắm mắt lại, hơi thở chạm đến đan điền, chỉ thấy nơi vốn nên trống vắng, lại đột nhiên xuất hiện một quả cầu pha lê kích thước như hạt châu nhỏ.
Nếu cẩn thận quan sát, còn có thể nhìn thấy một ít màu đỏ và xanh trôi lơ lửng trên hạt châu.
Giản Nặc không biết nên dùng biểu tình gì đối với tinh hạch quái dị trong người mình.
Dị năng hạch không phải chỉ có một màu sao, như thế nào đến lượt cô lại biến thành đủ mọi màu sắc chẳng khác gì cầu vồng thế này.
Màu xanh là hệ mộc, màu đỏ là hệ hỏa, mà màu trắng là hệ băng.
Chẳng lẽ cô thế nhưng có ba loại dị năng.
Giản Nặc hiện tại rất tò mò muốn biết mình có phải hay không thật sự có ba dị năng.
Nhưng Giản Nặc vẫn ngừng lại hành vi này.
Muốn tu luyện sau này có rất nhiều thời gian, hiện tại cái cô cần làm chính là thu thập đồ dự trữ.
Tận thế không lâu nữa sẽ tới rồi.
Giản Nặc cũng không có ý định nói cho mọi người biết.
Cô cũng chẳng phải là người tốt bụng gì, thậm chí có thể nói là vô tâm.
Nếu biết không có ai sẽ tin mình nói, vì cái gì phải làm như vậy, hơn nữa làm như vậy hậu quả chính là tự đưa mình vào nguy hiểm.
Đi xuống lầu, nhìn đường phố náo nhiệt xung quanh, Giản Nặc cảm thấy một chút không khoẻ, chẳng lẽ ở mạt thế giết chóc đã thành thói quen, cho nên không thích ứng được với không khí yên bình này? Giản Nặc trêu chọc chính mình.
Cô gọi một chiếc xe taxi, trực tiếp đi đến ngân hàng.
Tài xế có giọng thành phố S cùng Giản Nặc trò chuyện đến nước miếng bay tứ tung.
Giản Nặc câu được câu không đáp lời.
Tài xế không chú ý đến thần sắc thất thần của