Sáng hôm sau khi mọi người thức dậy đã thấy những chú chó Ngao biến mất tiêu mà chỉ nghĩ rằng Thanh Nguyệt đã mang chúng đến một nơi khác đợi mình trở lại nên cũng không hỏi nhiều.
Đoàn người nhanh chóng tiếp tục hướng đến thành phố B mà đi.
Lại một lần nữa mọi người đi lên cây cầu nối từ thành phố G qua thành phố B nhưng không ngờ khi đi đến giữa cầu đã không thể đi nữa.
“Làm sao bây giờ?”
Mọi người đồng loạt nhìn nhau và đặt ra câu hỏi làm sao vì ngay giữa cây cầu đã bị gãy một đoạn lớn.
Nhìn từ bên đây cầu có thể thấy rõ tang thi đang vật, có rất nhiều tang thi cấp ba thậm chí là cấp bốn đang đợi bọn họ sẵn ở bên kia cầu.
Nhưng may mắn là bọn chúng không nhảy đủ xa qua chỗ bọn cô nếu không thì dù bọn cô mạnh đến đâu cũng không thể địch lại số lượng tang thi đông như vậy.
“Hay chúng ta xây cầu?”
“Ngốc à?” - Một vị quân nhân trẻ vừa mở miệng đã bị Hạ Chí Bân cho ăn ngay một cú trời giáng - “Câu xây cầu xong chưa qua tới tang thi đã thiêu cậu ngay giữa cầu hoặc là vừa qua tới đã bị chúng đó ăn tập thể rồi”
Sự thật chứng minh điều Hạ Chí Bân nói không hề sai.
Đám tang thi cấp bốn sớm đã có linh tính nên khi nhìn thấy bọn cô ở bên kia cầu lập tức kích động kêu gào.
Lũ tang thi khác cũng bị nó làm thu hút đầu kéo sang ngay gần chỗ sạc lỡ của cầu.
“Ôi trời.
Cái này cũng quá đông rồi”
“Thành phố B là một trong những thành phố lớn nhất cả nước mà”
Lũ tang thi đú nhau gầm gừ thị uy với bọn cô, thậm chí có vài con cấp cao đã biết sử dụng dị năng liền phóng vài ngọn lửa về phía bọn cô nhưng khoảng cách quá xa, ngọn lửa bay được nửa đường thì rơi xuống sông.
“….”
Con tang thi hệ hoả kia cũng có một thú vui thật tao nhã.
Đã biết không làm vì được bọn cô rồi mà vẫn cứ làm.
Mấy hoả cầu của nó liên tiếp rơi xuống nước dần dần bốc lên một làn sương mờ huyền ảo, nhưng nó không biết mệt mà vẫn cứ tiếp tục làm.
“Lửa yếu như vậy làm được cái gì?” - Hoàng Vân vì quá chán không làm được cái gì chỉ có thể nhìn nên tranh thủ thời gian lấy đồ ăn trong không gian ra tiếp tục ăn.
Mọi người quá quen với việc có thể ăn mọi lúc mọi nơi bất chấp hoàn cảnh của cô rồi nên bắt đầu bàn nhau cách qua bên kia cây cầu.
“Lần trước mẹ đi qua cây cầu vẫn bình thường mà”
Chu Gia Vân nhìn cây cầu bị huỷ không khổ thắc mắc.
Phải mạnh lắm mới có thể huỷ cả một đoạn cầu rộng và dày như vậy, người huỷ có lẽ không muốn mọi người qua thành phố B để gặp nguy hiểm nhưng mà bọn cô cần đi qua đó nha.
Tới thời điểm hiện tại thì cách tốt nhất vẫn là xây lại cây cầu hoặc là bắt một chiếc cầu dây tạm để đi qua.
Nhưng nhìn lũ tang thi như hổ rình mồi kia thì vừa qua tới chắc chúng sẽ xé tan xác bọn cô mất.
“Anh có thể công kích tới bọn chúng không?” - Thanh Nguyệt hỏi Tử