Muốn đến bên đó, cần phải đi qua mấy con tang thi.
"Tôi đi trước một bước," lời còn chưa dứt, Tô Mạc Ly liền đi ra ngoài.
Anh ta vừa ra, tang thi liền chú ý tới.
Mọi người hiểu ý anh ta muốn thu hút sự chú ý của tang thi để tranh thủ thời gian cho mọi người đi lấy xe.
Giản Nặc không do dự chút nào chạy ra ngoài, mọi người cũng đi ra theo.
"Ầm"
Giản Nặc chán ghét nhìn thoáng qua vết máu loang lổ trên cánh tay mình, cô ngay lập tức xé đi phần áo đấy.
Cô nhanh nhẹn mà bẻ cổ một con tang thi, ngay sau đó ngồi lên ghế điều khiển.
Người xung quanh rất có tự giác mà chia làm hai nhóm.
Năm người nhóm Giản Nặc ngồi ở phía trước, những người khác thì ngồi ở các hàng ghế sau.
Chu Linh Linh không biết xấu hổ mà nói "Tôi bị say xe, không ngồi được ghế sau."
Giản Nặc thấy có rất nhiều tang thi bị động tĩnh vừa rồi hấp dẫn sự chú ý mà chạy lại đây, cũng không có ý cùng Chu Linh Linh dây dưa.
"Phía trước không còn chỗ ngồi nữa, nếu không muốn ngồi ở ghế sau, thì mời cô xuống khỏi xe, tôi sẽ không để ý đâu."
Nói xong, Giản Nặc liền khởi động xe.
Chu Linh Linh lập tức bị động tác này của Giản Nặc dọa sợ, không còn lo ngồi trước hay sau, vội chạy đến chỗ ngồi mà ngồi, sợ Giản Nặc không cho cô ta ngồi xe nữa
Nói thật, đây là lần đầu tiên Giản Nặc lái loại xe này, dù biết các loại xe lái đều tương tự nhau, nhưng lái xe to như thế này, cô vẫn gặp chút khó khăn.
"Ầm" đây là tiếng cốp xe đâm vào tường.
Những người ngồi trên xe bị tiếng động này làm hết hồn.
Chu Linh Linh bị đụng vào thành xe.
Cô ta từ nhỏ được Chu Thục Bình nuôi dưỡng kĩ lưỡng, da thịt mỏng manh, bị đụng như vậy lập tức bị rách da, máu cháu từ trên trán xuống cùng với