Vì trong nhà chỉ toàn phụ nữ nên trước giờ Khưu Thiên luôn thuộc nhóm sinh viên vừa học vừa làm.
Bà nội tuổi tác đã cao, sức khỏe cũng yếu, mỗi năm tiêu tốn một khoản lớn tiền thuốc thang.
Mẹ cậu là kế toán ở một công ty bình thường, thi thoảng cũng sẽ nhận việc làm thêm.
Mục tiêu nỗ lực làm việc của bà ngoài để nuôi dạy con cái thì quan trọng nhất vẫn là phụng dưỡng mẹ già.
Từ lúc Khưu Thiên bắt đầu hiểu chuyện thì rất hiếm khi cậu xin tiền người nhà, cũng chưa từng trải qua giai đoạn dậy thì tự ti vì nghèo.
Dù sao đi làm cũng đã quá mệt mỏi rồi, hơn nữa mọi người đều biết tình cảnh gia đình cậu nên cậu càng có thể nghèo một cách chẳng ngần ngại.
Học phí thì đã có học bổng cùng khoản vay đỡ đần, tiền công làm việc tại Hanako cũng khá ổn.
Tuy nhiên nếu cậu muốn vung tay đổi laptop thì cũng không thể dễ dàng như vậy được.
Hạ Nam Quân bảo đổi máy cho cậu là hôm sau thật sự đặt Cẩu Đông gửi tới tận cửa.
Khưu Thiên tính thử khoản tiền tiết kiệm của mình, lần đầu cảm thấy kính nể với đại gia.
(Cẩu Đông là cách gọi vui của web JD.com, một nền tảng thương mại điện tử lớn của Trung Quốc)
Thật ra Khưu Thiên suy nghĩ rất đơn giản.
Thuê trọ cùng Hạ Nam Quân thì đã có phía trường chia sẻ một phần tiền thuê phòng.
Tuy khu trọ này rõ ràng đắt hơn một chút, Hạ Nam Quân còn mua bổ sung đồ nội thất mới và sửa chữa lại một lượt nhưng hắn cũng ở đây mà bình thường Khưu Thiên có trả phí điện nước cũng như phụ trách phần lớn việc nhà nên cậu không cảm thấy mình mắc nợ đối phương.
Nhưng chuyện tặng laptop lại không như vậy.
Đây giống như có miếng bánh từ trên trời rớt xuống, rất thuần túy, không hề có chút nào là làm bộ làm tịch.
Cũng phải mấy ngày sau Hạ Nam Quân mới nhận ra Khưu Thiên hiền hòa hơn hẳn.
Tất nhiên thực tế thì cậu vẫn luôn rất hòa nhã với mọi người.
Hạ Nam Quân từng thấy Khưu Thiên nhiều lần sửa bài tập nhóm cho bạn học cùng nhóm.
Cậu có thể không nhiều bạn bè, lại hay ngại phiền phức nhưng một khi cậu đã coi ai đó là bạn thì cũng không ngoa khi nói rằng cậu sẽ hết lòng hết dạ với người đó.
Chỉ trừ những lúc ở trước mặt hắn là cậu luôn như gai nhọn.
Bây giờ trên đầu gai như được bọc một lớp giấy bạc, ánh mắt Khưu Thiên khi nhìn Hạ Nam Quân cũng không còn đơn thuần nữa, cứ như thể đang nhìn “mười hai ngàn tệ” biết đi vậy.
Buổi tối, Hạ Nam Quân và mấy anh chị khóa trên cùng trong ban tổ chức show diễn thời trang tới Hanako ăn tối, gặp đúng ca làm của Khưu Thiên.
Lúc thấy hắn, cậu hơi sững người một chốc rồi lập tức cúi đầu, nói gì đó với anh chàng sinh viên trường giáo dưỡng còn lại.
Anh ta ra dấu OK thì Khưu Thiên mới bước qua.
Cậu mặc quần bò áo phông, đeo một chiếc tạp dề nửa người, đội khăn trùm đầu trên đầu, cực có dáng dấp của nhân viên phục vụ trong mấy nhà hàng Izakaya của Nhật.
Cậu cầm tập phiếu, ghi lại các món bọn họ gọi.
Lúc rời đi, cậu cúi người nói với Hạ Nam Quân đang ngồi trên băng ghế.
(Izakaya: là một kiểu quán bar bình dân của Nhật Bản phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ.)
“Ăn xong cậu đừng trả tiền nhé.” Khưu Thiên bảo, “Mình trả thay cậu rồi.”
Giọng cậu không quá nhỏ nên đàn chị bên cạnh cũng nghe thấy.
Cô “úi” một tiếng trêu chọc, cố ý nói: “Tiểu Khưu bất