Khưu Thiên không rõ rốt cuộc Hạ Nam Quân đang nói đùa hay thật.
Với tính cách tệ hại, thích đâm đầu vào phiền phức khiến bản thân khó xử trước đây của hắn thì đúng là hắn có thể nói ra miệng mấy câu “bên nhau một đêm” này và cũng có thể làm được.
Dù sao hồi cấp Ba cậu cùng từng bị hắn chặn lại trong nhà vệ sinh, bây giờ “bên nhau một đêm” cũng không đến nỗi quá khó hiểu.
Đương nhiên Khưu Thiên không thể vì 12 ngàn tệ mà làm ra mấy chuyện như thế.
Tuy người xưa có câu “há miệng mắc quai” nhưng với Hạ Nam Quân, cậu cũng không muốn để mình mình chịu thiệt.
Buổi tối ở Hanako rất đông đúc, xung quanh ồn ào, ầm ĩ.
Đèn cao áp hắt sáng về phía mấy chiếc bàn ngoài trời như đang trên sân khấu lớn, khiến Hạ Nam Quân và Khưu Thiên ngồi trong khu bóng đổ.
Việc hắn cạo tóc không hề ảnh hưởng tới nhan sắc của hắn mà ngược lại còn như phóng đại các đường nét ngũ quan.
Lúc trước cứ che che đậy đậy, không thể thấy rõ, giờ mây mù đã tan để ta thấy cảnh sắc tươi đẹp.
Khưu Thiên nhìn mặt Hạ Nam Quân một lúc rồi chợt bật cười, bảo: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, mình cùng cậu thì rốt cuộc ai trong chúng ta là “anh trai” kia?”
Hạ Nam Quân đang cầm lon coca để kề bên miệng.
Trông hắn có vẻ khá bất ngờ.
Khưu Thiên vừa nói xong thì có người ở đằng trước gọi cậu, Hạ Nam Quân thấy cậu đứng lên, hô “Tới đây.”
“Mình đi làm việc đây.” Khưu Thiên nói, “Cậu đừng uống đồ có cồn đấy nhé.”
Hạ Nam Quân bị dị ứng nghiêm trọng với chất cồn, gần như không thể đụng vào rượu bia.
Hắn không đáp nhưng ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn luôn bám theo mọi chuyển động của Khưu Thiên.
Khưu Thiên đi được nửa đường thì bỗng ngoảnh đầu lại, phát hiện Hạ Nam Quân quả nhiên vẫn đang nhìn mình.
Hạ Nam Quân dường như biết trước cậu sẽ quay đầu lại, lờ đờ vẫy tay với cậu.
Dù sao cũng đang trong giờ làm, không thể làm việc riêng quá lâu.
Hạ Nam Quân vừa uống coca vừa nhìn Khưu Thiên chạy đôn chạy đáo.
Nhóm anh chị khóa trên đã sớm chuẩn bị giải tán, lúc ra về có gọi hắn.
“Mấy ngày tới ngày nào em cũng phải ngủ lại phòng làm việc đấy.” Đàn chị không có vẻ gì là đã say, khá nghiêm túc, “Em cạo quả đầu này thì phải tự mình sửa lại mấy tác phẩm tham gia show diễn, không ai giúp em đâu.”
Tuy Hạ Nam Quân có tính tới chuyện này nhưng vừa nghĩ tới việc mấy ngày tiếp đây không được gặp Khưu Thiên là hắn lại khó chịu.
Đàn chị đến cạn lời: “Cái biểu cảm này của em là sao? Bây giờ xị mặt thì sao lúc đấy không suy nghĩ cho kỹ vào.”
Hạ Nam Quân trả lời chậm rì: “Em biết rồi mà.”
Nói cho cùng thì đàn chị vẫn thương hắn: “Chỉ mấy ngày thôi mà, chịu khó một chút.” Sau khi ngừng lại một chốc thì cô có chút lo lắng mà dặn dò thêm một câu: “Còn trẻ đừng buông thả quá.
Em nhịn chút đi.”
Hạ Nam Quân bướng bỉnh đáp: “Em nhịn gì cơ?”
Đàn chị: “Em tính lừa ai? Cái thái độ vừa nãy của em có khác gì chị là Tây Vương Mẫu không hả? Yêu đương từ bao giờ thế?” Đàn chị có vẻ biết thừa hỏi