Tô Mạc Ly vung tay lên, thu vào một đống đồ.
Mấy người chưa thấy qua dị năng nhìn thấy đều chấn động.
Ánh mắt của Chu Linh Linh càng lóe sáng, bộ dạng kia không khác gì đồ mê trai.
Giản Nặc cười lạnh một tiếng.
Giản Nặc cười lạnh tới mức khiến Chu Linh Linh giật mình.
Hơi có chút ủy khuất nhìn Giản Nặc, như là đang hỏi vì sao lại nhìn cô ta với ánh mắt như vậy, nêu không phải xung quanh còn có nhiều người, Giản Nặc nhất định sẽ buồn nôn chết mất.
Tự dưng nhìn cô với ánh mắt nũng nịu đó khiến cô nổi da gà.
Cô là một cô gái bình thường, không có sở thích đấy với cô ta mà đi nhìn cô với ánh mắt đó.
Giản Nặc vung tay lên, băng tiễn sượt qua đầu Chu Linh Linh, chuẩn xác mà đâm vào đầu của tang thi ở phía sau.
Chu Linh Linh hô lên một tiếng: "Cô muốn làm gì."
Đối với cô ta, một ánh mắt Giản Nặc cũng không muốn bố thí.
Người như cô ta phải cách xa ra, đứng gần quá không cẩn thận lại lây sự ngu ngốc của cô ta mất.
"Nếu không phải vừa rồi Giản Nặc giúp, cô chỉ sợ đã bị mấy con tang thi đó xé xác rồi, có lòng tốt cứu người mà không biết còn muốn cắn ngược lại ân nhân của mình nữa."
Giản Nặc không buồn quan tâm đến Chu Linh Linh.
Cũng không có nghĩa là người khác sẽ để cho cô tác tác oai tác quái như vậy.
Hoàng Hiểu Lệ rất ghét cô gái này, lại thêm việc lúc nãy cô ta la hét, cô còn ghi tạc trong lòng đâu.
Chu Linh Linh ủy khuất bĩu môi.
Hoàng Hiểu Lệ dùng dao chặt đi tay của một con tang thi tay, sau đó vuốt lại tóc: "Cô đừng có làm ra cái khuôn mặt tủi thân kia, muốn thì tìm đàn ông mà làm, tôi cùng Giản Nặc không thừa nhận nổi bộ mặt đấy."
Chu Linh Linh hoàn toàn ngây dại, không ngờ Hoàng Hiểu Lệ lại nói thẳng mặt như thế.
Hoàng Hiểu Lệ tỏ vẻ ta chính là thô bạo vậy đấy, khó chịu thì tới đây đánh nhau đi!
Giản Nặc cười, hiển nhiên cũng tán đồng cách nói của Hoàng Hiểu Lệ.
Bởi vì